Thập Niên 70 Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
Chương 531: Ruồi Nhặng 4

“Chẳng lẽ Tiểu Trụ không phải chui từ trong bụng em ra, em còn không thương nó chắc, nhưng em là phụ nữ thì có cách gì? Nếu anh có bản lĩnh thì anh cho chúng nó tiền, cho chúng nó đồ ăn đi, có tiền với có đồ ăn rồi chúng đâu phải chịu khổ nữa.” Góa phụ Lưu cười nhạo nói: “Em là mẹ nó, thì anh cũng là cha nó. Anh còn không có tiền nuôi nó ngày nào, còn có mặt mũ đến trách em nữa à?”

“Anh không cho sao? Anh cho rồi, nhưng em lại lấy đi để mua đồ bổ cho thằng con trai kia của em.” Vương Mặt Rỗ không có ngu, anh ta liên tục gửi đồ tốt sang, nhưng kết quả là không vào bụng con ruột mình. Thời gian lâu, Vương Mặt Rỗ cũng lạnh lòng.

“Nếu anh có thể tiếp tế thêm một chút tiền, thì Đại Trụ cũng sẽ chăm sóc Tiểu Trụ tốt hơn một chút.” Góa phụ Lưu nói, ngược lại có ý trách tại Vương Mặt Rỗ không có tiền.

Vương Mặt Rỗ hừ lạnh: “Được, được, tốt. Coi như hôm nay tôi đã thấy rõ bộ mặt của bà rồi. Con của tôi thì tôi sẽ nuôi, nhưng nếu sau này Lưu Đại Trụ có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng đến tìm tôi.”

“Toàn là anh đến tìm tôi, tôi tìm đến anh lúc nào?”Góa phụ Lưu nói với vẻ khinh thường, rõ ràng bây giờ đang thấy Vương Mặt Rỗ rất chướng mắt.

Ngoại tình lén lén lút lút tới mười mấy năm nhưng giờ lại vì chuyện này mà hoàn toàn trở mặt.

Vương Mặt Rỗ quay người muốn đi tìm con trai để nhận người thân, đi đến giữa đường lại dừng bước. Goá phụ Lưu tuy là thiên vị nhưng có một câu mà bà ta nói rất đúng, chính là trên người anh ta có vết nhơ. Lưu Tiểu Trụ một ngày vẫn là họ Lưu thì đội sản xuất của nhà họ Lưu vẫn phải chăm sóc nó, không đến mức bỏ mặc không lo.

Nhưng nếu anh ta nhận lại Lưu Tiểu Trụ thì bí mật năm đó sẽ bị bại lộ, liệu nhà họ Lưu có bỏ qua cho anh ta không?

Lo nghĩ trái phải, Vương Mặt Rỗ nghiến răng nghiến lợi. Anh ta biết Lưu Tiểu Trụ mang họ Lưu nhiều năm như vậy rồi, có cùng họ hay không đối với anh ta không quan trọng, dù sao trong lòng anh ta biết là ruột thịt là được rồi.

Vương Mặt Rỗ biết mình không phải người tốt. Nhưng anh ta cũng lớn bằng này rồi, bây giờ danh tiếng không có, tiền cũng không có nốt,chắc chắn là không cưới được vợ nên anh ta đặc biệt quan tâm đến đứa con duy nhất này.

Nhưng lần này anh ta thật sự cảm thấy có lỗi. Anh ta đến đây là vì Lưu Tiểu Trụ, anh ta không có bất kỳ suy nghĩ khác gì với Lưu Ái Hoa chưa trưởng thành.

Vài ngày sau khi anh ta trở mặt với góa phụ Lưu, Vương Mặt Rõ không dám làm quá rõ ràng, trong lòng vẫn sợ sẽ có người phát hiện. Anh ta thấy người trong tổ sản xuất cảm thấy hai chị em rất đáng thương, nên ít nhiều gì cũng sẽ cho một số đồ tiếp tế, Vương Mặt Rỗ cũng nhân cơ hội gửi theo luôn.

Ban ngày, anh ta không dám ở gần con trai, sợ bị người khác phát hiện, chỉ dám vào lúc nửa đêm đến nhìn một cái, xác định Lưu Tiểu Trụ vẫn sống tốt mới yên tâm.



Mái nhà đã hỏng gần hết, Vương Mặt Rỗ đã lét lút đi tìm ít rơm rạ để sửa.

Lưu Ái Hoa vẫn không biết chuyện này, cứ tưởng là Tất Lão Lưu cho người đến sửa nên vô cớ cảm ơn Tất Lão Lưu.

Hôm nay cũng như vậy, chờ mọi người trong tổ sản xuất đều ngủ say, thì Vương Mặt Rỗ lẻn đến đây.

Ai biết hai chị em đã đổi cánh cửa mới, vừa đẩy cửa ra thì phát ra âm thanh, trực tiếp đánh thức hai chị em.

Đối mặt với ánh mắt cảnh giác của Lưu Ái Hoa và Lưu Tiểu Trụ, trong lòng Vương Mặt Rỗ cũng tự trách về sự liều lĩnh của mình.

Vương Mặt Rỗ rất muốn trực tiếp nói ra sự thật, nhưng lại sợ sau nói ra, Lưu Ái Hoa sẽ thật sự không quan tâm đến Lưu Tiểu Trụ nữa, đến lúc đó thì con trai anh ta phải làm sao.

Quan sát mấy ngày nay, anh ta thấy Lưu Ái Hoa là một người chị tốt, cô ấy rất tốt với con trai anh ta.

Vì vậy, Vương Mặt Rỗ ít nhiều gì cũng có chút cảm tình. Nhà họ Lưu đều là một lũ khốn nạn, trừ Lưu Ái Hoa ra, cô ấy là một người có lương tâm.

Nhưng bây giờ nhìn biểu cảm của hai chị em, Vương Mặt Rỗ cho dù không để ý đến Lưu Ái Hoa cũng không thể nào mặc kệ Lưu Tiểu Trụ, vội vàng giải thích: “Tiểu Trụ, Ái Hoa, chú sợ hai đứa ăn hết thức ăn rồi sẽ bị đói, nên mang ít thức ăn đến.”

“Cháu nhìn xem, đây là do chú đặc biệt chuẩn bị đấy.” Nói xong còn kéo túi lương thực ra.

Anh ta nào biết sau khi nói xong mấy lời này Lưu Ái Hoa càng sợ hơn, trong lòng tin rằng Vương Mặt Rỗ chắc chắn có ý đồ xấu.

Không thân mà cũng chẳng quen gì, hơn nữa anh ta mang đồ đến vào nửa đêm, thằng ngu cũng biết anh ta có vấn đề.

Cô ấy vội vàng nói: “Chúng cháu còn đồ ăn, không cần của chú, chú mau về đi.” Nói xong còn vung vẩy cái gậy trong tay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương