Phí Nghê mới đọc qua qua, có rất nhiều chữ mà cô không biết, sao có thể dịch được chứ?

“Phí dịch cậu lấy bao nhiêu?”

Cậu ta cứ làm như cô không muốn dịch là vì không có thù lao vậy. Thế nhưng Phí Nghê cũng chẳng giải thích sự hiểu lầm của Phương Mục Dương, cô rất vui lòng kiếm món tiền này.

Phí Nghê nói một con số, Phương Mục Dương cũng không cò kè mặc cả.

“Nếu cậu không muốn ra ngoài thì ngồi đây nghe nhạc lát đi.” Trong thư phòng cũng có một chiếc máy quay đĩa. Phương Mục Dương tiện tay mở một đĩa nhạc Mozart, xong rồi lại kéo ngăn tủ đựng đĩa nhạc ra, bảo Phí Nghê nếu muốn đổi sang đĩa khác thì cứ tự mình lựa chọn. Sau đó cậu bật chiếc quạt nhỏ trên bàn lên, mở một ngăn kéo khác ra, lấy một hộp bánh quy đưa Phí Nghê để cô ăn cho đỡ buồn miệng.

“Cậu có thể đưa tôi một cuốn từ điển được không? Trong quyển hướng dẫn có vài từ tôi không biết.” Đâu chỉ vài từ, hầu như phần đa cô đều không biết ấy chứ, nhưng cô có thể tra từ điển mà.

Phương Mục Dương khá quen với những kệ sách này, chỉ cần liếc mắt một cái là đã trông thấy từ điển. Trên chiếc bàn làm bằng gỗ đàn hương có một hộp văn phòng phẩm ba tầng, Phương Mục Dương kéo tầng thứ hai ra, lấy được một chiếc hộp nhỏ, trong hộp là cây bút máy Parker. Cậu hút mực rồi đưa bút cho Phí Nghê, sau đó lấy giấy cho cô.

Bên ngoài có người gọi Phương Mục Dương đi chơi bóng. Phương Mục Dương đóng cửa thư phòng, để Phí Nghê ngồi lại dịch sách một mình.

Phí Nghê ngồi trên một chiếc ghế da, vùi đầu dịch hướng dẫn sử dụng đài, thấy từ nào lạ là cô lại tra từ điển. Có rất nhiều từ Phí Nghê không biết, nhưng may là cô tra sách rất lẹ. Trong đầu Phí Nghê chỉ có mỗi suy nghĩ làm thế nào để dịch xong cho thật nhanh, cô chẳng có thời gian ngắm nghía thư phòng này, hộp bánh quy cũng chẳng buồn mở ra, thậm chí Phương Mục Dương vào phòng, cô cũng chẳng hề phát hiện.

Mãi khi đèn phòng bật sáng, Phí Nghê mới di chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài mặt trời đã sớm xuống núi từ lâu, nếu không đi mau thì trời tối mất.

Phương Mục Dương mở hộp bánh quy ra, trông thấy chỗ bánh bên trong vẫn y xì như lúc đầu.

“Cậu không thích ăn loại bánh có nhân này à?”

Đâu phải là cô không thích, cô căn bản không nhớ ra. Hơn nữa cô đang cung cấp dịch vụ có thu phí, lại còn ăn bánh của người ta nữa thì thật không hay cho lắm.



Phương Mục Dương lấy một chiếc bánh, đưa tới tay Phí Nghê: “Cậu ăn thử đi, mùi vị không tệ lắm đâu.”

“Cảm ơn.” Phí Nghê cho tọt miếng bánh vào miệng, còn chưa kịp nhai thì đã đứng dậy dọn đồ. Cô đóng nắp bút lại, tạm biệt Phương Mục Dương: “Tôi phải về rồi, vẫn chưa dịch hết, mai tôi đưa cậu được không? Nhưng mà từ điển tôi phải cầm về nhà, tôi sẽ dịch xong cho cậu sớm nhất có thể.” Phí Nghê cũng có một cuốn từ điển nhưng rất nhỏ, không được đầy đủ như cuốn này.

“Cơm tối sắp nấu xong rồi, cậu ở lại ăn đi, lát nữa tài xế sẽ đưa cậu về.”

“Cám ơn nhé, nhưng giờ tôi phải về rồi, nếu không cha mẹ tôi sẽ sốt ruột.”

“Thế cậu gọi điện về đi.”

“Nhà tôi không có điện thoại.” Phí Nghê chẳng hề thấy ngượng nghịu gì, ở thành phố này đa phần các hộ gia đình vẫn còn chưa có điện thoại. Cô chỉ thấy hơi ngạc nhiên, sao Phương Mục Dương lại cho rằng nhà cô có điện thoại rồi cơ chứ?

Trước khi Phí Nghê đi, bà ngoại Phương Mục Dương tặng cho cô một ổ bánh mì, nói đây là loại mà Phương Mục Dương thích nhất, mặc dù giờ ăn không ngon bằng lúc bánh mới ra lò nhưng sáng hôm sau dùng lò nướng lại một chút, để làm bữa sáng cũng được.

Phí Nghê đáp lại theo bản năng: “Cám ơn bà, nhưng nhà cháu không có lò nướng, bà cứ giữ lại để ăn đi ạ.”

Phí Nghê nhìn ra bà ngoại Phương Mục Dương thoáng xấu hổ, nhưng sự xấu hổ ấy chỉ kéo dài chừng vài giây, sau đó bà đã mau chóng khôi phục tư thái ban đầu: “Thế để bà bảo người đưa lò nướng về cho cháu nhé.”

Phí Nghê phát hiện việc cô thẳng thắn về sự thiếu thốn dụng cụ của mình đã vô tình trở thành một cuộc thảo luận trá hình tại đây. Cô nhận ổ bánh mì, nói ngày mai mình có thể dùng chảo làm nóng lại, bánh vẫn sẽ ngon chẳng thua gì nướng lò cả.

Cuối cùng Phí Nghê cũng không nỡ phụ lòng tốt của bà, hơn nữa cô còn đang vội, đành phải ngồi lên chiếc xe mà bà vẫn thường hay đi. Tài xế lái xe đến cổng nhà cô, ít nhiều cũng có phần hơi bất ngờ. Phí Nghê không rảnh quan sát vẻ mặt tài xế, nói cảm ơn xong liền chạy vội vào trong nhà.

Cô về thực sự kịp lúc, chỉ cần chậm chân chút thôi là cả nhà đã lao ra đường tìm cô rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương