Phí Nghê đương nhiên không thể bỏ dở giữa chừng, cô lại đến bệnh viện mỗi ngày để làm người tốt việc tốt. Cô bắt đầu lại từ đầu, trước tiên dạy Phương Mục Dương tên mình, lặp đi lặp lại nhiều lần, sau đó cô dạy cậu ta cách viết, hi vọng có thể đánh thức được phần nào ký ức của cậu ta. Cô đọc cho Phương Mục Dương nghe bài báo về câu chuyện anh hùng kia, đọc đi đọc lại, càng đọc càng thấy chấn động. Cậu ta đã cứu ba người rồi, chỉ cần không đi cứu người thứ tư thì sẽ không phải nằm viện lâu đến thế. Cứu được ba người, cũng là anh hùng.
Phí Nghê không bấm móng tay giúp Phương Mục Dương nữa, tuy rằng tâm trí của cậu ta hiện tại chỉ như trẻ sáu bảy tuổi nhưng cơ thể thì vẫn là một chàng trai trưởng thành, lúc ngủ với lúc tỉnh tất nhiên là sẽ khác nhau. Cô dạy cậu ta bấm móng tay, tự lấy tay mình làm mẫu, sau đấy hỏi cậu ta đã hiểu hay chưa, hiểu thì gật đầu. Phương Mục Dương gật đầu, Phí Nghê đưa kéo cho cậu ta, cậu ta lại nắm lấy tay cô, cầm kéo tìm móng tay cô. Phí Nghê vội vàng rút tay lại, nói tôi bảo cậu tự bấm móng cho mình chứ không phải bấm cho tôi. Thế nhưng hình như Phương Mục Dương nghe không hiểu, cậu ta vẫn cứ tiếp tục bấm móng tay cô.
Tay của Phí Nghê bị Phương Mục Dương siết đến đỏ ửng, mà tai cô cũng đỏ lên. Cô chưa từng cầm tay người con trai nào, nhưng thật ra đã đi xem phim điện ảnh và tản bộ cùng mấy người. Không phải cô không nghĩ đến chuyện dựa vào hôn nhân để thay đổi số mệnh của mình, nhưng khi cơ hội xuất hiện, cô lại bỏ qua không chút do dự. Cô vẫn luôn cảm thấy vẫn còn có con đường khác để được vào học đại học.
Cô bảo Phương Mục Dương tự gội đầu cho mình, song cậu ta lại bất cẩn làm cho nước chảy vào mắt. Phí Nghê không khỏi mắng một tiếng: “Ngốc quá, thôi để đấy tôi làm cho.”
Hội thanh niên trí thức nhận trách nhiệm chi trả tiền cơm của Phương Mục Dương. Ngày thường có một y tá phụ trách việc đi lấy cơm hộ cậu ta, còn cuối tuần thì Phí Nghê lại tự mình nấu thịt, hầm canh, đựng trong hộp cơm rồi mang đến bệnh viện.
Phương Mục Dương gắp một miếng sườn, đưa tới bên miệng Phí Nghê: “Cô ăn đi.”
Xương sườn là phần thừa nên lúc mua không cần phiếu, phiếu thịt của cô đã dùng hết rồi.
Phí Nghê tránh đi, cười nói: “Tôi không ăn, cho cậu đấy.” Thời gian gần đây cô không dám đụng tới đồ mặn, ngay cả trứng gà cũng không nỡ ăn. Tiền giấy chỉ có bấy nhiêu, cô ăn thì Phương Mục Dương sẽ hết phần.
Bọn họ đưa qua đẩy lại một hồi, miếng sườn rớt luôn xuống đất.
Phí Nghê tức giận nói: “Đã bảo là tôi không ăn, cậu ăn đi còn gì, sao cậu lắm chuyện thế hả!”
Cô mang miếng sườn kia đi rửa qua rồi lại để vào trong hộp cơm của Phương Mục Dương, dùng giọng điệu dỗ trẻ con mà nói: “Mau ăn đi nào.”
“Nhưng mà cô gầy.”
Phí Nghê thực sự rất vui, khả năng nhận thức của Phương Mục Dương lại tiến bộ hơn nữa rồi, cậu ta đã biết ăn thịt vào là sẽ béo.
Cô nói: “Gầy một chút cũng tốt, gầy chút là khỏe mạnh. Nếu như cậu khỏe mạnh thì chúng ta đều tốt cả.”
Mùa hè đến, Phương Mục Dương nói cậu ta muốn ăn kem.
Phí Nghê chưa từng dạy cho Phương Mục Dương biết kem là gì, chính bản thân cô cũng đã nhiều năm không ăn kem rồi. Ba chữ này khiến cô cực kỳ lạc quan, có lẽ ký ức của cậu ta đang dần hồi phục. Cô không dư nhiều tiền để mua kem xịn cho Phương Mục Dương, chỉ có thể mua được loại kem que đóng đá làm từ đậu đỏ.
Nhưng mà ngoài kem ra, Phương Mục Dương lại chẳng nhớ thêm được gì khác. Nếu không phải vì Phí Nghê nhắc tới, cậu ta thậm chí còn không biết chuyện mình có chị gái anh trai.
Phương Mục Dương bây giờ đã biết hết những kỹ năng sống cơ bản. Cậu ta không muốn ở trong bệnh viện nữa, cậu ta hỏi nhà Phí Nghê ở đâu.
Nhà cũ của Phương Mục Dương đã sớm bị phân cho người khác ở, hiện giờ mười mấy hộ gia đình đang sống chung trong căn nhà đó. Cha mẹ cậu ta thì vẫn còn đang bị điều tra. Ở thành phố này, cậu ta không hề có nhà.
Để Phương Mục Dương sớm khôi phục trí nhớ, Phí Nghê bắt đầu kể chuyện quá khứ cho cậu ta nghe. Song cô không hiểu được bao nhiêu chuyện nhà cậu ta, nếu không phải ông bà cha mẹ của cậu ta quá nổi danh thì cô thậm chí còn chẳng biết tên bọn họ là gì. Cô nói ra tất cả những điều mình mang máng nhớ được, tổng cộng thời gian trình bày chỉ có chưa đầy mười phút.
Phí Nghê quyết định đi tìm bạn gái của Phương Mục Dương. Bọn họ là thanh mai trúc mã điển hình, quen biết từ hồi tấm bé, sau đó cùng đi học, cùng đến nông thôn cắm đội, chắc hẳn là có rất nhiều câu chuyện chung để chia sẻ. Nếu như bạn gái cậu ta tự mình đến đây kể chuyện, biết đâu Phương Mục Dương lại nhớ được ra cũng nên.
Phí Nghê không bấm móng tay giúp Phương Mục Dương nữa, tuy rằng tâm trí của cậu ta hiện tại chỉ như trẻ sáu bảy tuổi nhưng cơ thể thì vẫn là một chàng trai trưởng thành, lúc ngủ với lúc tỉnh tất nhiên là sẽ khác nhau. Cô dạy cậu ta bấm móng tay, tự lấy tay mình làm mẫu, sau đấy hỏi cậu ta đã hiểu hay chưa, hiểu thì gật đầu. Phương Mục Dương gật đầu, Phí Nghê đưa kéo cho cậu ta, cậu ta lại nắm lấy tay cô, cầm kéo tìm móng tay cô. Phí Nghê vội vàng rút tay lại, nói tôi bảo cậu tự bấm móng cho mình chứ không phải bấm cho tôi. Thế nhưng hình như Phương Mục Dương nghe không hiểu, cậu ta vẫn cứ tiếp tục bấm móng tay cô.
Tay của Phí Nghê bị Phương Mục Dương siết đến đỏ ửng, mà tai cô cũng đỏ lên. Cô chưa từng cầm tay người con trai nào, nhưng thật ra đã đi xem phim điện ảnh và tản bộ cùng mấy người. Không phải cô không nghĩ đến chuyện dựa vào hôn nhân để thay đổi số mệnh của mình, nhưng khi cơ hội xuất hiện, cô lại bỏ qua không chút do dự. Cô vẫn luôn cảm thấy vẫn còn có con đường khác để được vào học đại học.
Cô bảo Phương Mục Dương tự gội đầu cho mình, song cậu ta lại bất cẩn làm cho nước chảy vào mắt. Phí Nghê không khỏi mắng một tiếng: “Ngốc quá, thôi để đấy tôi làm cho.”
Hội thanh niên trí thức nhận trách nhiệm chi trả tiền cơm của Phương Mục Dương. Ngày thường có một y tá phụ trách việc đi lấy cơm hộ cậu ta, còn cuối tuần thì Phí Nghê lại tự mình nấu thịt, hầm canh, đựng trong hộp cơm rồi mang đến bệnh viện.
Phương Mục Dương gắp một miếng sườn, đưa tới bên miệng Phí Nghê: “Cô ăn đi.”
Xương sườn là phần thừa nên lúc mua không cần phiếu, phiếu thịt của cô đã dùng hết rồi.
Phí Nghê tránh đi, cười nói: “Tôi không ăn, cho cậu đấy.” Thời gian gần đây cô không dám đụng tới đồ mặn, ngay cả trứng gà cũng không nỡ ăn. Tiền giấy chỉ có bấy nhiêu, cô ăn thì Phương Mục Dương sẽ hết phần.
Bọn họ đưa qua đẩy lại một hồi, miếng sườn rớt luôn xuống đất.
Phí Nghê tức giận nói: “Đã bảo là tôi không ăn, cậu ăn đi còn gì, sao cậu lắm chuyện thế hả!”
Cô mang miếng sườn kia đi rửa qua rồi lại để vào trong hộp cơm của Phương Mục Dương, dùng giọng điệu dỗ trẻ con mà nói: “Mau ăn đi nào.”
“Nhưng mà cô gầy.”
Phí Nghê thực sự rất vui, khả năng nhận thức của Phương Mục Dương lại tiến bộ hơn nữa rồi, cậu ta đã biết ăn thịt vào là sẽ béo.
Cô nói: “Gầy một chút cũng tốt, gầy chút là khỏe mạnh. Nếu như cậu khỏe mạnh thì chúng ta đều tốt cả.”
Mùa hè đến, Phương Mục Dương nói cậu ta muốn ăn kem.
Phí Nghê chưa từng dạy cho Phương Mục Dương biết kem là gì, chính bản thân cô cũng đã nhiều năm không ăn kem rồi. Ba chữ này khiến cô cực kỳ lạc quan, có lẽ ký ức của cậu ta đang dần hồi phục. Cô không dư nhiều tiền để mua kem xịn cho Phương Mục Dương, chỉ có thể mua được loại kem que đóng đá làm từ đậu đỏ.
Nhưng mà ngoài kem ra, Phương Mục Dương lại chẳng nhớ thêm được gì khác. Nếu không phải vì Phí Nghê nhắc tới, cậu ta thậm chí còn không biết chuyện mình có chị gái anh trai.
Phương Mục Dương bây giờ đã biết hết những kỹ năng sống cơ bản. Cậu ta không muốn ở trong bệnh viện nữa, cậu ta hỏi nhà Phí Nghê ở đâu.
Nhà cũ của Phương Mục Dương đã sớm bị phân cho người khác ở, hiện giờ mười mấy hộ gia đình đang sống chung trong căn nhà đó. Cha mẹ cậu ta thì vẫn còn đang bị điều tra. Ở thành phố này, cậu ta không hề có nhà.
Để Phương Mục Dương sớm khôi phục trí nhớ, Phí Nghê bắt đầu kể chuyện quá khứ cho cậu ta nghe. Song cô không hiểu được bao nhiêu chuyện nhà cậu ta, nếu không phải ông bà cha mẹ của cậu ta quá nổi danh thì cô thậm chí còn chẳng biết tên bọn họ là gì. Cô nói ra tất cả những điều mình mang máng nhớ được, tổng cộng thời gian trình bày chỉ có chưa đầy mười phút.
Phí Nghê quyết định đi tìm bạn gái của Phương Mục Dương. Bọn họ là thanh mai trúc mã điển hình, quen biết từ hồi tấm bé, sau đó cùng đi học, cùng đến nông thôn cắm đội, chắc hẳn là có rất nhiều câu chuyện chung để chia sẻ. Nếu như bạn gái cậu ta tự mình đến đây kể chuyện, biết đâu Phương Mục Dương lại nhớ được ra cũng nên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook