Phí Nghê nhắm mắt, thưởng thức dư vị của bánh. Cô ngồi trên một chiếc ghế nhung, bên cạnh là các bạn học. Bọn họ quây vòng quanh một cái bàn rất dài, trên bàn bày một chiếc bình cỡ lớn cắm đủ các thể loại hoa, song tổng thể vẫn hài hòa. Những bông hoa này đều là trồng trong vườn nhà, không phải hoa mua ngoài chợ. Dưới đôi xăng đan cao su cô đi là tấm thảm dệt thủ công, còn ngẩng đầu lên sẽ thấy đèn chùm pha lê lấp lánh. Máy quay đĩa không biết đang phát khúc hợp xướng của thiếu nhi nước nào, hoàn toàn không giống với những bài Phí Nghê hay hát khi tham gia dàn hợp xướng.

Bà ngoại Phương Mục Dương rất hào phóng với các bạn của cháu mình, còn dặn người mang kem tới để cho đám nhóc giải nhiệt. Phí Nghê tình cờ bị người ta bỏ sót mất, nhưng cô cũng chẳng nói gì. Cô cảm thấy việc chủ động xin ăn ở nhà người khác là vô cùng thiếu lịch sự.

Nhìn từ ngoài vào thì Phí Nghê có vẻ hoàn toàn thờ ơ với kem. Ở nhà, cô không chỉ phải kìm cái bụng mà còn kìm luôn cả mắt, bởi người nhà đều chiều cô, thấy cô thích ăn món gì họ luôn nhường cô ăn trước. Dần dần Phí Nghê cũng đã tập thành thói quen, bất kể là thứ mà cô thích ăn đến đâu, cô cũng chẳng bao giờ liếc nhìn đến lần hai cả.

Trong khi các bạn học đang ăn kem, Phí Nghê đưa mắt ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Ăn kem xong, mọi người lại bắt đầu những hoạt động giải trí khác. Trong phòng khách rộng lớn, một cô bé đàn dương cầm, những cô bạn khác vây quanh hát đồng ca theo điệu nhạc. Cô bé đánh đàn tên là Lăng Y. Bữa nay Lăng Y mặc một bộ váy dài màu trắng, trên tay là chiếc vòng nhựa dẻo lam trắng xen kẽ, đính ba cái chuông bạc nhỏ.

Hội con trai đã sớm ra ngoài từ lâu. Phí Nghê vẫn một mình ngồi trên ghế, làm tròn bổn phận khách đến chơi nhà. Cô còn rất có đạo đức nghề nghiệp, nhân lúc không ai để ý nhanh tay tháo vòng mình ra, nhét sâu vào trong túi váy.

Hôm nay Phí Nghê tết tóc hai bên và thắt chúng lại với nhau bằng một sợi ruy băng mảnh. Ruy băng cũng là màu trắng, cùng màu với áo cô mặc. Chiếc ghế của cô chếch bên cửa sổ, gió từ ngoài cửa nghiêng nghiêng thổi vào. Phí Nghê ngồi ngay ngắn trên ghế, chăm chú đọc một quyển hướng dẫn sử dụng bằng tiếng Nga trên mặt bàn.

Có người vỗ vỗ vai cô: “Đi cùng tôi một chút.”

Phí Nghê nhận ra giọng Phương Mục Dương, sau một thoáng do dự thì cũng cất bước theo cậu tới một gian phòng khác.

Đó là một thư phòng lớn với những giá sách cao tít tận trên trần nhà, bên trong còn kê cả một cái thang để tiện cho việc lấy sách. Gần đấy là hai chiếc ghế bọc vải nhung, Phương Mục Dương bảo Phí Nghê ngồi một trong hai chiếc ghế ấy. Phí Nghê cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao cậu ta gọi mình tới đây, song cô còn chưa kịp hỏi thì đã thấy Phương Mục Dương cầm một chiếc chai thủy tinh lên. Cậu bật nắp, đưa chai nước cho Phí Nghê.

“Nước nho này, ướp lạnh rồi đó.”

Phí Nghê hoang mang nhìn Phương Mục Dương, không hiểu cậu ta mời riêng mình uống nước nho để làm gì.



Phương Mục Dương lại hiểu lầm: “Con gái các cậu phiền phức thật đấy, uống nước ngọt mà còn phải rót ra cốc nữa cơ.”

Cậu lại đi tới trước một cái chạn, cúi người mở cánh cửa ra, lấy một chiếc ly thủy tinh rồi đưa cho Phí Nghê cầm.

Phương Mục Dương nhảy lên mặt bàn ngồi. Trông thấy Phí Nghê vẫn còn chưa uống, cậu nhướng mày hỏi: “Cậu còn cần cả ống hút nữa à?”

Phí Nghê lắc đầu, lúc này mới rót nước nho ra ly, cúi đầu hớp một ngụm.

Phương Mục Dương ngồi trên bàn, quan sát Phí Nghê: “Sao cậu không hát với các cậu ấy?”

“Tôi không thích hát, hát chung lại càng không thích.”

“Nhưng tôi nhớ cậu ở trong đội hợp xướng mà nhỉ?”

“Tôi chỉ đứng đấy cho đủ số lượng thôi. Mọi người đều sợ giọng mình bị các bạn khác át đi, còn tôi đi hát lại sợ mình bị người ta nghe thấy.” Phí Nghê không rành mà cũng chẳng có hứng thú với các loại hình ca hát nhảy múa, nhưng cô xinh xắn đáng yêu, mỗi lần trường diễn văn nghệ luôn bị chọn vào đội hình. Đây là một vinh dự đối với phần lớn học sinh, nhưng đối với cô thì chẳng khác nào tra tấn. Cô cũng từng nghĩ tới chuyện bỏ đội, song cô Vương quản đội lại trách cô thấy khó mà lui, phê bình cô không ngớt miệng, Phí Nghê thậm chí còn phải viết bản kiểm điểm vì việc này.

“Thế thì cậu thích cái gì? Đừng bảo là thích đọc hướng dẫn sử dụng nhớ?”

“So với chuyện ca hát thì, đọc hướng dẫn sử dụng quả thực cũng là một dạng hưởng thụ.” Tuy cô đọc chẳng hiểu gì.

Phương Mục Dương lấy một chiếc hòm ra cho cô xem, bên trong hòm có một cái hộp be bé cùng một đống linh kiện nhỏ. Cậu nói với Phí Nghê đây là chiếc đài bé nhất thế giới, còn thứ mà cô vừa đọc chính là hướng dẫn sử dụng của chiếc đài này.

“Tôi muốn xem xét cấu tạo của nó một chút nên đã tháo ra coi thử, tháo ra xong rồi lắp vào lại có vấn đề. Cậu có thể dịch quyển hướng dẫn kia sang tiếng Trung hộ tôi không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương