Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trân Trân đặt bánh rán hành làm xong vào hai đĩa.

Múc cháo ra xong, Trân Trân không lập tức ngồi xuống, cô bưng một đĩa lên, nói với Thị Hoài Minh: “Em làm nhiều một chút, muốn đem qua nhà chị dâu Lý Sảng.”

Thị Hoài Minh không có ý kiến gì: “Đi đi.”

Trân Trân bưng bánh rán hành đi ra ngoài, gõ cửa nhà Lý Sảng sát vách.

Đến mở cửa là Lý Sảng, cô ấy nhìn thấy Trân Trân trực tiếp hỏi: “Tiểu Miên Hoa, có chuyện gì không?”

Trân Trân cười đưa bánh rán hành đến trước mặt cô ấy: “Chị dâu hôm qua chị dâu đưa em ra ngoài mở mang nhiều kiến thức như vậy, mua cho em nhiều đồ như vậy, em còn chưa cảm ơn chị dâu, đây là bánh rán hành em làm, cho các chị nếm thử.”

Lý Sảng nhìn Trân Trân, lại nhìn chiếc bánh màu vàng óng có hành lá tô điểm.

Cô ấy không cự tuyệt tấm lòng của Trân Trân, đưa tay nhận lấy: “Được, chị đây liền bưng trở về nếm thử.”

Trân Trân vẫn cười: “Em về ăn cơm trước.”

Sau khi Trân Trân xoay người đi, Lý Sảng bưng bánh rán hành đóng cửa trở vào nhà.

Cô ấy đến cạnh bàn ăn đặt đĩa xuống, ngồi xuống nói: “Hôm nay thêm một món nữa, Tiểu Miên Hoa bên cạnh làm bánh rán hành.”

Hà Tử Nhiên “Oa” một tiếng: “Thơm quá đi.”

Hà Thạc và Hà Tử Nhiên mỗi người gắp một miếng bỏ vào trong miệng trước.

Hà Thạc vừa ăn vừa gật đầu: “Mới ra khỏi nồi, vừa giòn vừa thơm, ăn ngon hơn trong căn tin nhiều.”

Hà Tử Nhiên cũng ở bên cạnh gật đầu: “Ăn rất rất ngon!”

Lý Sảng có vẻ rất không tin tưởng: “Cô ấy ở nông thôn, cũng chưa từng ăn cái gì ngon, có thể làm ngon bao nhiêu?”

Hà Thạc vừa ăn vừa nhìn cô ấy nói: “Em nếm thử chẳng phải sẽ biết sao?”

Vốn Lý Sảng không có hứng thú với bánh rán hành.

Nhưng thấy Hà Tử Nhiên và Hà Thạc ăn dậy mùi, mình cũng liền đưa đũa gấp một miếng.

Bỏ vào miệng nhai nuốt, ánh mắt cô ấy từng chút từng chút sáng lên.



Ăn xong một miếng cô ấy cũng ngẩng đầu lên, từ đáy lòng nói: “Không ngờ nha, Tiểu Miên Hoa còn có tài nấu nướng như vậy.”

Hà Thạc tiếp tục gật đầu: “Hoài Minh rất là có phúc khí nha.”

Lý Sảng hơi nhướng mày: “Thế nào? Cưới em không có phúc khí sao?”

Hà Thạc cười nói: “Đương nhiên là có, Tiểu Miên Hoa là phúc khí của Hoài Minh, em là phúc khí của anh.”

Lý Sảng hài lòng hừ một tiếng, đưa đũa gắp bánh rán hành đi.

***

Tuy mới đến nội thành ba ngày, cuộc sống Trân Trân đã lộ ra quy luật.

Ăn cơm tối xong nghỉ ngơi mười lăm phút, sau mười lăm phút đến phòng Thị Hoài Minh, nghe anh giảng bài.

Trước khi giảng nội dung mới, Thị Hoài Minh sẽ kiểm tra tình hình nắm rõ nội dung đã học của cô trước.

Dưới sự kiểm tra, tám chữ mẫu buổi trưa dạy Trân Trân đều nhớ kỹ, Thị Hoài Minh liền dạy cô sáu cái mới, cũng nói một chút phép nhân với cô, viết bảng cửu chương tỉ mỉ lên tập của cô.

Viết xong anh đậy bút máy lại nói: “Bảng cửu chương này nhất định phải thuộc lòng.”

Trân Trân nhìn bảng cửu chương giống như sườn núi nhỏ vậy, nuốt nước bọt hỏi: “Thuộc trước trưa mai?”

Thị Hoài Minh: “Em mới vừa tiếp xúc với phép nhân, thuộc từ 1 đến 3 trước đi.”

Trân Trân gật đầu: “Được.”

Dạy nội dung mới xong, Thị Hoài Minh đi rửa mặt trước, bảo Trân Trân rèn sắt khi còn nóng tự mình về lại nhìn nhớ sâu hơn.

Rửa mặt xong quay lại, anh bảo Trân Trân rửa mặt đi ngủ: “Ngủ trước đi, sáng sớm ngày mai thức dậy học thuộc.”

Trân Trân thở phào đứng dậy: “Được, em đi về trước.”

Rửa mặt xong về đến phòng, Trân Trân ngồi vào bàn viết chữ, lấy kem dưỡng vặn ra ngửi, sau đó quay qua gương bôi.

Lúc này cô bôi nhiều hơn buổi sáng, trên mặt và trên tay đều nặng mùi thơm hơn.

Bôi kem dưỡng xong khuôn mặt và tay đều trơn bóng.

Trân Trân đưa tay lên mũi hít sâu hương thơm này, hài lòng tắt đèn lên giường.

Đến khi nằm lên giường, vừa mới nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện ra rất nhiều chữ cái và chữ số.



aoeiuü...

bpmf...

dtnl...

Một một được một...

Một... hai... được hai...

...

Hai hai được...

Ừm..

Bất chấp ngủ thiếp đi...

***

Chữ cái và chữ số tung bay trong mộng Trân Trân suốt đêm.

Sáng sớm tỉnh lại, vô tri vô thức, trong đầu toàn là những thứ này.

Trân Trân mở mắt, vô ý thức thốt ra: “aoeiuü...”

Chớp mắt mấy cái ngồi dậy mặc quần áo, mang giọng mũi tiếp tục đọc: “bpmf, dtnl...”

Xuống giường mang giày: “gk... gk...”

Mang giày xong, bốn cái phía dưới cũng không nhớ ra được.

Lúc Trân Trân đang mở cửa ra khỏi phòng, gặp Thị Hoài Minh đi ra ngoài huấn luyện, như thường lệ lên tiếng gọi anh, nói chờ anh trở về ăn cơm.

Cô rửa mặt xong đến phòng bếp, vẫn nấu cháo trước.

Khi nấu cháo đập trứng gà, thêm nước khuấy đều, làm bánh trứng gà trơn mềm.

Lúc làm bánh trứng gà trong nồi, Trân Trân nghĩ trong lòng: Lấy ở đâu chút bột nở, có bột nở bột mới có thể nở, cũng mới có thể hấp bánh bao, mì chưa lên men thì không làm được.

Cô mới đến vài ngày, cũng không biết những người khác trong viện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương