"Hải Đường nhà chúng tôi đã như vậy rồi, tôi không gấp, mọi người nên nghĩ đến chuyện của Phương Phỉ thì hơn.”

Khóe miệng La Phương Phỉ co lại, hai người này bị làm sao vậy? Rõ ràng đang nói việc của bọn họ, sao lại chuyển lên người cô ta rồi? Còn có…

Kiếp trước lúc nhà họ Trịnh đến nhận nuôi Đô Đô, nhà họ Nhạc lập tức đồng ý, sau khi bọn họ đưa con cho nhà họ Trịnh, nhà họ Nhạc bắt đầu mai mối, quanh đi quẩn lại, cuối cùng họ đồng ý mối hôn sự với nhà họ Trần, tuy nhiên Nhạc Hải Đường chưa gả đã tự sát rồi, nhưng nhà họ Nhạc quả thực đáp ứng mối hôn sự này.

Bây giờ, nhà họ Trịnh nhận nuôi Đô Đô xảy ra sự cố, sao mà ngay cả nhà họ Trần cũng không thuận lợi vậy?

Rốt cuộc đây là tình huống gì? Chẳng lẽ Nhạc Hải Đường cũng trọng sinh?

Nhưng nhìn có chút không giống, bởi vì cô ta trọng sinh hơn nửa tháng rồi, ngoại trừ nhà họ Trịnh cùng với việc hôm nay, những chuyện khác của nhà họ Nhạc gần như giống với kiếp trước.

Mẹ La nghe hai mẹ con kẻ xướng người họa, có chút nghiến răng, lấy tấm ảnh về lại: “Được, ngày nào đó mọi người đột nhiên muốn nghĩ lại, cũng có thể nói với tôi, quay về tôi giúp mọi người hỏi.”



“Vậy tôi không tiễn bà nữa.” Triệu Thúy Xuân nói.

Mẹ La nhìn vẻ mặt bà, không nói gì nữa, dắt La Phương Phỉ trực tiếp xoay người về.

Sau khi hai người đi, Hải Đường nhìn vẻ mặt cậu nhóc căng thẳng, đưa tay nhéo cậu một cái: “Được rồi, đừng căng thẳng nữa, mẹ sẽ không vứt bỏ con đâu.”

“Con không có căng thẳng.” Đô Đô bị cô nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nên có chút không phục: “Con biết mẹ nói được làm được, mẹ từng đồng ý với con rồi.”

Triệu Thúy Xuân nhìn hai mẹ con, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, mặc dù hai ngày nay thằng bé không biểu lộ việc bản thân không vui, nhưng bà có thể cảm nhận từ sau khi nhà họ Trịnh tới, thằng bé không giống như lúc trước nữa.

“Bây giờ bà ngoại sẽ đi làm canh trứng gà cho Đô Đô ăn nhé.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương