Thập Niên 70 Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
Chương 532: Ruồi Nhặng 5

Lưu Tiểu Trụ cũng nhìn anh ta chằm chằm: “Chú mau đi đi, không được bắt nạt chị cháu.”

“Được rồi, chú sẽ về.” Vương Mặt Rỗ nhìn con trai mình, nhìn kiểu gì cũng thấy thích, nhất là lông mày với đôi mắt rất giống anh ta.

Trong lòng oan uổng muốn chết, nhưng anh ta không dám nói ra sự thật ý định đến đây, thầm mắng hai mẹ con góa phụ Lưu quá bẩn thỉu. Vương Mặt Rỗ vừa lui ra ngoài, vừa để túi đồ ăn ở cửa: “Đồ ăn trong này các cháu cứ ăn đi, ăn hết chú lại nghĩ cách.”

“Chúng cháu không cần, chú cầm về đi.” Lưu Ái Hoa hét lớn.

Nếu cô ấy thật sự ăn số đồ này, thì ai biết Vương Mặt Rỗ sẽ ra ngoài nói những gì. Mấy năm trước vào thời điểm nạn đói, thôn bên cạnh có một cô gái bị người khác dùng một túi đồ ăn đổi lấy sự thanh bạch.

Vương Mặt Rỗ lại nói: “Cầm lấy đi, chú không hại các cháu đâu.”

Nói xong, anh ta xoay người bước đi không ngoảnh lại.

Phải mất một lúc lâu sau hai chị em mới định thần lại được, Lưu Ái Hoa thở hổn thở hển. Khi cô ấy ném gậy gỗ ở trong tay xuống chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình rất đau rát do lúc nãy nắm quá chặt, thế nên lòng bàn tay bị mài rách rồi.

Dù vậy, cô ấy vẫn an ủi em trai: “Không sao, chú ta đi rồi.”

Lưu Tiểu Trụ thò đầu nhìn, bỗng xuống giường đi ra ngoài: “Chị ơi, chú ta để lại đồ ăn này.”

Lưu Ái Hoa cũng đi theo ra, vừa thấy túi đồ ăn thì lập tức nhíu mày: “Chị với chú Vương cũng không thân quen gì, sao chú ta lại mang đồ ăn đến còn vào lúc nửa đêm nữa?”

“Chị ơi, thế chúng ta có thể ăn không?” Nói là ra ở riêng nhưng trên tinh thần là bị đuổi ra khỏi nhà, không mang theo bất cứ thứ gì cả.



Sau này, Tất Lão Lưu nghĩ ra cách quyên góp lương thực, Tất Lão Lưu cũng góp một chút. Người trong tổ sản xuất thấy bọn họ đáng thương nên ít nhiều gì thì cũng góp chút ít, góp đông góp tây, mới miễn cưỡng có chút lương thực.

Bây giờ lương thực đã cạn kiệt, may mắn là sau màu xuân trên rừng mọc nhiều rau dại, cũng không đến nỗi là chết đói.

Góa phụ Lưu cũng có đến qua, nhưng chỉ ôm con khóc, không bày tỏ bất cứ điều gì.

Sau lần đó, Lưu Ái Hoa đã cắt đứt toàn bộ nhớ nhung với người mẹ ruột này. Biết là không thể trông cậy vào người mẹ ruột này, tất cả chỉ có thể dựa vào chính hai chị em họ, nếu không cho dù hai chị em cô ấy có chết đói thì mẹ với anh trai cũng sẽ không biểu hiện gì.

Lưu Ái Hoa cau mày nói: “Tiểu Trụ, chúng ta không thể lấy số đồ ăn này, không thì sẽ không biết xảy ra chuyện gì.”

Lưu Tiểu Trụ liếm liếm khóe miệng, sau đó gật đầu: “Vâng, thế để ở đây chờ chú ta lấy về.”

“Ngủ thôi.” Lưu Ái Hoa kéo em trai vào nhà, an ủi: “Mùa xuân sắp đến rồi, lúc đấy trên núi sẽ có rất nhiều rau dại. Yên tâm đi, chị sẽ không để em phải nhịn đói đâu.”

Lưu Tiểu Trụ cười nói: “Đến lúc đấy em sẽ giúp chị hái rau dại, đào nấm.”

Dù nhà dột tứ phía, nhưng Lưu Ái Hoa vẫn cuộn tròn trên giường với Lưu Tiểu Trụ, rất sợ nhưng cũng rất ấm áp.

Hai chị em không biết, ở cách đó không xa Trịnh Thông cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ông lão vỗ vỗ vai của mình, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Cố Minh Đông, cậu thật là gây phiền phức cho lão à.”



Ông lão lảo đảo trở về phòng, Ngô Nguy giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy ông lão trở về phòng mới yên tâm, mơ mơ màng màng hỏi: “Cụ Trịnh, cụ vẫn chưa ngủ sao?”

“Tôi già rồi, toàn buồn vệ sinh vào ban đêm.” Trịnh Thông cười cười rồi nằm xuống.

Cũng may, hổ dữ không ăn thịt con. Vương Mặt Rỗ kia cũng không phải hồ đồ, đối với hai đứa trẻ nhà bên cũng không có ý xấu gì.

Sau khi Vương Mặt Rỗ rời khỏi nhà tranh, càng nghĩ lại càng giận.

Việc anh ta ngủ với góa phụ Lưu là sai, nhưng chuyện đấy đã qua rất nhiều năm rồi, Vương Mặt Rỗ cũng không cảm thấy có lỗi gì với Lưu Đại Trụ.

Nhưng bây giờ thì sao? Lưu Đại Trụ ở trong nhà ấm, còn con của anh ta phải ở căn nhà rách nát trong sợ hãi, ngay cả đồ ăn anh ta đưa cũng không dám nhận.

Rồi ai sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả chuyện này?

Tất nhiên là Lưu Đại Trụ sẽ phải chịu.

Trong lòng Vương Mặt Rỗ khó chịu, càng nghĩ càng tức. Lúc Đỗ Bình Bình còn sống, anh ta hay trợ cấp đồ ăn cho nhà họ Lưu, nhưng khi mình bị bắt, thì mẹ con góa phụ Lưu lại yên tâm đổ tội cũng không một lần đi thăm anh ta. Rồi đến ngày hôm nay, con trai anh ta bị đuổi ra khỏi nhà, phải ở trong nhà tranh rách nát.

Thù cũ đan xen hận mới, Vương Mặt Rỗ không quay về nhà mà trực tiếp đi đến nhà họ Lưu.

Khi đến nhà họ Lưu, Vương Mặt Rỗ quen thuộc mở cửa sau, đi vào nhà.

Trước khi bước vào cửa, khóe miệng anh ta tràn đầy sự căm hận.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương