Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lại nói quen một mình Lý Sảng, bình thường Lý Sảng vốn không làm cơm ở nhà, trong nhà khẳng định không có bột nở.

Vẫn là ở nông thôn tiện hơn, mặc kệ nhà ai muốn cái gì, luôn có thể đến nhà người khác mượn.

Làm bánh trứng xong Thị Hoài Minh vẫn chưa về.

Trân Trân để bánh trứng trên nòi cháo nấu, để lên trên bếp hâm nóng.

Cô không nghĩ chuyện bột nở nữa, mà đến phòng cầm sách lên học thuộc chữ cái và bảng cửu chương.

Nghe thấy Thị Hoài Minh trở về, cô để sách xuống đứng dậy đi ra ăn cơm.

Nếu không có chuyện quan trọng gì, lúc Thị Hoài Minh ăn cơm thường sẽ không nói chuyện gì với Trân Trân.

Không quen biết người nào trong viện, không nghe thấy chuyện bát quái thường ngày, Trân Trân thực ra cũng không có gì để tán gẫu.

Cô nâng mắt nhìn Thị Hoài Minh, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không tìm được chủ đề.

Thị Hoài Minh không cảm thấy gì, ở chỗ anh hết thảy đều bình thường.

Cơm nước xong anh nói đơn giản với Trân Trân: “Anh đi học, em ôn tập nội dung hôm qua cho chắc.”

Trân Trân đáp lại một tiếng, nhìn anh rời đi, sau đó về phòng ngồi xuống.

Lúc vừa ngồi xuống có chút thất thần, thầm nghĩ không biết khi nào Thị Hoài Minh mới có chút cảm tình với cô.

Ngoài trừ ra ngoài học tập, anh hình như vốn không có những lời khác muốn nói cùng cô.

Giữa bọn họ, không có tình cảm cũng không có chung chủ đề.

Đây cũng chính là hiện thực ép hôn.



Nghĩ như vậy một hồi, trong lòng không nhịn được có hơi buồn buồn.

Trân Trân không để mình nghĩ nhiều nữa, lắc đầu nhẹ giọng thở ra, tiếp tục chép chữ cái thuộc lòng bảng cửu chương.

Cô tự động viên tinh thần mình, phải cố gắng học tập, chờ sau khi cô có văn hóa có tư tưởng mới, hẳn có thể nói với Thị Hoài Minh.

Thị Hoài Minh thích đọc sách, chờ cô biết chữ cô cũng phải đọc nhiều sách chút, trò chuyện này nọ trong sách với anh.

***

Thị Hoài Minh đi rồi, Trân Trân ở nhà toàn tâm toàn ý học tập.

Cô ghi nhớ kỹ sáu chữ cái tối hôm qua học, thêm bảng cửu chương từ 1 đến 3 học thuộc mấy lần.

Để có thể ghi nhớ kỹ, khi cô làm cơm trong miệng vẫn không ngừng đọc.

Hôm nay thời gian không chính xác lắm, cô làm cơm xong Thị Hoài Minh vẫn chưa tan học về.

Giương mắt nhìn ánh mặt trời ấm áp bên ngoài, Trân Trân liền dời ghế đẩu cầm sách giáo khoa đi ra ngoài.

Ngồi xuống trước nhà, phơi nắng học thuộc lòng chữ cái và bảng cửu chương.

Ánh mặt trời khiến người lười biếng, khi thuộc lòng suýt chút nữa ngủ, cảm giác được có người lật sách của cô.

Trân Trân giật mình tỉnh giấc, quay đầu nhìn về người bên cạnh, chỉ thấy là Lý Sảng và con trai cô ấy Hà Tử Nhiên.

Lý Sảng nhìn cô, không nhịn được cười hỏi: “Em đang làm gì thế?”

Trân Trân hoàn hồn, đáp lại: “A, chị dâu, em là đang học tập, học ghép vần.”

Lý Sảng suy nghĩ một hồi: “Cho nên Thị Hoài Minh tìm Hà Thạc tìm mấy cuốn sách giáo khoa tiểu học này, hóa ra là tìm cho em hả?”



Trân Trân không biết chuyện này, chỉ nói: “Chắc là vậy.”

Lý Sảng vẫn cười: “Hai vợ chồng các em thật thú vị, Thị Hoài Minh cậu ấy cũng thật có thể dày vò, không sợ mệt đến luống cuống.”

Người ta cưới vợ vì sinh hoạt, anh cưới vợ vì bồi dưỡng.

Đã qua tuổi học, nhìn Trân Trân lớn như vậy vẫn đang cầm sách giáo khoa tiểu học học thuộc lòng, rất hài.

Trân Trân nhìn Lý Sảng nói: “Trình độ văn hóa anh ba cao, em cũng muốn trở nên tốt một chút.”

Lý Sảng thu nụ cười trên mặt, nhìn Trân Trân hỏi: “Cậu ấy ghét bỏ em sao?”

Trân Trân lắc đầu: “Không có, không có.”

Lý Sảng còn muốn hỏi nữa, đúng lúc Thị Hoài Minh và Hà Thạc trở về.

Lý Sảng ngưng nói, đứng thẳng lưng gọi Hà Tử Nhiên bên cạnh xoay người đi về nhà.

Hà Thạc và Thị Hoài Minh đi tới bên này thì rẽ ra, Thị Hoài Minh và Trân Trân cùng nhau trở về nhà.

Ngồi xuống ăn, Thị Hoài Minh nói với Trân Trân: “Ngày mai là chủ nhật, huấn luyện buổi sáng có thể nghỉ, anh định mời một nhà ba người Hà Thạc đến quán cơm Nhân Dân ăn một bữa. Lý Sảng dành cả buổi chiều đưa em đi mua nhiều đồ như vậy, chúng ta hẳn nên cảm ơn người ta.”

Trân Trân đối với việc này không có ý kiến gì, cô hỏi một câu: “Em... có chủ nhật sao?”

Thị Hoài Minh gật đầu với cô: “Có, học tập cũng phải kết hợp lao động và nghỉ ngơi.”

Trân Trân cười rộ lên, nói suy nghĩ trong đầu của mình ra: “Vậy nếu không em đi mua thức ăn về, làm ở nhà, mời bọn họ vào nhà ăn. Em cũng muốn cảm ơn chị dâu Lý Sảng, không bằng để tự em làm đi.”

Thị Hoài Minh suy nghĩ một chút: “Em muốn làm sao? Làm nhiều đồ ăn như vậy rất phiền phức.”

Trân Trân rất là nghiêm túc nói: “Không phiền phức chút nào, cái khác em không được, nhưng em am hiểu làm cơm nhất.”

Nhìn Trân Trân thật sự muốn làm, Thị Hoài Minh gật đầu: “Anh đi nói với Hà Thạc.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương