“Có điều…” Bà ta vừa nói vừa liếc mắt nhìn qua Nhạc Đô Đô đứng bên cạnh, ý không cần nói cũng biết.

Nhạc Đô Đô vẻ mặt buồn bã, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm bà ta, sau đó nhóc con lại nhìn Hải Đường.

Từ lúc nhà họ Nhạc nói muốn đem đứa trẻ đi để Nhạc Hải Đường còn tìm đối tượng, trong nhà sẽ không thiếu những bà cô tới mai mối, Hải Đường nhìn thấy bộ dạng mặt mày hớn hở của bà ta, dự đoán chắc bên kia nhất định cho bà ta không ít tiền mai mối.

“Thím, việc kết hôn bây giờ con vẫn chưa suy nghĩ tới.” Cô nhìn mẹ La trực tiếp nói: “Đô Đô còn nhỏ, nếu con gả đi sau này thằng bé phải làm sao?”

“Con đi xem thử đi đã, khoan hãy từ chối nhanh như vậy.” Mẹ La vô cùng vội vàng, ra hiệu cô cầm ảnh: “Tiền lương một tháng của cậu ta cũng hai mươi đồng đó. So với điều kiện của mọi người ở gần đây là tốt lắm rồi, chỉ là tiêu chuẩn của cậu ta quá cao, bằng không cũng không còn độc thân đâu.”

“Đúng rồi đó chị Hải Đường.” La Phương Phỉ cũng quay đầu cười nói: “Nghe nói điều kiện người này không tệ, chị cũng còn trẻ, đừng nói cái gì mà xui xẻo, việc của Đô Đô luôn có cách để giải quyết.”



“Đúng vậy, con xem đi.” Mẹ La lại đưa hình qua cho cô.

“Con xem rồi, không thích lắm.” Giọng điệu Hải Đường ân cần, nhìn hai người, đôi mắt lướt qua tia ớn lạnh: “Con chưa kết hôn đã sinh con, danh tiếng cũng không tốt, người ta gần như cũng không xem trọng.”

Cô nói xong, khóe môi có ý cười: “Nếu đã như vậy, Phương Phỉ còn trẻ hơn con, người cũng rất xinh đẹp, hay là để Phương Phỉ đi xem trước, nếu người ta có thể coi trọng Phương Phỉ, con cũng xem như đã làm được việc tốt.”

Lời cô nói làm cho mẹ La rất không vui, thậm chí trong lòng còn khinh thường, gia đình họ tìm đối tượng cho Phương Phỉ nhất định không được góa vợ, không phải ai cũng giống như cô là đồ không đứng đắn?

“Đúng vậy.” Triệu Thúy Xuân nhanh chóng đáp lời: “Mẹ Thành Dũng, Phương Phỉ đã hai mươi tuổi rồi, mọi người không gấp sao?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương