Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Phí Nghê đợi bạn gái của Phương Mục Dương dưới chân ký túc xá của cô ấy. Nhìn đám sinh viên tới tới lui lui, bỗng dưng cô lại khó chịu trong lòng. Cô chẳng hề thua kém những người này một chút nào. Nếu như cùng nhau đi thi, chắc chắn là cô càng có tư cách đỗ đại học hơn bọn họ. Thế nhưng hiện tại, bọn họ đang học đại học, còn cô thì vẫn may mũ trong xưởng mũ.
Chỉ cần Phương Mục Dương lấy lại ký ức của mình, cô đảm bảo sẽ được bình bầu tiên tiến, sau đó rất có khả năng lọt vào danh sách đề cử đại học.
Sau khi chờ đợi ba tiếng đồng hồ, rốt cuộc Phí Nghê cũng gặp được Lăng Y, bạn gái của Phương Mục Dương.
Phí Nghê có thể đoan chắc rằng Lăng Y vẫn còn tình cảm với Phương Mục Dương. Khi hay tin Phương Mục Dương đã tỉnh lại, vẻ mặt vui sướng kia không thể nào là giả dối.
Phương Mục Dương trông thấy Lăng Y tới, còn chưa cần Phí Nghê giới thiệu thì đã nở một nụ cười.
Nụ cười này khiến cho Phí Nghê cảm giác không mấy dễ chịu, cô tự động tránh ra ngoài. Chăm sóc cậu ta nhiều ngày như vậy, cậu ta cũng chưa từng cười với mình bao giờ. Bạn gái chỉ đến gặp có đôi lần, cậu ta vừa thấy đã cười. Nhưng thôi thế này cũng tốt, biết đâu trò chuyện với bạn gái một lát, cậu ta lại nhớ được điều gì đó. Nếu như Phương Mục Dương có thể hồi phục trí nhớ nhờ sự giúp đỡ của cô, chắc chắn cô sẽ được bình bầu tiên tiến. Được bình bầu tiên tiến, là có thể vào đại học.
Phí Nghê chán phải chờ ngoài phòng bệnh, bèn ra ngoài mua cho cậu ta hai chai nước ngọt.
Bản thân cô cũng khát, nhưng cô chỉ mua hai chai.
Vừa bước chân tới hành lang, Phí Nghê đã trông thấy Lăng Y ra cửa phòng bệnh. Đôi mắt cô nàng đỏ hoe, rõ ràng là mới khóc xong.
Phí Nghê đưa Lăng Y một chai nước ngọt, hỏi xem khi nào cô ấy có thể quay lại thăm Phương Mục Dương.
Lăng Y không lấy, chỉ buồn bã nói: “Cậu ấy không nhận ra tôi.”
“Nhưng mà cậu ta vừa thấy cô đã cười mà. Cậu ta hồi phục nhanh lắm, cô cứ tâm sự cùng với cậu ta nhiều vào, có khi cậu ta sắp nhớ lại hết rồi đấy. Tuần sau cô lại đến nhé.”
Tuần sau, rồi tuần sau nữa, vẫn chẳng thấy Lăng Y đâu.
Hội thanh niên trí thức lại phái người tới thăm Phương Mục Dương. Phía bệnh viện nói Phương Mục Dương đã có thể tự sinh hoạt, mà khôi phục ký ức lại là một quá trình dài, có thể mai sẽ nhớ lại, cũng có thể sẽ chẳng bao giờ nhớ lại nữa, bởi vậy hiện tại cậu ta không thích hợp nằm phòng bệnh.
Lãnh đạo hội thanh niên trí thức tìm Phí Nghê nói chuyện, trước tiên khẳng định lòng tốt của cô, sau đấy mới nhắc tới vấn đề sắp xếp cho Phương Mục Dương. Nếu như Phí Nghê đã có cảm tình sâu sắc với cậu anh hùng này như thế, tuổi tác hai người lại xấp xỉ nhau, chi bằng kết làm chồng vợ, sau này cô có thể danh chính ngôn thuận mà chăm sóc Phương Mục Dương rồi.
“Cô và cậu ấy kết hôn với nhau, hội có thể đặc biệt đứng ra tổ chức hôn lễ cho hai người, cũng sẽ tránh được rất nhiều thủ tục phiền phức.”
Phí Nghê thật sự không ngờ hơn nửa năm nỗ lực của cô lại đổi về cái kết quả như thế này. Giờ Phương Mục Dương đã trở thành một cái tay nải nặng trịch, bọn họ suy nghĩ một hồi, quyết định quăng về phía cô.
Cô chẳng những không được bình bầu tiên tiến mà lại còn phải kết hôn cùng một người chỉ số thông minh chỉ tương đương với bọn con nít con nôi, số mệnh đúng là biết cách trêu đùa cô quá.
Phí Nghê cố gắng che giấu sự kinh ngạc cùng bất bình của mình, tỏ vẻ bình tĩnh mà nói: “Tôi không xứng với Phương Mục Dương.”
“Đồng chí Phí Nghê, quan điểm này của cô như thế là không đúng rồi, đều là thanh niên cách mạng, có gì mà xứng với không xứng chứ?”
Bất kể đại diện hội thanh niên trí thức có nói thế nào, Phí Nghê vẫn khẳng định cô không thể kết hôn với Phương Mục Dương.
Chăm sóc một anh hùng không thân quen gì với mình chính là có giác ngộ, xứng đáng bình bầu tiên tiến, còn chăm sóc chồng lại là bổn phận đương nhiên, căn bản không được xem như người tốt việc tốt gì cả.
Kết hôn với Phương Mục Dương đồng nghĩa với việc cưới về một người chồng trí tuệ chỉ như đứa trẻ, đồng thời còn xóa sạch mọi thành tích chăm sóc anh hùng trước đấy của cô, thế nào cũng thấy thiệt đơn thiệt kép.
Tất nhiên những suy nghĩ này cô đều không nói ra lời, cô chỉ có thể nói trước khi bị thương Phương Mục Dương đã thích một nữ đồng chí rất nhiều năm, mà nữ đồng chí ấy không phải cô. Cô hi vọng những người có tình sẽ thành quyến thuộc, cô chỉ đơn thuần tán thưởng và ngưỡng mộ Phương Mục Dương, cô không thể nào đoạt đi cơ hội được hạnh phúc của cậu ta.
Đối phương nói, đồng chí Phương ốm đau nhiều ngày như vậy, nữ đồng chí kia cũng chẳng thấy tới chăm sóc hôm nào, đâu thể so được với cô, chỉ có cưới cô thì đồng chí Phương mới thực sự được hạnh phúc.
Phí Nghê thầm nghĩ, ngay cả thanh mai trúc mã của Phương Mục Dương cũng không muốn cưới cậu ta, tại sao cô phải cưới chứ? Chỉ vì cô không nỡ ăn một miếng thịt nào, tất cả đều nhường lại hết cho cậu ta mà cô phải chịu nỗi ấm ức này ư?
Chỉ cần Phương Mục Dương lấy lại ký ức của mình, cô đảm bảo sẽ được bình bầu tiên tiến, sau đó rất có khả năng lọt vào danh sách đề cử đại học.
Sau khi chờ đợi ba tiếng đồng hồ, rốt cuộc Phí Nghê cũng gặp được Lăng Y, bạn gái của Phương Mục Dương.
Phí Nghê có thể đoan chắc rằng Lăng Y vẫn còn tình cảm với Phương Mục Dương. Khi hay tin Phương Mục Dương đã tỉnh lại, vẻ mặt vui sướng kia không thể nào là giả dối.
Phương Mục Dương trông thấy Lăng Y tới, còn chưa cần Phí Nghê giới thiệu thì đã nở một nụ cười.
Nụ cười này khiến cho Phí Nghê cảm giác không mấy dễ chịu, cô tự động tránh ra ngoài. Chăm sóc cậu ta nhiều ngày như vậy, cậu ta cũng chưa từng cười với mình bao giờ. Bạn gái chỉ đến gặp có đôi lần, cậu ta vừa thấy đã cười. Nhưng thôi thế này cũng tốt, biết đâu trò chuyện với bạn gái một lát, cậu ta lại nhớ được điều gì đó. Nếu như Phương Mục Dương có thể hồi phục trí nhớ nhờ sự giúp đỡ của cô, chắc chắn cô sẽ được bình bầu tiên tiến. Được bình bầu tiên tiến, là có thể vào đại học.
Phí Nghê chán phải chờ ngoài phòng bệnh, bèn ra ngoài mua cho cậu ta hai chai nước ngọt.
Bản thân cô cũng khát, nhưng cô chỉ mua hai chai.
Vừa bước chân tới hành lang, Phí Nghê đã trông thấy Lăng Y ra cửa phòng bệnh. Đôi mắt cô nàng đỏ hoe, rõ ràng là mới khóc xong.
Phí Nghê đưa Lăng Y một chai nước ngọt, hỏi xem khi nào cô ấy có thể quay lại thăm Phương Mục Dương.
Lăng Y không lấy, chỉ buồn bã nói: “Cậu ấy không nhận ra tôi.”
“Nhưng mà cậu ta vừa thấy cô đã cười mà. Cậu ta hồi phục nhanh lắm, cô cứ tâm sự cùng với cậu ta nhiều vào, có khi cậu ta sắp nhớ lại hết rồi đấy. Tuần sau cô lại đến nhé.”
Tuần sau, rồi tuần sau nữa, vẫn chẳng thấy Lăng Y đâu.
Hội thanh niên trí thức lại phái người tới thăm Phương Mục Dương. Phía bệnh viện nói Phương Mục Dương đã có thể tự sinh hoạt, mà khôi phục ký ức lại là một quá trình dài, có thể mai sẽ nhớ lại, cũng có thể sẽ chẳng bao giờ nhớ lại nữa, bởi vậy hiện tại cậu ta không thích hợp nằm phòng bệnh.
Lãnh đạo hội thanh niên trí thức tìm Phí Nghê nói chuyện, trước tiên khẳng định lòng tốt của cô, sau đấy mới nhắc tới vấn đề sắp xếp cho Phương Mục Dương. Nếu như Phí Nghê đã có cảm tình sâu sắc với cậu anh hùng này như thế, tuổi tác hai người lại xấp xỉ nhau, chi bằng kết làm chồng vợ, sau này cô có thể danh chính ngôn thuận mà chăm sóc Phương Mục Dương rồi.
“Cô và cậu ấy kết hôn với nhau, hội có thể đặc biệt đứng ra tổ chức hôn lễ cho hai người, cũng sẽ tránh được rất nhiều thủ tục phiền phức.”
Phí Nghê thật sự không ngờ hơn nửa năm nỗ lực của cô lại đổi về cái kết quả như thế này. Giờ Phương Mục Dương đã trở thành một cái tay nải nặng trịch, bọn họ suy nghĩ một hồi, quyết định quăng về phía cô.
Cô chẳng những không được bình bầu tiên tiến mà lại còn phải kết hôn cùng một người chỉ số thông minh chỉ tương đương với bọn con nít con nôi, số mệnh đúng là biết cách trêu đùa cô quá.
Phí Nghê cố gắng che giấu sự kinh ngạc cùng bất bình của mình, tỏ vẻ bình tĩnh mà nói: “Tôi không xứng với Phương Mục Dương.”
“Đồng chí Phí Nghê, quan điểm này của cô như thế là không đúng rồi, đều là thanh niên cách mạng, có gì mà xứng với không xứng chứ?”
Bất kể đại diện hội thanh niên trí thức có nói thế nào, Phí Nghê vẫn khẳng định cô không thể kết hôn với Phương Mục Dương.
Chăm sóc một anh hùng không thân quen gì với mình chính là có giác ngộ, xứng đáng bình bầu tiên tiến, còn chăm sóc chồng lại là bổn phận đương nhiên, căn bản không được xem như người tốt việc tốt gì cả.
Kết hôn với Phương Mục Dương đồng nghĩa với việc cưới về một người chồng trí tuệ chỉ như đứa trẻ, đồng thời còn xóa sạch mọi thành tích chăm sóc anh hùng trước đấy của cô, thế nào cũng thấy thiệt đơn thiệt kép.
Tất nhiên những suy nghĩ này cô đều không nói ra lời, cô chỉ có thể nói trước khi bị thương Phương Mục Dương đã thích một nữ đồng chí rất nhiều năm, mà nữ đồng chí ấy không phải cô. Cô hi vọng những người có tình sẽ thành quyến thuộc, cô chỉ đơn thuần tán thưởng và ngưỡng mộ Phương Mục Dương, cô không thể nào đoạt đi cơ hội được hạnh phúc của cậu ta.
Đối phương nói, đồng chí Phương ốm đau nhiều ngày như vậy, nữ đồng chí kia cũng chẳng thấy tới chăm sóc hôm nào, đâu thể so được với cô, chỉ có cưới cô thì đồng chí Phương mới thực sự được hạnh phúc.
Phí Nghê thầm nghĩ, ngay cả thanh mai trúc mã của Phương Mục Dương cũng không muốn cưới cậu ta, tại sao cô phải cưới chứ? Chỉ vì cô không nỡ ăn một miếng thịt nào, tất cả đều nhường lại hết cho cậu ta mà cô phải chịu nỗi ấm ức này ư?
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook