Thập Niên 70 Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
-
Chương 524: Cuốn Sổ 2
Cố Minh Đông nheo mắt lại. Nhà họ Đỗ, nhà họ Tiền, nhà họ Bạch, e rằng trước khi tất cả mọi chuyện xảy ra giữa bọn họ đã đạt được giao dịch nào đó.
Anh không buồn lo mà còn vui mừng. Nhà họ Đỗ càng biết nhiều, tương lai sau khi mở cửa anh có thể lấy được càng nhiều thông tin từ nhà họ Đỗ.
Thất vọng trong lòng không duy trì được bao lâu, Cố Minh Đông gập cuốn sổ tay lại, dùng lá mỏng màu xám bao bọc lấy nó, giấu ở trong chỗ bí mật, rốt cuộc cũng không quan tâm đến nó nữa.
Em ba Cố đi đến đội sản xuất, chạy một vòng, khi về nhà nói khô cả họng, cuối cùng cũng làm thỏa đáng mọi chuyện.
Rạng sáng ngày hôm sau, có không ít xã viên tới cửa tìm Cố Minh Tây cùng nhau đi lên trên thị trấn.
Bởi vì phải vận chuyển gỗ làm vật dụng trong nhà, các xã viên đều dùng xe kéo, ngay cả Lưu Ái Hoa cũng mượn một chiếc qua đây.
Ở riêng một thời gian, sắc mặt Lưu Ái Hoa tốt hơn khi còn ở chung nhà khiến nụ cười trên mặt Lưu Tiểu Trụ theo cũng nhiều hơn một chút. Lúc này Lưu Tiểu Trụ đang giúp chị gái của mình đẩy xe, hai chị em rất có tinh thần.
Khi Cố Minh Nam, Cố Minh Tây cùng đi lên trên thị trấn làm việc, nhà Lão Cố thoáng chốc yên lặng hơn rất nhiều.
Cố Minh Đông nhàn rỗi không chuyện gì làm bèn dọn một băng ghế ra, dạy hai đứa sinh đôi và Cố Vân nhận mặt chữ.
Vừa dạy Cố Minh Đông đã phát hiện ra mình không có tố chất làm giáo viên.
Trước đây anh cảm thấy hai đứa con trai nhà mình đều rất thông minh, Cố Vân cũng ngoan ngoãn lanh lợi hiểu chuyện, kết quả vừa lên lớp buổi đầu đã bị làm khó rồi.
Toàn bộ chỉ có thể dùng từ gà bay chó sủa để để hình dung, hoàn toàn ngoài dự đoán của Cố Minh Đông.
Cố Lượng Tinh chính là một đứa không ngồi yên được, cứ như có kim mọc dưới mông vậy. Cậu nhóc học một tiếng thì năm mươi chín phút lăn lộn, tư thế vặn vẹo thế nào cũng có thể xuất hiện, chỉ không thể ngồi nghiêm chỉnh được mà thôi.
Một phút đáng thương đó còn là bởi vì Cố Minh Đông nổi giận đùng đùng, vứt một viên hạt dẻ vào cậu nhóc.
Ngược lại thì Cố Vân ngoan ngoãn, ngồi ngay ngắn không nói chuyện, đôi mắt to sáng rực nhìn Cố Minh Đông chăm chú, nhìn đã thấy là học sinh tốt chăm chỉ học tập.
Kết quả là một hồi nhìn tưởng mạnh như hổ, ai ngờ thành tích 0.5, cô bé cầm bút ngẩn người không viết ra được chữ nào.
So ra thì Cố Lượng Thần quả thật giống như thiên sứ nhỏ, nên ngồi thì ngồi yên, nên viết chữ thì viết chữ, tuy viết hơi xấu nhưng nhưng ít ra không phải chữ như gà bới giống Cố Vân.
Cố Minh Đông gặp khó khăn lớn nhất từ lúc chào đời tới nay, trong thời gian một tiếng anh chỉ có được thất bại.
Rất nhanh, Cố Minh Đông đứng dậy nói: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi, các con đi chơi đi."
Sau khi nói ra câu này, Cố Minh Đông chỉ cảm thấy như được giải thoát, thầm nghĩ mình nên sớm kết thúc sự bắt đầu sai lầm này.
Cố Lượng Tinh hoan hô một tiếng, kéo Cố Vân bỏ chạy không chần chừ chút nào, Cố Vân bị kéo đi người như sắp bay lên.
Ngược lại Cố Lượng Thần ngoan ngoãn nói: "Cha, cha dạy rất tốt, là do con quá ngu ngốc tiếp thu chậm."
So với anh cả, Cố Lượng Thần càng không muốn rời xa cha hơn, càng thích ở bên cạnh Cố Minh Đông. So với anh cả và Cố Vân vắt chân lên cổ chạy loạn thì Cố Lượng Thần cảm thấy ngồi học cũng không phải khó lắm.
Cố Minh Đông hòa ái ân cần sờ cái đầu nhỏ của cậu nhóc: "A Thần học rất tốt, nhưng đã rất nhiều năm cha không đi học rồi, dạy không được chính xác, sợ mình dạy sai nên vẫn cứ chờ khai giảng rồi đến trường học."
Lúc này Cố Minh Đông cảm thấy mình là một tên ngốc, tại sao lại nghĩ ra trò giải trí dạy con học để giết thời gian chứ.
Đây nào có phải là giải trí, đây là việc muốn mạng người mà.
Quả nhiên chuyện chuyên nghiệp phải giao cho người đúng chuyên ngành, Cố Minh Đông cảm thấy mình không thể gánh vác trọng trách giáo dục học tập, nhanh chóng đội cái nồi này cho giáo viên và trường học.
Đúng lúc bây giờ trường học vẫn chưa cải cách, tiểu học khai giảng vào mùa xuân mà không phải là đổi qua mùa thu như sau này, qua một năm nữa là sẽ không có chuyện tốt như vậy nữa.
Anh phải mau tìm quan hệ, nhân lúc trước khi vào học tìm cơ hội nhét mấy đứa con vào trường học mới được, bớt lo bớt việc.
Cố Lượng Thần không biết dụng tâm hiểm ác của cha mình, ngại ngùng cười cười: "Con cảm thấy cha dạy rất tốt."
Chỉ tiếc Cố Minh Đông đã quyết định quyết tâm rời xa giáo dục.
Anh cười nhéo má con trai: "Gần sang năm mới rồi, cha không nên cho các con học tập. Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài đi dạo nào."
Anh không buồn lo mà còn vui mừng. Nhà họ Đỗ càng biết nhiều, tương lai sau khi mở cửa anh có thể lấy được càng nhiều thông tin từ nhà họ Đỗ.
Thất vọng trong lòng không duy trì được bao lâu, Cố Minh Đông gập cuốn sổ tay lại, dùng lá mỏng màu xám bao bọc lấy nó, giấu ở trong chỗ bí mật, rốt cuộc cũng không quan tâm đến nó nữa.
Em ba Cố đi đến đội sản xuất, chạy một vòng, khi về nhà nói khô cả họng, cuối cùng cũng làm thỏa đáng mọi chuyện.
Rạng sáng ngày hôm sau, có không ít xã viên tới cửa tìm Cố Minh Tây cùng nhau đi lên trên thị trấn.
Bởi vì phải vận chuyển gỗ làm vật dụng trong nhà, các xã viên đều dùng xe kéo, ngay cả Lưu Ái Hoa cũng mượn một chiếc qua đây.
Ở riêng một thời gian, sắc mặt Lưu Ái Hoa tốt hơn khi còn ở chung nhà khiến nụ cười trên mặt Lưu Tiểu Trụ theo cũng nhiều hơn một chút. Lúc này Lưu Tiểu Trụ đang giúp chị gái của mình đẩy xe, hai chị em rất có tinh thần.
Khi Cố Minh Nam, Cố Minh Tây cùng đi lên trên thị trấn làm việc, nhà Lão Cố thoáng chốc yên lặng hơn rất nhiều.
Cố Minh Đông nhàn rỗi không chuyện gì làm bèn dọn một băng ghế ra, dạy hai đứa sinh đôi và Cố Vân nhận mặt chữ.
Vừa dạy Cố Minh Đông đã phát hiện ra mình không có tố chất làm giáo viên.
Trước đây anh cảm thấy hai đứa con trai nhà mình đều rất thông minh, Cố Vân cũng ngoan ngoãn lanh lợi hiểu chuyện, kết quả vừa lên lớp buổi đầu đã bị làm khó rồi.
Toàn bộ chỉ có thể dùng từ gà bay chó sủa để để hình dung, hoàn toàn ngoài dự đoán của Cố Minh Đông.
Cố Lượng Tinh chính là một đứa không ngồi yên được, cứ như có kim mọc dưới mông vậy. Cậu nhóc học một tiếng thì năm mươi chín phút lăn lộn, tư thế vặn vẹo thế nào cũng có thể xuất hiện, chỉ không thể ngồi nghiêm chỉnh được mà thôi.
Một phút đáng thương đó còn là bởi vì Cố Minh Đông nổi giận đùng đùng, vứt một viên hạt dẻ vào cậu nhóc.
Ngược lại thì Cố Vân ngoan ngoãn, ngồi ngay ngắn không nói chuyện, đôi mắt to sáng rực nhìn Cố Minh Đông chăm chú, nhìn đã thấy là học sinh tốt chăm chỉ học tập.
Kết quả là một hồi nhìn tưởng mạnh như hổ, ai ngờ thành tích 0.5, cô bé cầm bút ngẩn người không viết ra được chữ nào.
So ra thì Cố Lượng Thần quả thật giống như thiên sứ nhỏ, nên ngồi thì ngồi yên, nên viết chữ thì viết chữ, tuy viết hơi xấu nhưng nhưng ít ra không phải chữ như gà bới giống Cố Vân.
Cố Minh Đông gặp khó khăn lớn nhất từ lúc chào đời tới nay, trong thời gian một tiếng anh chỉ có được thất bại.
Rất nhanh, Cố Minh Đông đứng dậy nói: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi, các con đi chơi đi."
Sau khi nói ra câu này, Cố Minh Đông chỉ cảm thấy như được giải thoát, thầm nghĩ mình nên sớm kết thúc sự bắt đầu sai lầm này.
Cố Lượng Tinh hoan hô một tiếng, kéo Cố Vân bỏ chạy không chần chừ chút nào, Cố Vân bị kéo đi người như sắp bay lên.
Ngược lại Cố Lượng Thần ngoan ngoãn nói: "Cha, cha dạy rất tốt, là do con quá ngu ngốc tiếp thu chậm."
So với anh cả, Cố Lượng Thần càng không muốn rời xa cha hơn, càng thích ở bên cạnh Cố Minh Đông. So với anh cả và Cố Vân vắt chân lên cổ chạy loạn thì Cố Lượng Thần cảm thấy ngồi học cũng không phải khó lắm.
Cố Minh Đông hòa ái ân cần sờ cái đầu nhỏ của cậu nhóc: "A Thần học rất tốt, nhưng đã rất nhiều năm cha không đi học rồi, dạy không được chính xác, sợ mình dạy sai nên vẫn cứ chờ khai giảng rồi đến trường học."
Lúc này Cố Minh Đông cảm thấy mình là một tên ngốc, tại sao lại nghĩ ra trò giải trí dạy con học để giết thời gian chứ.
Đây nào có phải là giải trí, đây là việc muốn mạng người mà.
Quả nhiên chuyện chuyên nghiệp phải giao cho người đúng chuyên ngành, Cố Minh Đông cảm thấy mình không thể gánh vác trọng trách giáo dục học tập, nhanh chóng đội cái nồi này cho giáo viên và trường học.
Đúng lúc bây giờ trường học vẫn chưa cải cách, tiểu học khai giảng vào mùa xuân mà không phải là đổi qua mùa thu như sau này, qua một năm nữa là sẽ không có chuyện tốt như vậy nữa.
Anh phải mau tìm quan hệ, nhân lúc trước khi vào học tìm cơ hội nhét mấy đứa con vào trường học mới được, bớt lo bớt việc.
Cố Lượng Thần không biết dụng tâm hiểm ác của cha mình, ngại ngùng cười cười: "Con cảm thấy cha dạy rất tốt."
Chỉ tiếc Cố Minh Đông đã quyết định quyết tâm rời xa giáo dục.
Anh cười nhéo má con trai: "Gần sang năm mới rồi, cha không nên cho các con học tập. Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài đi dạo nào."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook