Thập Niên 70 Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
-
Chương 522: Niềm Vui Ngoài Ý Muốn 5
Trong tủ có giấu một quyển sổ tay nho nhỏ chỉ lớn bằng nửa bàn tay.
Nhân lúc không có ai chú ý, Cố Minh Đông lấy nó ra lật xem thử, phát hiện quyển sổ này được tạo thành từ hai phần, nửa trước là lịch ngày, nửa sau thì là một ít ghi chép sơ sài.
Bởi vì quá cũ cho nên chữ viết màu xanh bằng bút máy ở phía sau đã trở nên mờ nhoẹt, nhưng lịch ngày thì vẫn còn rất rõ ràng.
Lịch âm năm thứ 36 của Trung Hoa Dân Quốc.
Cố Minh Đông hơi nhướng mày, anh len lén nhét quyển sổ tay vào trong túi rồi mới xoay người nhảy xuống giường.
Anh có linh cảm thứ này có liên quan đến gia đình của Đỗ Bình Bình đã chạy trốn.
Em ba Cố cất xong ván giường thì cẩn thận đi tuần tra một vòng, đến khi cảm thấy không còn vấn đề nào khác mới nói: "Ổn cả rồi, chúng ta vào trạm thôi."
Ba người vừa vào trạm thì đã thấy em hai Cố dùng dùng tay trái cầm gậy đuổi theo “tỉ thí” với Cố Lượng Tinh.
Em ba Cố nhịn không được kêu lên: "Cố Minh Nam, anh vừa vừa phải phải thôi, lớn già đầu rồi mà còn đi ăn hiếp con nít là sao."
"Ăn hiếp đâu mà ăn hiếp, anh đang chỉ dạy võ thuật cho A Tinh chứ bộ." Cố Minh Nam đang đánh hăng say thì bị bắt quả tang, dù là thế thì cậu vẫn rất hùng hồn trả lời.
Em tư Cố đi qua sờ thử, thấy Cố Lượng Tinh mồ hôi nhễ nhại thì cũng bất đắc dĩ cực kỳ: "Thôi đừng quậy nữa, chờ khô mồ hôi thì chúng ta về nhà, mồ hôi ướt đẫm như này mà thổi gió thì bệnh chết."
Cố Lượng Tinh quay sang nháy mắt cười hì hì với người chú hai cũng đang bị mắng như mình.
Cố Vân ôm chồng truyện tranh nhi đồng lon ton chạy đến trước mặt em ba Cố, cô bé chỉ chỉ vào sách rồi lại chỉ chỉ bản thân mình.
Em ba Cố ngồi xổm xuống nhìn, cười nói: "Tiểu Vân thích truyện tranh nhi đồng hả?"
Cố Vân gật đầu, bộ dáng không khác gì mấy chú gà con đang mổ thóc.
Em ba Cố thấy vậy thì nói: "Vậy cháu chọn hai quyển nào mình thích nhất về nhà đi, mấy thứ này đều thuộc phạm trù của bốn thứ cũ, chúng ta không thể mang về nhà quá nhiều được."
Nếu là một hai quyển thì còn dễ giấu, lỡ có bị phát hiện thì cũng có thể nói là mang về để nhóm lửa, nhưng nếu nhiều quá thì rất nguy hiểm, bị người khác thấy thì không ổn chút nào.
Cố Vân tiếc hùi hụi, nhưng từ trước đến nay cô bé luôn ngoan ngoãn nghe lời, bởi vậy chỉ gật đầu một cái rồi nhanh chóng trải đống truyện tranh nhi đồng ra chọn lấy hai quyển mà mình thích nhất.
Cố Lượng Tinh ôm một ống gỗ kêu lên: "Cô ba ơi, cháu đem cây gậy này về được không ạ?"
"Mang về làm gì? Mang về đánh mông cháu hả?" Em ba Cố cố ý cười trêu cậu nhóc.
Cố Lượng Tinh vội chối bay chối biến: "Cây gậy này chắc chắn lắm đó, có thể mang về làm sào phơi đồ mà cô ba."
Em ba Cố bị cậu nhóc chọc cười: "Nó ngắn ngủn vậy làm sao mà phơi quần áo được, rồi rồi, cháu thích thì mang về đi, dù sao cũng chỉ là một cây gậy."
Lúc này Cố Lượng Thần cũng trở lại, có điều hai tay của cậu nhóc trống trơn, em ba Cố cười hỏi: "A Thần không tìm được thứ gì mình thích sao?"
Cố Lượng Thần lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Cậu nhóc giải thích: "Mấy bức tranh đẹp lắm ạ, nhưng đều hỏng hết cả rồi."
Em ba Cố vừa nghe đã biết cậu nhóc đang nói đến cái nào, lúc thu những thứ quý giá đó vào cô cũng tiếc đứt ruột, chúng nó đều là những bức tranh cổ được truyền lại từ thời xưa, tuy bây giờ trở thành bốn thứ cũ nhưng vứt thôi là được mà, cần gì phải hủy hoại nó đến mức này, thật sự là quá đáng tiếc.
Em ba Cố nghĩ một lát rồi nói: "Nếu A Thần thích thì sau này cô ba sẽ để ý một chút, nếu có thứ nào tốt sẽ mang về cho cháu."
Cố Lượng Thần cười nói tiếng cám ơn.
Từ khi ra cửa cho đến lúc về nhà, hành trình của nguyên gia đình nhà Lão Cố đều rất phong phú.
Vừa về đến nhà, em ba Cố đã vội vàng đi tuyên truyền cho đội sản xuất, đương nhiên cô sẽ ưu tiên tìm những nhà có quan hệ tốt với nhà Lão Cố trước, sau đó còn cố ý dặn dò Lưu Ái Hoa ngày mai phải đi sớm một chút.
Em tư Cố thì bắt đầu chuẩn bị nấu cơm tối.
Cố Lượng Tinh đứng trong sân múa may cây gậy gỗ kia, vui đến quên cả trời đất.
Cố Minh Đông trở về nhà xong thì lại mở quyển sổ tay nhỏ kia ra.
Anh lật qua từng trang, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở ngày 15 tháng 9, trên lịch có viết rõ ràng hai chữ: Tặng châu.
Nhân lúc không có ai chú ý, Cố Minh Đông lấy nó ra lật xem thử, phát hiện quyển sổ này được tạo thành từ hai phần, nửa trước là lịch ngày, nửa sau thì là một ít ghi chép sơ sài.
Bởi vì quá cũ cho nên chữ viết màu xanh bằng bút máy ở phía sau đã trở nên mờ nhoẹt, nhưng lịch ngày thì vẫn còn rất rõ ràng.
Lịch âm năm thứ 36 của Trung Hoa Dân Quốc.
Cố Minh Đông hơi nhướng mày, anh len lén nhét quyển sổ tay vào trong túi rồi mới xoay người nhảy xuống giường.
Anh có linh cảm thứ này có liên quan đến gia đình của Đỗ Bình Bình đã chạy trốn.
Em ba Cố cất xong ván giường thì cẩn thận đi tuần tra một vòng, đến khi cảm thấy không còn vấn đề nào khác mới nói: "Ổn cả rồi, chúng ta vào trạm thôi."
Ba người vừa vào trạm thì đã thấy em hai Cố dùng dùng tay trái cầm gậy đuổi theo “tỉ thí” với Cố Lượng Tinh.
Em ba Cố nhịn không được kêu lên: "Cố Minh Nam, anh vừa vừa phải phải thôi, lớn già đầu rồi mà còn đi ăn hiếp con nít là sao."
"Ăn hiếp đâu mà ăn hiếp, anh đang chỉ dạy võ thuật cho A Tinh chứ bộ." Cố Minh Nam đang đánh hăng say thì bị bắt quả tang, dù là thế thì cậu vẫn rất hùng hồn trả lời.
Em tư Cố đi qua sờ thử, thấy Cố Lượng Tinh mồ hôi nhễ nhại thì cũng bất đắc dĩ cực kỳ: "Thôi đừng quậy nữa, chờ khô mồ hôi thì chúng ta về nhà, mồ hôi ướt đẫm như này mà thổi gió thì bệnh chết."
Cố Lượng Tinh quay sang nháy mắt cười hì hì với người chú hai cũng đang bị mắng như mình.
Cố Vân ôm chồng truyện tranh nhi đồng lon ton chạy đến trước mặt em ba Cố, cô bé chỉ chỉ vào sách rồi lại chỉ chỉ bản thân mình.
Em ba Cố ngồi xổm xuống nhìn, cười nói: "Tiểu Vân thích truyện tranh nhi đồng hả?"
Cố Vân gật đầu, bộ dáng không khác gì mấy chú gà con đang mổ thóc.
Em ba Cố thấy vậy thì nói: "Vậy cháu chọn hai quyển nào mình thích nhất về nhà đi, mấy thứ này đều thuộc phạm trù của bốn thứ cũ, chúng ta không thể mang về nhà quá nhiều được."
Nếu là một hai quyển thì còn dễ giấu, lỡ có bị phát hiện thì cũng có thể nói là mang về để nhóm lửa, nhưng nếu nhiều quá thì rất nguy hiểm, bị người khác thấy thì không ổn chút nào.
Cố Vân tiếc hùi hụi, nhưng từ trước đến nay cô bé luôn ngoan ngoãn nghe lời, bởi vậy chỉ gật đầu một cái rồi nhanh chóng trải đống truyện tranh nhi đồng ra chọn lấy hai quyển mà mình thích nhất.
Cố Lượng Tinh ôm một ống gỗ kêu lên: "Cô ba ơi, cháu đem cây gậy này về được không ạ?"
"Mang về làm gì? Mang về đánh mông cháu hả?" Em ba Cố cố ý cười trêu cậu nhóc.
Cố Lượng Tinh vội chối bay chối biến: "Cây gậy này chắc chắn lắm đó, có thể mang về làm sào phơi đồ mà cô ba."
Em ba Cố bị cậu nhóc chọc cười: "Nó ngắn ngủn vậy làm sao mà phơi quần áo được, rồi rồi, cháu thích thì mang về đi, dù sao cũng chỉ là một cây gậy."
Lúc này Cố Lượng Thần cũng trở lại, có điều hai tay của cậu nhóc trống trơn, em ba Cố cười hỏi: "A Thần không tìm được thứ gì mình thích sao?"
Cố Lượng Thần lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Cậu nhóc giải thích: "Mấy bức tranh đẹp lắm ạ, nhưng đều hỏng hết cả rồi."
Em ba Cố vừa nghe đã biết cậu nhóc đang nói đến cái nào, lúc thu những thứ quý giá đó vào cô cũng tiếc đứt ruột, chúng nó đều là những bức tranh cổ được truyền lại từ thời xưa, tuy bây giờ trở thành bốn thứ cũ nhưng vứt thôi là được mà, cần gì phải hủy hoại nó đến mức này, thật sự là quá đáng tiếc.
Em ba Cố nghĩ một lát rồi nói: "Nếu A Thần thích thì sau này cô ba sẽ để ý một chút, nếu có thứ nào tốt sẽ mang về cho cháu."
Cố Lượng Thần cười nói tiếng cám ơn.
Từ khi ra cửa cho đến lúc về nhà, hành trình của nguyên gia đình nhà Lão Cố đều rất phong phú.
Vừa về đến nhà, em ba Cố đã vội vàng đi tuyên truyền cho đội sản xuất, đương nhiên cô sẽ ưu tiên tìm những nhà có quan hệ tốt với nhà Lão Cố trước, sau đó còn cố ý dặn dò Lưu Ái Hoa ngày mai phải đi sớm một chút.
Em tư Cố thì bắt đầu chuẩn bị nấu cơm tối.
Cố Lượng Tinh đứng trong sân múa may cây gậy gỗ kia, vui đến quên cả trời đất.
Cố Minh Đông trở về nhà xong thì lại mở quyển sổ tay nhỏ kia ra.
Anh lật qua từng trang, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở ngày 15 tháng 9, trên lịch có viết rõ ràng hai chữ: Tặng châu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook