[Thập Niên 70] Nàng Dâu May Mắn
-
Chương 49: Minh Huy đánh nhau (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mẹ Lương đang quở trách Minh Huy, Quý Thục Hiền đứng cạnh nghe bà mắng cậu bé thì có hơi nhíu mày. Tính cách mẹ chồng quá mềm yếu, mấy đứa nhỏ khi bị ức hiếp mà lại dạy chúng mắng không được cãi, đánh không đánh lại thì sau này tính cách của bọn chúng sẽ trở nên nhu nhược. Hơn nữa, dù tính cách Minh Huy rất cố chấp, nhưng lại không giống người chủ động đi gây chuyện. Con trẻ đánh nhau thì đâu tiên phải hỏi xem có chuyện gì đã. Nếu thực sự con cái nhà mình sai thì phải nên dạy dỗ. Nhưng nếu không phải con mình sai, người làm ba làm mẹ phải bảo vệ chính con cái của mình.
Nhìn mẹ Lương kéo cánh tay Minh Huy trách cứ cậu bé, Quý Thục Hiền bước lên phía trước ngăn mẹ Lương lại: “Mẹ, không phải mẹ còn bận việc sao? Mẹ cứ xuống bếp làm việc trước đi, con giúp Minh Huy rửa mặt cho.”
Mẹ Lương bị Quý Thục Hiền kéo ra, bà không muốn vào trong bếp mà đứng tại chỗ nhìn Minh Huy. Quý Thục Hiền đứng một bên cười nói: “Mẹ, con thấy Minh Huy không sao đâu. Đúng lúc con cần nói với thằng bé vài câu, mẹ cứ vào bếp làm việc trước đi.”
Quý Thục Hiền đã nói như vậy, mà thực sự mẹ Lương cũng cần vào bếp làm việc, bà từ tốn nói: “Vậy được rồi, mẹ vào bếp làm việc đã, con giúp nó lau người sạch sẽ đi. Trong phòng có quần áo sạch, rửa mặt xong thì để nó đi thay đồ.”
“Vâng con biết rồi ạ, mẹ cứ vào bếp làm việc trước đi.”
Mẹ Lương vào bếp làm việc, Quý Thục Hiền nhìn Lương Minh Huy rửa mặt xong, thì đưa khăn mặt cho thằng bé: “Có muốn nói với thím vì sao cháu đánh nhau với người ta không?”
Lương Minh Huy ngẩng đầu, gương mặt bị cào rách da tạo ra một lỗ nhỏ. Cậu bé vốn không quan tâm vết thương trên mặt mình, ngẩng đầu lên, ánh mặt quật cường nhìn Quý Thục Hiền, không nói gì mà đi thằng vào phòng. Hân Hân chạy đến thấy Quý Thục Hiền đứng trước cửa phòng nhìn thì cũng lon ton bước đến xem xem. Minh Huy cứ như sợ bị người ta nhìn vào phòng nên vừa bước vào cậu bé đã định quay người đóng cửa. Nhưng thấy Hân Hân đứng ở cửa nhìn mình thì cậu bé hạ giọng: “Đi chơi đi, anh thay đồ xong sẽ chơi cùng em.”
Trong phòng, Minh Huy chậm rãi thay quần áo, vừa ra khỏi phòng đã thấy Quý Thục Hiền kéo tay Hân Hân đứng nhìn mình. Cậu bé khó chịu quay mặt đi, không thèm nhìn Quý Thục Hiền.
Quý Thục Hiền vỗ tay Hân Hân: “Cháu đi chơi đi, thím cần nói mấy câu với anh cháu.”
Hân Hân nhìn Minh Huy, chần chừ một lát rồi buông tay Quý Thục Hiền, chậm rãi bước đi, đến nơi mà mình thường chơi thì ngồi xổm xuống tiếp tục chơi cục đá.
Hân Hân đi rồi, Quý Thục Hiền lại kéo tay Minh Huy, lôi ngược cậu bé vào trong phòng. Vào phòng, Quý Thục Hiền buông tay Minh Huy, chỉ vào cái ghế đẩu: “Ngồi xuống.”
Lương Minh Huy không ngồi, cứng rắn nhìn Quý Thục Hiền: “Thím muốn nói gì?”
“Nói với thím vì sao đánh nhau. Trên người còn chỗ nào bị thương không?” Quý Thục Hiền nhìn Minh Huy, hỏi.
Minh Huy hơi khựng lại, sau đó ngoảnh đầu đi, trả lời: “Chẳng có vì sao cả, muốn đánh thì đánh thôi.”
Quý Thục Hiền: …
“Trên người còn chỗ nào khác bị thương không?” Nhìn mặt cậu bị móng tay cào rách, Quý Thục Hiền truy hỏi.
“Không có. Cháu đi chơi với em đã.” Lương Minh Huy nói xong thì chạy thẳng ra cửa.
Quý Thục Hiền thấy cậu bé bỏ chạy thì cũng không đuổi theo. Cô vừa vào nhà họ Lương hai ngày, cũng không quá thân thiết với người trong nhà. Nhìn dáng vẻ vừa rồi của Minh Huy thì cô hỏi thì có lẽ cậu bé cũng không nói, chi bằng chờ Lương Thế Thông về rồi để anh hỏi.
Quý Thục Hiền bước ra khỏi phòng, nhìn thoáng qua hai đứa trẻ, thấy Minh Huy ngồi xổm xuống chơi cục đá nhỏ với Hân Hân. Cô không đi qua đó mà đi thẳng vào trong bếp.
Trong bếp, mẹ Lương đã chặt gà thành từng khúc, khoai tây cũng được cắt gọn gàng, chỉ đợi xào rau. Thấy Quý Thục Hiền bước vào, bà gọi: “Đến giúp mẹ nhóm lửa đi, rồi nấu cơm nữa. Thế Thông về là vựa vặn có cơm ăn.”
“Vâng ạ.” Quý Thục Hiền trả lời rồi đi thẳng ra sau bếp lò nhóm lửa.
Nguyên chủ ở điểm thanh niên trí thức đã từng nhóm lửa, nhưng cũng chỉ mới hai lần. Lúc đó là Lưu Mai dạy cô cách đốt, đây là lần đầu tiên cô một mình nhóm lửa, ngồi sau bếp lò quẹt diêm thế nào cũng không cháy lên được.
Mẹ Lương cầm vạc chuẩn đang chuẩn bị múc dầu xào rau, lửa lại đánh không được, nồi không nóng, không cách nào thêm dầu xào rau. Bà ngẩng đầu nhìn Quý Thục Hiền: “Sao vậy, đốt không cháy sao?”
Quý Thục Hiền hơi xấu hổ: “Mẹ, con cũng không thành thạo lắm.”
Mẹ Lương sững sờ, trước kia bà cũng không biết nhóm lửa. Sau vài giây đơ ra, mẹ Lương nhìn cô nói: “Con đi nghỉ đi, gọi Minh Huy đến nhóm lửa.”
“Con đi gọi thằng bé.” Quý Thục Hiền đứng lên đi ra ngoài.
“Minh Huy, bà nội gọi cháu đi nhóm lửa.” Quý Thục Hiền đứng ở cửa phòng bếp, gọi.
Minh Huy đưa viên đá cho Hân Hân: “Em tự chơi đi”. Nói xong cậu đứng lên đi vào trong bếp.
Mẹ Lương đang quở trách Minh Huy, Quý Thục Hiền đứng cạnh nghe bà mắng cậu bé thì có hơi nhíu mày. Tính cách mẹ chồng quá mềm yếu, mấy đứa nhỏ khi bị ức hiếp mà lại dạy chúng mắng không được cãi, đánh không đánh lại thì sau này tính cách của bọn chúng sẽ trở nên nhu nhược. Hơn nữa, dù tính cách Minh Huy rất cố chấp, nhưng lại không giống người chủ động đi gây chuyện. Con trẻ đánh nhau thì đâu tiên phải hỏi xem có chuyện gì đã. Nếu thực sự con cái nhà mình sai thì phải nên dạy dỗ. Nhưng nếu không phải con mình sai, người làm ba làm mẹ phải bảo vệ chính con cái của mình.
Nhìn mẹ Lương kéo cánh tay Minh Huy trách cứ cậu bé, Quý Thục Hiền bước lên phía trước ngăn mẹ Lương lại: “Mẹ, không phải mẹ còn bận việc sao? Mẹ cứ xuống bếp làm việc trước đi, con giúp Minh Huy rửa mặt cho.”
Mẹ Lương bị Quý Thục Hiền kéo ra, bà không muốn vào trong bếp mà đứng tại chỗ nhìn Minh Huy. Quý Thục Hiền đứng một bên cười nói: “Mẹ, con thấy Minh Huy không sao đâu. Đúng lúc con cần nói với thằng bé vài câu, mẹ cứ vào bếp làm việc trước đi.”
Quý Thục Hiền đã nói như vậy, mà thực sự mẹ Lương cũng cần vào bếp làm việc, bà từ tốn nói: “Vậy được rồi, mẹ vào bếp làm việc đã, con giúp nó lau người sạch sẽ đi. Trong phòng có quần áo sạch, rửa mặt xong thì để nó đi thay đồ.”
“Vâng con biết rồi ạ, mẹ cứ vào bếp làm việc trước đi.”
Mẹ Lương vào bếp làm việc, Quý Thục Hiền nhìn Lương Minh Huy rửa mặt xong, thì đưa khăn mặt cho thằng bé: “Có muốn nói với thím vì sao cháu đánh nhau với người ta không?”
Lương Minh Huy ngẩng đầu, gương mặt bị cào rách da tạo ra một lỗ nhỏ. Cậu bé vốn không quan tâm vết thương trên mặt mình, ngẩng đầu lên, ánh mặt quật cường nhìn Quý Thục Hiền, không nói gì mà đi thằng vào phòng. Hân Hân chạy đến thấy Quý Thục Hiền đứng trước cửa phòng nhìn thì cũng lon ton bước đến xem xem. Minh Huy cứ như sợ bị người ta nhìn vào phòng nên vừa bước vào cậu bé đã định quay người đóng cửa. Nhưng thấy Hân Hân đứng ở cửa nhìn mình thì cậu bé hạ giọng: “Đi chơi đi, anh thay đồ xong sẽ chơi cùng em.”
Trong phòng, Minh Huy chậm rãi thay quần áo, vừa ra khỏi phòng đã thấy Quý Thục Hiền kéo tay Hân Hân đứng nhìn mình. Cậu bé khó chịu quay mặt đi, không thèm nhìn Quý Thục Hiền.
Quý Thục Hiền vỗ tay Hân Hân: “Cháu đi chơi đi, thím cần nói mấy câu với anh cháu.”
Hân Hân nhìn Minh Huy, chần chừ một lát rồi buông tay Quý Thục Hiền, chậm rãi bước đi, đến nơi mà mình thường chơi thì ngồi xổm xuống tiếp tục chơi cục đá.
Hân Hân đi rồi, Quý Thục Hiền lại kéo tay Minh Huy, lôi ngược cậu bé vào trong phòng. Vào phòng, Quý Thục Hiền buông tay Minh Huy, chỉ vào cái ghế đẩu: “Ngồi xuống.”
Lương Minh Huy không ngồi, cứng rắn nhìn Quý Thục Hiền: “Thím muốn nói gì?”
“Nói với thím vì sao đánh nhau. Trên người còn chỗ nào bị thương không?” Quý Thục Hiền nhìn Minh Huy, hỏi.
Minh Huy hơi khựng lại, sau đó ngoảnh đầu đi, trả lời: “Chẳng có vì sao cả, muốn đánh thì đánh thôi.”
Quý Thục Hiền: …
“Trên người còn chỗ nào khác bị thương không?” Nhìn mặt cậu bị móng tay cào rách, Quý Thục Hiền truy hỏi.
“Không có. Cháu đi chơi với em đã.” Lương Minh Huy nói xong thì chạy thẳng ra cửa.
Quý Thục Hiền thấy cậu bé bỏ chạy thì cũng không đuổi theo. Cô vừa vào nhà họ Lương hai ngày, cũng không quá thân thiết với người trong nhà. Nhìn dáng vẻ vừa rồi của Minh Huy thì cô hỏi thì có lẽ cậu bé cũng không nói, chi bằng chờ Lương Thế Thông về rồi để anh hỏi.
Quý Thục Hiền bước ra khỏi phòng, nhìn thoáng qua hai đứa trẻ, thấy Minh Huy ngồi xổm xuống chơi cục đá nhỏ với Hân Hân. Cô không đi qua đó mà đi thẳng vào trong bếp.
Trong bếp, mẹ Lương đã chặt gà thành từng khúc, khoai tây cũng được cắt gọn gàng, chỉ đợi xào rau. Thấy Quý Thục Hiền bước vào, bà gọi: “Đến giúp mẹ nhóm lửa đi, rồi nấu cơm nữa. Thế Thông về là vựa vặn có cơm ăn.”
“Vâng ạ.” Quý Thục Hiền trả lời rồi đi thẳng ra sau bếp lò nhóm lửa.
Nguyên chủ ở điểm thanh niên trí thức đã từng nhóm lửa, nhưng cũng chỉ mới hai lần. Lúc đó là Lưu Mai dạy cô cách đốt, đây là lần đầu tiên cô một mình nhóm lửa, ngồi sau bếp lò quẹt diêm thế nào cũng không cháy lên được.
Mẹ Lương cầm vạc chuẩn đang chuẩn bị múc dầu xào rau, lửa lại đánh không được, nồi không nóng, không cách nào thêm dầu xào rau. Bà ngẩng đầu nhìn Quý Thục Hiền: “Sao vậy, đốt không cháy sao?”
Quý Thục Hiền hơi xấu hổ: “Mẹ, con cũng không thành thạo lắm.”
Mẹ Lương sững sờ, trước kia bà cũng không biết nhóm lửa. Sau vài giây đơ ra, mẹ Lương nhìn cô nói: “Con đi nghỉ đi, gọi Minh Huy đến nhóm lửa.”
“Con đi gọi thằng bé.” Quý Thục Hiền đứng lên đi ra ngoài.
“Minh Huy, bà nội gọi cháu đi nhóm lửa.” Quý Thục Hiền đứng ở cửa phòng bếp, gọi.
Minh Huy đưa viên đá cho Hân Hân: “Em tự chơi đi”. Nói xong cậu đứng lên đi vào trong bếp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook