[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
-
Chương 43: Hoa Hồng Nhỏ. (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không ăn hết có thể cầm lên chợ bán, còn có thể cầm đổi tiền ở cung tiêu xã.
Mang đồ ăn về đến nhà, thời gian vẫn sớm.
Dựa theo Thị Hoài Minh dặn, Trân Trân ôn lại sáu nguyên âm đơn hôm qua học mấy lần.
Chắc chắn mình hoàn toàn nhớ rõ, đoán thời gian không sai biệt lắm, cô đến phòng bếp đeo tạp dề lên bắt đầu làm bữa trưa.
Lần đầu tiên dùng bếp than này làm cơm, Trân Trân dự định làm đơn giản chút.
Lúc vo gạo nấu cơm, cô ở cạnh bếp lựa rau cần, ngắt lá rửa, cắt rau cần thành từng đoạn, lại gọt vỏ khoai tây cắt thành sợi, thịt heo cắt một nửa giữ lại một nửa, lại thêm hai trái ớt xanh.
Hành gừng tỏi đều cắt thành nhỏ, đặt trên thớt gỗ.
Đồ cần đều chuẩn bị xong, chờ nấu cơm xong sấy ra một miếng cơm cháy mỏng, Trân Trân bắt đầu xào rau.
Cô làm việc nhanh nhẹn, hai món vừa đơn giản, rất nhanh liền xào ra.
Một đĩa rau cần xào thịt heo, một đĩa ớt xanh xào khoai tây sợi.
Xào rau xong vừa mới rửa nồi, vừa lúc nghe tiếng Thị Hoài Minh mở cửa trở về.
Trân Trân buông nồi, bưng hai món ra đặt lên bàn, cười chào Thị Hoài Minh: “Đã về rồi, đúng lúc em đem thức ăn xào ra, ăn cơm đi.”
“Được.” Thị Hoài Minh treo nón lên, vào phòng bếp rửa tay.
Rửa xong anh xoay người bưng cơm, nhân tiện cầm hai đôi đũa, đi ra ngoài đặt chén đũa xuống.
Trân Trân rửa tay cởi tạp dề ra, đi thẳng ra bàn ngồi xuống bên cạnh.
Rốt cuộc có thể ăn cơm mình làm, trong lòng Trân Trân rất vui vẻ.
Trong ánh mắt cô toàn bộ đều là ý cười, cầm lấy đôi đũa không nhúc nhích, mà nhìn Thị Hoài Minh ăn trước. Chờ anh ăn một miếng, cô mong đợi nhìn Thị Hoài Minh hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Thị Hoài Minh gật đầu với cô: “Ừm, làm ngon hơn căn tin.”
Trân Trân càng vui vẻ hơn: “Chờ em rành độ lửa của bếp kia, làm cho anh nhiều món ngon hơn.”
Thị Hoài Minh cũng không thèm để ý những thứ này, vẫn nói: “Không cần đặt nhiều tâm tư vào việc này, tâm tư phải chuyên một chỗ.”
Nghe anh nói như vậy, Trân Trân thu lại nụ cười trên mặt.
Cô không tiếp tục nói, gật đầu một cái lên tiếng trả lời: “Ừ.”
Cô vẫn cứ có tâm tư khác, ăn cơm một hồi, lại do dự hỏi: “Em thấy trước nhà có một miếng đất nhỏ trống, đã là mùa xuân, miếng đất trống kia có thể sửa sang thu dọn, trồng chút rau dưa trên đó không? Như vậy cũng không cần mua.”
Đây là hôm nay khi mua thức ăn về, trong lòng cô nảy sinh ý tưởng.
Thị Hoài Minh trả lời rất quyết đoán: “Không cần tiết kiệm chút tiền ấy, tầm mắt phải phóng xa, giai đoạn trước mắt chuyện quan trọng nhất của em là học tập, tiết kiệm những thời gian này, học tập đọc sách nhiều hơn, đây mới là chính sự.”
Quả nhiên là không đồng ý, Trân Trân gật đầu đáp lại: “Được.”
Thị Hoài Minh nhìn cô: “Em không được xem học tập không ra gì, nếu chúng ta đã nói xong, cũng đã bắt đầu rồi, em phải đem chuyện này trở thành chuyện quan trọng nhất trong cuộc sống của em bây giờ. Em nên biết anh, anh vẫn chính là người như vậy, chỉ cần quyết định việc muốn làm, sẽ đem hết sức lực làm cho tốt nhất. Bây giờ anh là thầy giáo của em, cũng sẽ dùng tiêu chuẩn giống vậy yêu cầu em.”
Quả thực Trân Trân không có một lòng một dạ chỉ muốn học tập.
Bây giờ học tập cùng Thị Hoài Minh, thực ra càng giống như đang hoàn thành nhiệm vụ anh giao nhiều hơn, muốn xứng đôi với anh.
Nghe Thị Hoài Minh nói, Trân Trân lại gật đầu với anh: “Ừ, được, em nhớ rõ rồi.”
Những lời này nói ra liền lộ rõ dài dòng, cho nên Thị Hoài Minh không tiếp tục nói đến.
Cơm nước xông anh cũng không nói gì khác, để cho Trân Trân nghỉ ngơi mười lăm phút.
Sau mười lăm phút, vẫn gọi Trân Trân vào phòng của anh, tiếp tục dạy cô nội dung mới.
Mở sách, Thị Hoài Minh nói với Trân Trân: “Hôm nay học tám thanh mẫu.”
Đưa tay chỉ chữ cái trong sách, ngón tay chỉ một nói một: “Tám cái này b, p, m, f, d, t, n, l.”
Trân Trân lấy lại tinh thần căng thần kinh, hướng về sách gật đầu.
Dạy xong tám thanh mẫu này, Thị Hoài Minh lại hỏi Trân Trân: “Chữ số Ả Rập biết không?”
Trân Trân nghe không hiểu: “A... Ả Rập?”
Thị Hoài Minh cầm bút viết xuống tập “123”: “Chính là những chữ số này.”
A, Trân Trân nhìn tập nói: “Biết, biết tính sổ.”
Bởi vì phải đến chợ bán đồ, thường xuyên tiếp xúc sổ sách tiền, biết đơn giản cộng trừ.
Thị Hoài Minh gật đầu: “Biết tính phép nhân không?”
Trân Trân lắc đầu: “Cái này cũng không gặp.”
Thị Hoài Minh biết, đứng lên nói: “Bây giờ anh phải đi học, nhớ kỹ những gì em học hôm nay, ôn tập củng cố một chút học hôm qua. Chờ buổi tối anh về, sẽ dạy em nội dung mới.”
Trân Trân đứng lên theo anh: “Được.”
Thị Hoài Minh: “Không cần đưa anh, chuyên tâm học tập đi.’
Trân Trân không ra ngoài cùng anh.
Sau khi Thị Hoài Minh ra khỏi phòng, cô ngồi lại lên ghế.
Dựa theo Thị Hoài Minh nói, tập trung chú ý, nghiêm túc chép chữ cái.
Chép mệt Trân Trân lại đứng lên, hoạt động một chút.
Không ăn hết có thể cầm lên chợ bán, còn có thể cầm đổi tiền ở cung tiêu xã.
Mang đồ ăn về đến nhà, thời gian vẫn sớm.
Dựa theo Thị Hoài Minh dặn, Trân Trân ôn lại sáu nguyên âm đơn hôm qua học mấy lần.
Chắc chắn mình hoàn toàn nhớ rõ, đoán thời gian không sai biệt lắm, cô đến phòng bếp đeo tạp dề lên bắt đầu làm bữa trưa.
Lần đầu tiên dùng bếp than này làm cơm, Trân Trân dự định làm đơn giản chút.
Lúc vo gạo nấu cơm, cô ở cạnh bếp lựa rau cần, ngắt lá rửa, cắt rau cần thành từng đoạn, lại gọt vỏ khoai tây cắt thành sợi, thịt heo cắt một nửa giữ lại một nửa, lại thêm hai trái ớt xanh.
Hành gừng tỏi đều cắt thành nhỏ, đặt trên thớt gỗ.
Đồ cần đều chuẩn bị xong, chờ nấu cơm xong sấy ra một miếng cơm cháy mỏng, Trân Trân bắt đầu xào rau.
Cô làm việc nhanh nhẹn, hai món vừa đơn giản, rất nhanh liền xào ra.
Một đĩa rau cần xào thịt heo, một đĩa ớt xanh xào khoai tây sợi.
Xào rau xong vừa mới rửa nồi, vừa lúc nghe tiếng Thị Hoài Minh mở cửa trở về.
Trân Trân buông nồi, bưng hai món ra đặt lên bàn, cười chào Thị Hoài Minh: “Đã về rồi, đúng lúc em đem thức ăn xào ra, ăn cơm đi.”
“Được.” Thị Hoài Minh treo nón lên, vào phòng bếp rửa tay.
Rửa xong anh xoay người bưng cơm, nhân tiện cầm hai đôi đũa, đi ra ngoài đặt chén đũa xuống.
Trân Trân rửa tay cởi tạp dề ra, đi thẳng ra bàn ngồi xuống bên cạnh.
Rốt cuộc có thể ăn cơm mình làm, trong lòng Trân Trân rất vui vẻ.
Trong ánh mắt cô toàn bộ đều là ý cười, cầm lấy đôi đũa không nhúc nhích, mà nhìn Thị Hoài Minh ăn trước. Chờ anh ăn một miếng, cô mong đợi nhìn Thị Hoài Minh hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Thị Hoài Minh gật đầu với cô: “Ừm, làm ngon hơn căn tin.”
Trân Trân càng vui vẻ hơn: “Chờ em rành độ lửa của bếp kia, làm cho anh nhiều món ngon hơn.”
Thị Hoài Minh cũng không thèm để ý những thứ này, vẫn nói: “Không cần đặt nhiều tâm tư vào việc này, tâm tư phải chuyên một chỗ.”
Nghe anh nói như vậy, Trân Trân thu lại nụ cười trên mặt.
Cô không tiếp tục nói, gật đầu một cái lên tiếng trả lời: “Ừ.”
Cô vẫn cứ có tâm tư khác, ăn cơm một hồi, lại do dự hỏi: “Em thấy trước nhà có một miếng đất nhỏ trống, đã là mùa xuân, miếng đất trống kia có thể sửa sang thu dọn, trồng chút rau dưa trên đó không? Như vậy cũng không cần mua.”
Đây là hôm nay khi mua thức ăn về, trong lòng cô nảy sinh ý tưởng.
Thị Hoài Minh trả lời rất quyết đoán: “Không cần tiết kiệm chút tiền ấy, tầm mắt phải phóng xa, giai đoạn trước mắt chuyện quan trọng nhất của em là học tập, tiết kiệm những thời gian này, học tập đọc sách nhiều hơn, đây mới là chính sự.”
Quả nhiên là không đồng ý, Trân Trân gật đầu đáp lại: “Được.”
Thị Hoài Minh nhìn cô: “Em không được xem học tập không ra gì, nếu chúng ta đã nói xong, cũng đã bắt đầu rồi, em phải đem chuyện này trở thành chuyện quan trọng nhất trong cuộc sống của em bây giờ. Em nên biết anh, anh vẫn chính là người như vậy, chỉ cần quyết định việc muốn làm, sẽ đem hết sức lực làm cho tốt nhất. Bây giờ anh là thầy giáo của em, cũng sẽ dùng tiêu chuẩn giống vậy yêu cầu em.”
Quả thực Trân Trân không có một lòng một dạ chỉ muốn học tập.
Bây giờ học tập cùng Thị Hoài Minh, thực ra càng giống như đang hoàn thành nhiệm vụ anh giao nhiều hơn, muốn xứng đôi với anh.
Nghe Thị Hoài Minh nói, Trân Trân lại gật đầu với anh: “Ừ, được, em nhớ rõ rồi.”
Những lời này nói ra liền lộ rõ dài dòng, cho nên Thị Hoài Minh không tiếp tục nói đến.
Cơm nước xông anh cũng không nói gì khác, để cho Trân Trân nghỉ ngơi mười lăm phút.
Sau mười lăm phút, vẫn gọi Trân Trân vào phòng của anh, tiếp tục dạy cô nội dung mới.
Mở sách, Thị Hoài Minh nói với Trân Trân: “Hôm nay học tám thanh mẫu.”
Đưa tay chỉ chữ cái trong sách, ngón tay chỉ một nói một: “Tám cái này b, p, m, f, d, t, n, l.”
Trân Trân lấy lại tinh thần căng thần kinh, hướng về sách gật đầu.
Dạy xong tám thanh mẫu này, Thị Hoài Minh lại hỏi Trân Trân: “Chữ số Ả Rập biết không?”
Trân Trân nghe không hiểu: “A... Ả Rập?”
Thị Hoài Minh cầm bút viết xuống tập “123”: “Chính là những chữ số này.”
A, Trân Trân nhìn tập nói: “Biết, biết tính sổ.”
Bởi vì phải đến chợ bán đồ, thường xuyên tiếp xúc sổ sách tiền, biết đơn giản cộng trừ.
Thị Hoài Minh gật đầu: “Biết tính phép nhân không?”
Trân Trân lắc đầu: “Cái này cũng không gặp.”
Thị Hoài Minh biết, đứng lên nói: “Bây giờ anh phải đi học, nhớ kỹ những gì em học hôm nay, ôn tập củng cố một chút học hôm qua. Chờ buổi tối anh về, sẽ dạy em nội dung mới.”
Trân Trân đứng lên theo anh: “Được.”
Thị Hoài Minh: “Không cần đưa anh, chuyên tâm học tập đi.’
Trân Trân không ra ngoài cùng anh.
Sau khi Thị Hoài Minh ra khỏi phòng, cô ngồi lại lên ghế.
Dựa theo Thị Hoài Minh nói, tập trung chú ý, nghiêm túc chép chữ cái.
Chép mệt Trân Trân lại đứng lên, hoạt động một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook