Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trân Trân không vội phơi, đi vào phòng bếp bưng thức ăn ra trước, ngồi xuống ăn cùng Thị Hoài Minh.

Im lặng ăn một hồi, Trân Trân nhìn về phía Thị Hoài Minh hỏi: “Anh ba, em định cơm nước xong đi cùng chị dâu Lý Sảng đến cửa hàng thực phẩm một chuyến, chị dâu nói chị dâu đi làm ở cửa hàng thực phẩm, em đi mua một ít đồ về làm cơm.”

Thị Hoài Minh gật đầu: “Tiền và phiếu đều trong ngăn kéo đó, cần tự lấy.”

Nói xong bỗng nhiên lại bổ sung: “Chuyện khác không thành vấn đề, nhưng khi ra ngoài phải nhớ đường, đừng lạc đường.”

Trân Trân cao hứng: “Em sẽ nhớ, mua về em làm ở nhà mình, buổi trưa không cần đến căn tin lấy cơm.”

Thị Hoài Minh vẫn gật đầu: “Được.”

Sau đó nhấn mạnh lần nữa: “Những thứ này đều là việc nhỏ, tâm tư vẫn nên tập trung nhiều vào học tập. Tối hôm qua quá muộn không dạy cho em nội dung mới, em ở nhà ôn tập lại sáu nguyên âm đơn ngày hôm qua.”

Trân Trân gật đầu bảo đảm với anh: “Em biết rồi.”

Thị Hoài Minh vội vã đi học, không trò chuyện nhiều nữa với Trân Trân, vội ăn xong liền đi.

Trân Trân bưng quần áo giặt xong ra phơi, phơi quần áo xong trở về, đúng lúc Lý Sảng xuất hiện.

Vì vậy Trân Trân vội vã đem chậu về nhà, sửa sang quần áo tóc tai một chút, đi ra cùng Lý Sảng đi cửa hàng thực phẩm.

Cửa hàng thực phẩm cách trường học không xa, ra cửa chính đi lên năm sáu phút là đến.

Lúc đi đến ngoài cửa cửa hàng, Lý Sảng hỏi Trân Trân: “Mang tiền và phiếu chưa?”

Trân Trân gật đầu: “Đã mang.”

Lý Sảng: “Vào xem, muốn mua cái gì nói trực tiếp với người bán hàng là được.”



Trân Trân: “Ừ.”

***

A Văn đến cửa hàng, dọn dẹp quầy hàng trước.

Vừa sắp xếp quầy hàng xong ngẩng đầu, chỉ thấy Lý Sảng tiến vào, bên cạnh còn dẫn theo một cô gái.

Cô gái này mặc bộ đồ màu xám tro, buộc hai bím tóc nhỏ, mặt mày mang theo ý cười tự nhiên.

Gần như một khắc kia Lý Sảng bước vào cửa, A Văn liền đoán được cô gái này là ai.

Nhưng cô ta không biểu hiện khác thường, bình thường chào hỏi với Lý Sảng: “Tới rồi.”

Lý Sảng đáp lại một tiếng: “Dẫn hàng xóm chúng tôi tới mua đồ.”

Mà Lý Sảng vừa nói như vậy, hiển nhiên xác nhận suy đoán trong lòng A Văn.

Lý Sảng mặc kệ A Văn đang suy nghĩ gì, cười giới thiệu cho Trân Trân: “Tiểu Miên Hoa, đây là A Văn người bán hàng của cửa hàng chúng ta, em muốn mua cái gì thì nói với cô ấy. Ngoại trừ rau a thịt a, còn lại tất cả đều do cô ấy bán.”

A Văn âm thầm liếc mắt với Lý Sảng: Cô cố ý!

Nhưng Trân Trân không mua những thứ khác.

Cô cười nói: “Bây giờ em muốn mua ít thức ăn và thịt, lần sau lại làm phiền cô ấy.”

Nói xong cô liền tự mình đến cạnh quầy thịt, không phiền toái Lý Sảng nữa, cũng không phiền hà A Văn.

Cô đi xa, A Văn nhìn Lý Sảng nhỏ giọng oán giận nói: “Tôi đã nói không muốn nhìn thấy cô ấy, sao cô còn mang cô ấy tới? Cô cố ý sao, cố ý không muốn để cho lòng tôi thoải mái.”

Lý Sảng cười: “Quản trời quản đất, cô còn muốn quản người ta đến cửa hàng thực phẩm mua đồ à?”

A Văn hừ một tiếng, giọng nói chua chát: “Không phải cô nói thường thôi, dáng vẻ này không phải là xinh đẹp quá sao.”



Lý Sảng lập tức cảm thấy thú vị: “Cô cảm thấy dáng vẻ cô ấy đẹp hả?”

A Văn: “Đẹp, vóc dáng thấp hơn cô một chút, khung xương không lớn như cô, mặc quần áo quê mùa, nhưng khuôn mặt cô ấy đẹp hơn cô, cô xem người ta mắt to, mũi miệng kia...”

Bộp-----

Lý Sảng bị cô ta nói xong khuôn mặt tươi cười biến mất, bàn tay vỗ lên quầy hàng một cái.

Tiếng vang kinh động đến những người khác, ngay cả Trân Trân cũng quay đầu nhìn về phía bên này.

Chờ những người khác lại quay đầu đi, Lý Sảng lại nhỏ giọng nói: “Tôi thấy cô mới là cố ý!”

A Văn mím môi cười, vẻ mặt thiếu đánh.

Lý Sảng nhìn cô ta một hồi, nhẹ giọng nói: “Vợ Thị Hoài Minh xinh đẹp như vậy, trong lòng cô hẳn là càng thêm buồn bã đi.”

Quả nhiên đâm thẳng vào chỗ hiểm, nụ cười trên mặt A Văn trong nháy mắt không còn.

Nhìn vẻ mặt cô ta đen như thế, Lý Sảng lại cười rộ lên lần nữa, rất là đắc ý đi.

A Văn: “...”

Bạn bè chó má gì.

Trân Trân chọn lựa thực phẩm trong tiệm, mua một bó rau cần, nửa cân thịt heo, lại mua chút khoai tây ớt xanh trứng gà hành củ tỏi và vân vân. Cô vừa mua vừa không ngừng hít sâu----- xài tiền đứt ruột.

Mua đồ xong cô và Lý Sảng lên tiếng chào hỏi A Văn, liền mang đồ đi về nhà.

Trên đường trở về, cô càng nhìn thức ăn trong tay càng khó chịu.

Thịt heo tạm được, rau cải và trứng gà đều phải đến cửa hàng dùng tiền mua, đối với người ở quê là cô mà nói thật sự quá khó tiếp thu rồi. Ở nông thôn, những thứ này đều là nhà mình có, vốn không cần tiền.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương