Thập Niên 70 Cuộc Sống Gia Đình Sau Khi Ly Hôn
-
Chương 14: Chia Nhà 2
Bấy giờ ông Phúc mới mở miệng: "Khẩu phần ăn của một đứa nhỏ cũng chẳng khó khăn mấy, tiền một năm cũng chỉ có mấy tệ. Tiền lương một tháng của Chiêm Cương trên thành phố cũng được mấy chục tệ, một năm cho mười tệ cũng không nhiều lắm."
Bà Tống lại không thuận theo nói: "Chiêm Cương cùng mọi người cũng phải ăn uống trên thành phố, mọi thứ ăn uống linh tinh cũng đều cần đến tiền hết."
Sau đó bà ta lại bắt đầu dùng đại pháp bán thảm, nói nào là mọi thứ đều không dễ dàng, làm sao nuôi nổi những thứ dư thừa.
Tống Hoè Hoa thấy chuyện ly hôn với chuyện giữ con không thể cứu vãn nổi cũng không khuyên can Khương Vân nữa, cô ta cũng bắt đầu phụ hoạ theo mẹ nói rằng nhà họ Tống không thể coi tiền bạc như rác được, lo không nổi nhiều miệng ăn như thế.
Còn chưa chính thức ly hôn, vừa rồi bà Tống còn chơi bài tình cảm cùng hai đứa cháu trai, bây giờ lại trở mặt vô tình như không có chuyện gì xảy ra.
Người xem náo nhiệt đều có chút không nói nên lời.
Khương Vân ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn thấy người xem đều đang đồng tình với cô, còn có vẻ mặt của bí thư Tống cùng với ông Phúc đều lộ ra thái độ khinh thường người nhà họ Tống.
Cô để hai đứa nhóc che chở sau lưng, đứng dậy nhìn bà Tống cùng Tống Chiêm Cương nói: "Nếu các người đã vô tình như vậy vậy chúng ta cứ dứt khoát vô tình luôn đi. Sau khi ly hôn tôi cũng không cần một đồng tiền nào của các người, cũng không cần các người cung cấp khẩu phần ăn cho bọn nhỏ!"
Một tháng chục ký lương thực, muốn để con trai cô có liên hệ với Tống Chiêm Cương sao?
Cô không cho phép!
Bí thư Tống nhắc nhở cô: "Mẹ Tiểu Hải đừng có nóng giận."
Hai đứa con trai cũng đâu phải dễ nuôi như vậy, nếu không những quả phụ ngoài kia cũng sẽ không khó khăn như thế.
Trịnh Tất Thần cũng nói với theo: "Đúng vậy, chị làm như vậy không phải để cho bọn họ được lợi sao?"
Khương Vân cảm ơn mọi người đã suy nghĩ cho cô, nhưng cô nghĩ sâu xa mới mở miệng: "Hôm nay có bí thư, ông Phúc cùng tất cả mọi người ở đây làm chứng cho tôi. Tôi và Tống Chiêm Cương ly hôn, là bọn họ không muốn hai đứa nhỏ, không muốn nuôi hai đứa, nếu đã như vậy tôi sẽ tự mình nuôi dưỡng chúng."
Vẻ mặt của cô điềm tĩnh không một gợn sóng, không có đau khổ cũng không có oán giận, vừa lý trí lại bình tĩnh.
Cô cảm nhận được khuynh hướng cảm xúc của những người ở đây, cũng nhìn thấy ánh mắt đắc ý của bà Tống, cô lại tiếp tục nói: "Nhưng mà tôi cũng có điều kiện, từ nay về sau hai đứa nhóc này sẽ không có một chút liên quan nào đến gia đình nhà bọn họ, sau khi hai đứa lớn lên cũng không cần có bất kỳ nghĩa vụ huyết thống gì với Tống Chiêm Cương."
Lời cô nói ra rất có khí phách, làm cho ánh mắt của một số người thiển cận cũng có chút giật mình.
Hiện tại mọi người chỉ nhìn thấy được việc một người phụ nữ nuôi sống hai đứa nhỏ đã không dễ dàng, không nghĩ tới tương lai về sau sẽ như thế nào.
Hầu hết những người trẻ tuổi đều không nghĩ ra được lúc mình già đi sẽ có dáng vẻ thế nào, càng không nói đến hoàn cảnh bản thân cần có người chăm sóc.
Huống chi Tống Chiêm Cương lại chán ghét cô cùng hai đứa nhỏ, chỉ ước cắt được quan hệ với bọn họ, đúng lúc cho Khương Vân được toại nguyện.
Cô đã sớm nghĩ đến việc đưa hai đứa nhóc đi ra ngoài đến cùng, vốn dĩ cũng không thực sự muốn đòi hỏi Tống Chiêm Cương phải cấp phí nuôi dưỡng.
Về sau mặc kệ nhà họ Tống có biến cố gì, Tống Chiêm Cương cũng đừng hòng ngả bài tình cảm ra với con trai, cũng không thể lấy cớ dây dưa với con của cô.
Có biết bao nhiêu người cha người mẹ tệ bạc sinh con ra mà không nuôi dưỡng, họ nghĩ đứa nhỏ uống gió mà lớn lên sao, chờ tới khi đứa nhỏ lớn lên trải qua trăm cay nghìn đắng thì bọn họ lại nhảy dựng lên đòi hỏi bọn trẻ phải gánh nghĩa vụ phụng dưỡng sao?
Cô không thể để lại mối tai họa ngầm này cho hai đứa con của mình được!
Hơn nữa dựa theo cốt truyện trong cuốn sách, con gái của cô gái mà Tống Chiêm Cương thích hoàn toàn không phải của anh ta, sau này bọn họ cũng không sinh thêm đứa nhỏ nào khác.
Chờ đến sau khi tuổi tác của anh ta lớn hơn, rất muốn thân thiết với hai đứa con trai, chỉ đáng tiếc chúng đã sớm thất vọng tột cùng với anh ta từ lâu, một đứa thì coi anh ta như kẻ thù, còn một đứa chẳng coi anh ta là cái gì.
Chờ tới sau khi anh ta biết con gái không phải con của anh ta, cho dù anh ta có khóc lóc thảm thiết, ăn năn hối cải với con trai cũng chẳng nhận được sự tha thứ.
Bà Tống lại không thuận theo nói: "Chiêm Cương cùng mọi người cũng phải ăn uống trên thành phố, mọi thứ ăn uống linh tinh cũng đều cần đến tiền hết."
Sau đó bà ta lại bắt đầu dùng đại pháp bán thảm, nói nào là mọi thứ đều không dễ dàng, làm sao nuôi nổi những thứ dư thừa.
Tống Hoè Hoa thấy chuyện ly hôn với chuyện giữ con không thể cứu vãn nổi cũng không khuyên can Khương Vân nữa, cô ta cũng bắt đầu phụ hoạ theo mẹ nói rằng nhà họ Tống không thể coi tiền bạc như rác được, lo không nổi nhiều miệng ăn như thế.
Còn chưa chính thức ly hôn, vừa rồi bà Tống còn chơi bài tình cảm cùng hai đứa cháu trai, bây giờ lại trở mặt vô tình như không có chuyện gì xảy ra.
Người xem náo nhiệt đều có chút không nói nên lời.
Khương Vân ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn thấy người xem đều đang đồng tình với cô, còn có vẻ mặt của bí thư Tống cùng với ông Phúc đều lộ ra thái độ khinh thường người nhà họ Tống.
Cô để hai đứa nhóc che chở sau lưng, đứng dậy nhìn bà Tống cùng Tống Chiêm Cương nói: "Nếu các người đã vô tình như vậy vậy chúng ta cứ dứt khoát vô tình luôn đi. Sau khi ly hôn tôi cũng không cần một đồng tiền nào của các người, cũng không cần các người cung cấp khẩu phần ăn cho bọn nhỏ!"
Một tháng chục ký lương thực, muốn để con trai cô có liên hệ với Tống Chiêm Cương sao?
Cô không cho phép!
Bí thư Tống nhắc nhở cô: "Mẹ Tiểu Hải đừng có nóng giận."
Hai đứa con trai cũng đâu phải dễ nuôi như vậy, nếu không những quả phụ ngoài kia cũng sẽ không khó khăn như thế.
Trịnh Tất Thần cũng nói với theo: "Đúng vậy, chị làm như vậy không phải để cho bọn họ được lợi sao?"
Khương Vân cảm ơn mọi người đã suy nghĩ cho cô, nhưng cô nghĩ sâu xa mới mở miệng: "Hôm nay có bí thư, ông Phúc cùng tất cả mọi người ở đây làm chứng cho tôi. Tôi và Tống Chiêm Cương ly hôn, là bọn họ không muốn hai đứa nhỏ, không muốn nuôi hai đứa, nếu đã như vậy tôi sẽ tự mình nuôi dưỡng chúng."
Vẻ mặt của cô điềm tĩnh không một gợn sóng, không có đau khổ cũng không có oán giận, vừa lý trí lại bình tĩnh.
Cô cảm nhận được khuynh hướng cảm xúc của những người ở đây, cũng nhìn thấy ánh mắt đắc ý của bà Tống, cô lại tiếp tục nói: "Nhưng mà tôi cũng có điều kiện, từ nay về sau hai đứa nhóc này sẽ không có một chút liên quan nào đến gia đình nhà bọn họ, sau khi hai đứa lớn lên cũng không cần có bất kỳ nghĩa vụ huyết thống gì với Tống Chiêm Cương."
Lời cô nói ra rất có khí phách, làm cho ánh mắt của một số người thiển cận cũng có chút giật mình.
Hiện tại mọi người chỉ nhìn thấy được việc một người phụ nữ nuôi sống hai đứa nhỏ đã không dễ dàng, không nghĩ tới tương lai về sau sẽ như thế nào.
Hầu hết những người trẻ tuổi đều không nghĩ ra được lúc mình già đi sẽ có dáng vẻ thế nào, càng không nói đến hoàn cảnh bản thân cần có người chăm sóc.
Huống chi Tống Chiêm Cương lại chán ghét cô cùng hai đứa nhỏ, chỉ ước cắt được quan hệ với bọn họ, đúng lúc cho Khương Vân được toại nguyện.
Cô đã sớm nghĩ đến việc đưa hai đứa nhóc đi ra ngoài đến cùng, vốn dĩ cũng không thực sự muốn đòi hỏi Tống Chiêm Cương phải cấp phí nuôi dưỡng.
Về sau mặc kệ nhà họ Tống có biến cố gì, Tống Chiêm Cương cũng đừng hòng ngả bài tình cảm ra với con trai, cũng không thể lấy cớ dây dưa với con của cô.
Có biết bao nhiêu người cha người mẹ tệ bạc sinh con ra mà không nuôi dưỡng, họ nghĩ đứa nhỏ uống gió mà lớn lên sao, chờ tới khi đứa nhỏ lớn lên trải qua trăm cay nghìn đắng thì bọn họ lại nhảy dựng lên đòi hỏi bọn trẻ phải gánh nghĩa vụ phụng dưỡng sao?
Cô không thể để lại mối tai họa ngầm này cho hai đứa con của mình được!
Hơn nữa dựa theo cốt truyện trong cuốn sách, con gái của cô gái mà Tống Chiêm Cương thích hoàn toàn không phải của anh ta, sau này bọn họ cũng không sinh thêm đứa nhỏ nào khác.
Chờ đến sau khi tuổi tác của anh ta lớn hơn, rất muốn thân thiết với hai đứa con trai, chỉ đáng tiếc chúng đã sớm thất vọng tột cùng với anh ta từ lâu, một đứa thì coi anh ta như kẻ thù, còn một đứa chẳng coi anh ta là cái gì.
Chờ tới sau khi anh ta biết con gái không phải con của anh ta, cho dù anh ta có khóc lóc thảm thiết, ăn năn hối cải với con trai cũng chẳng nhận được sự tha thứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook