Ông nội Kỷ nhíu mày, suy ngẫm, cộp cộp hút tẩu thuốc.

Một lúc sau, ông nói:

- “Không được, không thể làm như vậy, làm như vậy sẽ hại Hạ Hạ !”

Bà nội Kỷ giật mình, ý cười trên mặt dần dần phai nhạt, có chút thất vọng nói:

- “Đúng vậy a, ta không thể làm như vậy, nếu không Tiểu Hạ ở nhà chồng sẽ rất khó sống!”

Kỷ Nghênh Hạ cười cười, không cho là đúng nói:

- “Bà nội, không có gì khó sống cả, cũng không phải để tất cả các con của cháu đều họ Kỷ, chỉ là một đứa mà thôi. Nếu như bọn họ không đồng ý, bằng mọi giá cháu sẽ không đồng ý kết hôn.”

Bà nội Kỷ thở dài, bà làm sao không muốn, nhưng bà không thể hại cháu gái của mình, bà không đồng ý nói:

- “ Không được, bà không đồng ý! Bà vừa rồi nghĩ sai, bây giờ bà nội đã hiểu, cho nên bà nội sẽ không đồng ý!”

Kỷ Nghênh Hạ nhíu mày nói:

- “Bà nội, hiện tại không nói chuyện này nữa! Đến lúc đó hãy nói đi!”

Bà nội Kỷ cau mày, không nói lời nào.

Ngày hôm sau, vừa ăn sáng xong, Kỷ Hiểu Nguyệt liền đến gọi Kỷ Nghênh Hạ đi chợ.

Kỷ Nghênh Hạ đang rửa chén trong phòng bếp, bà nội Kỷ nghe nói Kỷ Nghênh Hạ muốn đi chợ, bà đi tới, đưa cho cô ba khối tiền cùng mấy tờ phiếu định mức cho cô.

Kỷ Nghênh Hạ lắc đầu:



- “Bà nội, cháu có tiền, không cần đâu.”

Bà nội Kỷ phớt lờ cô, bỏ tiền và phiếu vào túi cô .

- “Cháu lớn rồi, nên mua thêm quần áo thôi. Cháu cầm tiền đi dạo phố xem thích cái gì thì mua!”

Kỷ Nghênh Hạ bất đắc dĩ, đành phải nhận.

Kỷ Nghênh Xuân xa xa nhìn thấy, cô ta chạy nhanh tới, mở to mắt và hỏi:

- “Bà ơi, bà cho Kỷ Nghênh Hạ cái gì vậy? Có phải bà cho nó tiền ?”

Kỷ Nghênh Hạ mím môi, có chút phiền chán.

Cô đến đây mới có hai ngày mà đã cãi nhau nhiều hơn cả đời trước, có lúc cô không khỏi nghĩ, giá như mình có thể ở một mình thì tốt biết mấy. Nhưng nhìn hai người lớn tuổ, cô lại không nỡ. Mặc dù Kỷ Đại bá đối với cô không tốt lắm, nhưng nếu cô thật sự đề nghị ở riêng, bà nội nhất định sẽ rất buồn. Hai người già bọn họ đều ở đây, cô ở một mình, người khác sẽ nghĩ như thế nào.

- “Ta cho tiền cháu ta thì thế nào, tiền của ta, ta muốn cho người nào thì cho người đó!”

Bà nội Kỷ không vui nói, bà sống đến cái tuổi này, không còn gì để trông mong, duy nhất còn lo nghĩ, chính là hôn sự Hạ Hạ. Chỉ Hạ Hạ có thể sống thật tốt, bà không có gì phải lo lắng. Về phần con trai có hiếu thuận hay không, , bà chưa bao giờ lo lắng, bà biết con ruột của mình, mặc dù có chút ích kỷ, nhưng tuyệt đối hiếu thuận.

- “Bà nội, sao bà có thể làm như vậy, cháu cũng muốn tiền!”

Kỷ Nghênh Xuân kiên quyết nói, cô cũng là cháu gái của bà, tại sao lại đưa tiền cho Kỷ Nghênh Hạ, mà không phải cô? Quá thiên vị.

- “Không cho!”

Bà nội Kỷ mặt không đổi sắc nói.



- “ Sao không có, cháu mới thấy rõ ràng, bà còn có tiền!”

Kỷ Nghênh Xuân tức giận nói.

- “Ta có cũng không cho cháu, cháu hỏi xin tiền mẹ cháu đi!”

Bà nội Kỷ hừ lạnh một tiếng, mấy lần bị Kỷ Nghênh Xuân trả lời lại, bà nội Kỷ cũng tức giận. Chỉ cần Kỷ Nghênh Xuân đối với bà ngoan ngoãn một chút, hiếu thảo một chút, bà cũng không bất công như thế. Bà đã là bà già mấy chục tuổi đầu, bà làm sao có thể vui vẻ khi bị cháu gái oán giận? Mặc dù bà rất yêu quý Kỷ Nghênh Xuân, lại bị cháu gái làm cho đau lòng.

Kỷ Nghênh Xuân bĩu môi, hung hăng trừng mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ, quay người đi tìm mẹ. Cô cũng biết nếu tiếp tục nói chuyện với bà nội, bà cũng sẽ không cho cô tiền. Bà già đáng chết, về già còn không phải cha cô dưỡng lão, bây giờ lại nghiêng về Kỷ Nghênh Hạ, chẳng lẽ nha đầu chết tiệt kia về sau sẽ nuôi dưỡng hai ông bà già?

- “ Đại tỷ cháu càng sống càng uổng phí , ta không quản được rồi!”

Bà nội Kỷ lắc lắc đầu nói:

- “ Người ta cũng không cần lão thái bà ta đây quan tâm, mẹ hắn còn ở đây, một lão bà đáng thương như ta cũng không có tư cách quản!”

- “ Bà nội, bà nơi nào già chứ?”

Kỷ Nghênh Hạ hai tay ôm lấy vai bà nội Kỷ, nịnh nọt nói:

- “Đại tỷ không muốn bà quản, còn có cháu đây, cháu muốn bà quản cháu, nếu như bà mặc kệ, về sau cháu phạm sai lầm thì biết phải làm sao bây giờ?”

Nghe vậy, bà nội Kỷ không thương tâm nữa, cười ha ha, có chút đắc ý nói:

- “Đúng vậy, các ngươi tuổi trẻ làm việc chân tay lóng ngóng, không có người già bên cạnh trông coi làm sao được?”

Kỷ Nghênh Hạ gật đầu phụ hoạ:

- “Đúng vậy, bà nội, bà ăn muối nhiều hơn cháu ăn cơm, chúng cháu nhất định cần bà ở bên canh chừng!... Không phải có câu nói, gừng càng già càng cay sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương