Thập Niên 70 Hiệp Nghị Dưỡng Oa
-
Chương 44: Bỏ Đói Nhau À
nhóm dịch: bánh bao
Hàn Kinh Thần đang tức giận, nói: “Bọn họ không đói được đâu, đều ở nhà ăn ngon.”
Vậy món cơm chiên chiên với trứng cá, ngửi thấy mùi đặc biệt thơm, cho tới bây giờ nhóc con cũng chưa từng ăn qua.
Thím Hai thật sự không gọi cậu ăn, tối hôm qua cậu bé đã chảy nước miếng ào ào rồi, sao lại không biết xấu hổ đổi ý.
Tức giận quá cơ.
Kiều Cửu Hương không biết nội tình, còn tưởng rằng Tô Anh cố ý không cho Hàn Kinh Thần ăn cơm, ngược đãi bé con.
Thím ta chậc chậc thở dài, thì thầm với đầu bếp Bàng ở cửa sổ, “Ông nhìn xem, lúc này mới ngày hôm sau đã không cho đứa nhỏ ăn cơm, đây là nguyên nhân tôi không giới thiệu Tô Anh cho Hàn Cảnh Viễn, hai người bọn họ căn bản không thích hợp.”
Đầu bếp Bàng là tư vụ trưởng, vốn không thích xen vào chuyện viện gia đình phụ huynh, khuyên nhủ: “Có thể có gì ẩn tình rồi, Kiều chủ nhiệm cũng đừng quan tâm.”
Chuyện đã đến nước này, Kiều Cửu Hương chỉ có thể tìm chút mặt mũi cho mình, “Tôi mới lười quản, có điều nói thật, vẫn là lão Đinh biết thương người hơn, lão Đinh chức vị cao, lương cao, thật ra Lan Lan chọn chú ta cũng không tệ.”
Bàng Tại Minh theo lời của thím ta phụ họa, “Phải đó, sáng sớm lão Đinh đến mua điểm tâm, nói là để cho Lan Lan ngủ một hồi, lớn tuổi biết thương người, người đàn ông nào trong viện người nhà này có thể so sánh với lão Đinh chứ.”
Trên thực tế, buổi sáng Hàn Cảnh Viễn cùng lão Đinh đến căng tin mua điểm tâm, có điều Bàng Tại Minh sẽ không nói trước mặt chủ nhiệm Kiều.
Cô gái thích xinh đẹp, nếu đổi lại chú ta là người phụ nữ, thì cũng chọn doanh trưởng Hàn, lớn lên đẹp trai biết bao.
Kiều Cửu Hương sau khi về nhà tâm tình không tệ, Quý Bình Lương vừa nhìn còn có thịt kho tàu, thừa dịp nóng rèn sắt hỏi vợ có chuyện vui gì.
Kiều Cửu Hương thu liễm cười, nói: “Tôi ở căng tin đụng phải Kinh Thần, đứa nhỏ đáng thương, không biết làm sao chọc vào Tô Anh, buổi trưa không cho nhóc con cơm ăn, đứa nhỏ chỉ có thể đi ăn căng tin, buổi chiều ông trở về bộ đội, nhất định phải nói với Hàn Cảnh Viễn chuyện này.”
Quý Bình Lương nghĩ thầm bao nhiêu chuyện, nhất định là do nhóc con bướng bỉnh kia tự tìm.
“Nhà người ta giáo dục đứa nhỏ, chúng ta nhúng tay vào không tốt lắm.”
Kiều Cửu Hương ném đũa, nhìn mũi chồng không phải mũi, mắt không phải mắt, chỗ nào cũng không vừa mắt.
“Tôi không nói quản, vậy cô ta ngược đãi đứa bé, chúng ta thấy không thể giả bộ mù, dù sao cũng phải nói với chú hai nhóc con một tiếng.”
Quý Bình Lương không trêu chọc nổi vợ nhà mình, “Được, tôi nhất định sẽ nói với Hàn Cảnh Viễn.”
Mãi cho đến buổi tối, mắt thấy không kéo được, Quý Bình Lương mới gọi Hàn Cảnh Viễn trên sân huấn luyện tới.
“Chính ủy tìm ta có việc?” Hàn Cảnh Viễn hỏi.
Quý Bình Lương cười khổ nói: “Tôi không phải cáo trạng trước mặt cậu, là chị dâu cậu nhất định muốn tôi nói với cậu việc này.”
Vì chuyện Hàn Cảnh Viễn cưới vợ với lão Đinh, Quý Bình Lương đã ngủ mấy ngày trên băng ghế lạnh, thắt lưng này của chú ta chịu không nổi.
Hàn Kinh Thần đang tức giận, nói: “Bọn họ không đói được đâu, đều ở nhà ăn ngon.”
Vậy món cơm chiên chiên với trứng cá, ngửi thấy mùi đặc biệt thơm, cho tới bây giờ nhóc con cũng chưa từng ăn qua.
Thím Hai thật sự không gọi cậu ăn, tối hôm qua cậu bé đã chảy nước miếng ào ào rồi, sao lại không biết xấu hổ đổi ý.
Tức giận quá cơ.
Kiều Cửu Hương không biết nội tình, còn tưởng rằng Tô Anh cố ý không cho Hàn Kinh Thần ăn cơm, ngược đãi bé con.
Thím ta chậc chậc thở dài, thì thầm với đầu bếp Bàng ở cửa sổ, “Ông nhìn xem, lúc này mới ngày hôm sau đã không cho đứa nhỏ ăn cơm, đây là nguyên nhân tôi không giới thiệu Tô Anh cho Hàn Cảnh Viễn, hai người bọn họ căn bản không thích hợp.”
Đầu bếp Bàng là tư vụ trưởng, vốn không thích xen vào chuyện viện gia đình phụ huynh, khuyên nhủ: “Có thể có gì ẩn tình rồi, Kiều chủ nhiệm cũng đừng quan tâm.”
Chuyện đã đến nước này, Kiều Cửu Hương chỉ có thể tìm chút mặt mũi cho mình, “Tôi mới lười quản, có điều nói thật, vẫn là lão Đinh biết thương người hơn, lão Đinh chức vị cao, lương cao, thật ra Lan Lan chọn chú ta cũng không tệ.”
Bàng Tại Minh theo lời của thím ta phụ họa, “Phải đó, sáng sớm lão Đinh đến mua điểm tâm, nói là để cho Lan Lan ngủ một hồi, lớn tuổi biết thương người, người đàn ông nào trong viện người nhà này có thể so sánh với lão Đinh chứ.”
Trên thực tế, buổi sáng Hàn Cảnh Viễn cùng lão Đinh đến căng tin mua điểm tâm, có điều Bàng Tại Minh sẽ không nói trước mặt chủ nhiệm Kiều.
Cô gái thích xinh đẹp, nếu đổi lại chú ta là người phụ nữ, thì cũng chọn doanh trưởng Hàn, lớn lên đẹp trai biết bao.
Kiều Cửu Hương sau khi về nhà tâm tình không tệ, Quý Bình Lương vừa nhìn còn có thịt kho tàu, thừa dịp nóng rèn sắt hỏi vợ có chuyện vui gì.
Kiều Cửu Hương thu liễm cười, nói: “Tôi ở căng tin đụng phải Kinh Thần, đứa nhỏ đáng thương, không biết làm sao chọc vào Tô Anh, buổi trưa không cho nhóc con cơm ăn, đứa nhỏ chỉ có thể đi ăn căng tin, buổi chiều ông trở về bộ đội, nhất định phải nói với Hàn Cảnh Viễn chuyện này.”
Quý Bình Lương nghĩ thầm bao nhiêu chuyện, nhất định là do nhóc con bướng bỉnh kia tự tìm.
“Nhà người ta giáo dục đứa nhỏ, chúng ta nhúng tay vào không tốt lắm.”
Kiều Cửu Hương ném đũa, nhìn mũi chồng không phải mũi, mắt không phải mắt, chỗ nào cũng không vừa mắt.
“Tôi không nói quản, vậy cô ta ngược đãi đứa bé, chúng ta thấy không thể giả bộ mù, dù sao cũng phải nói với chú hai nhóc con một tiếng.”
Quý Bình Lương không trêu chọc nổi vợ nhà mình, “Được, tôi nhất định sẽ nói với Hàn Cảnh Viễn.”
Mãi cho đến buổi tối, mắt thấy không kéo được, Quý Bình Lương mới gọi Hàn Cảnh Viễn trên sân huấn luyện tới.
“Chính ủy tìm ta có việc?” Hàn Cảnh Viễn hỏi.
Quý Bình Lương cười khổ nói: “Tôi không phải cáo trạng trước mặt cậu, là chị dâu cậu nhất định muốn tôi nói với cậu việc này.”
Vì chuyện Hàn Cảnh Viễn cưới vợ với lão Đinh, Quý Bình Lương đã ngủ mấy ngày trên băng ghế lạnh, thắt lưng này của chú ta chịu không nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook