Thập Niên 70 Cuộc Sống Gia Đình Sau Khi Ly Hôn
-
Chương 15: Chia Nhà 3
Kiếp này cô sẽ đưa hai đứa con của mình thoát khỏi gông cùm xiềng xích trong cốt truyện ban đầu, sống cuộc sống hạnh phúc của chính mình, tránh xa gia đình kia của nữ chính, làm cho những nhân vật phản diện khác không có cơ hội chơi đùa một màn máu chó với nữ chính được.
Bí thư Tống còn muốn thuyết phục Khương Vân đừng xúc động, nhưng đã bị Tống Chiêm Cương cướp lời đáp ứng: "Một lời đã định, đổi ý cũng vô dụng!"
Đánh đổi hai đứa con trai để lấy được sự bình yên cùng người phụ nữ mình yêu mến, vậy cũng đáng!
Anh ta còn muốn Khương Vân giơ tay lên thề, Khương Vân cũng chẳng thèm nhìn anh ta.
Đưa con trai đi, ly hôn thành công!
Khương Vân cảm giác cả người bỗng nhiên nhẹ cả đi, giống như ngọn núi lớn đè trên vai đã được vứt ra ngoài.
Cô nói: "Nếu như vậy, cái nhà này cũng phải chia chút chứ."
Bà Tống giậm chân mắng: "Đã ly hôn rồi thì cút đi, còn muốn chia nhà của tao sao, mẹ nó mày nằm mơ à?"
Bí thư Tống: "Bà đừng có kích động, con dâu gả đến đây cũng đã nhiều năm như vậy, bắt đầu làm việc nấu nướng hầu hạ người già trẻ nhỏ, không có công lao cũng có khổ lao. Hiện tại cũng ly hôn rồi, khẩu phần ăn cùng với dụng cụ của cô ấy đều ở đây, cái gì nên chia vẫn phải chia cho cô ấy."
Bà Tống vẫn không chịu: "Mới qua năm mới mọi người cũng chưa chia đồ ăn, chia cho cô ta cái gì?"
Bà ta đang cố ý muốn làm khó dễ, bởi vì quy định của lữ đoàn là đồ ăn năm trước tránh để thành đồ ăn năm nay, đồ ăn năm nay tránh để làm đồ ăn năm sau.
Bà ta bắt đầu càn quấy, nói cái gì mà năm đầu tiên Khương Vân tới đây không mang theo đồ ăn, đều ăn đồ của nhà bà ta, bây giờ cút đi cũng không thể mang theo được.
Bí thư Tống trực tiếp vả mặt bà ta: "Thế sao được? Tôi chủ trì việc ly hôn này, các người muốn muốn tôi trực tiếp đuổi ba mẹ con nhà họ đi sao? Muốn để cho mọi người chọc cột sống tôi chắc, nói rằng Tống Chiêm Cương của nhà họ Tống ỷ thế hiếp người, còn bí thư Tống bắt nạt cô nhi góa phụ sao?"
Nói ra cô nhi góa phụ, bí thư Tống thực sự cũng tức giận không ít.
Bà Tống điếng người.
Bí thư Tống có một tật xấu, không thể bị đói, một khi đã đói bụng thì tính tình sẽ không tốt. Ông cũng không đợi gì nữa, lập tức nói ông Phúc lấy cuốn sổ phân chia công việc ra, gảy gảy bàn tính, tiếp theo phân chia đồ ăn còn lại cho Khương Vân cùng tụi nhỏ.
Ngoại trừ phân chia phần ba cho ba mẹ con, ông còn dựa theo phần công việc của Khương Vân chia cho cô tám tệ, trước đây bà Tống không chia cho cô một xu, hiện tại cũng phải đưa ra.
Bà Tống đau như mất từng miếng thịt, sống chết không chịu đưa chỉ nói trong nhà không có tiền, còn muốn lấy lại của Tiểu Hà hai tệ.
Bí thư Tống chậm rãi thay đổi tính tình, xụ mặt lại: "Nếu các người không có cũng không sao, trước đó lữ đoàn đã nói rồi, sẽ trừ vào khẩu phần ăn năm nay của các người."
Mẹ nó, trị không được các người tôi đây thành trứng ba ba.
Vốn dĩ Khương Vân là người khác họ, còn ông cùng với Tống Chiêm Cương lại là người cùng một nhà nên hẳn phải có chút thiên vị, nhưng lúc này ông đã hoàn toàn ghê tởm với cái tên Tống Chiêm Cương rồi.
Qua lại với người phụ nữ hiếm lạ khác rồi nói là quyền tự do yêu đương, đây chính là sai lầm mà đàn ông đều mắc phải, nhưng một người đã làm cha cũng phải biết được điểm mấu chốt nằm ở đâu chứ?
Khương Vân thấy bí thư lên tiếng cũng đã biết chuyện này đã ổn thỏa, ít nhất khoảng thời gian vừa tách ra này cô cùng với con trai sẽ không phải đói bụng.
Có người đứng ra làm chỗ dựa để ly hôn thật ra cũng khá nhanh chóng, nhưng lúc sau còn có một vấn đề nhỏ nữa. Tất nhiên Khương Vân không thể phân chia phòng nhà họ Tống được, nếu đã dọn đi vậy về sau phải ở chỗ nào?
Hộ khẩu của Khương Vân đã ở gia đình nhà họ Tống nhiều năm, năm đó vì gả cho Tống Chiêm Cương nên cô cùng nhà mẹ đẻ đã quyết liệt một trận, lữ đoàn cũng không thể đưa cô chạy về gia đình nhà họ Khương được.
Trịnh Tất Thần đề nghị: "Có một căn nhà nhỏ bên cạnh chỗ thanh niên trí thức của chúng tôi."
Một thanh niên trí thức khác đã lập tức nhắc nhở cậu: "Ở đó có người ở rồi, Kinh Trạch Diễm cùng mấy cô gái không sống được ở đó, đều dọn ra ngoài hết rồi."
Thật ra Khương Vân đã sớm nghĩ tới muốn sống ở đó, tuy rằng căn nhà rách nát đó còn kèm theo một vài thứ truyền thuyết nhưng mà cô cũng chẳng quan tâm.
Thời tiết càng lúc càng ấm áp, chỉ cần có thể che mưa chắn gió là được, chờ cho tới khi cô kiếm được tiền là có thể sống ở căn nhà mới.
Bí thư Tống còn muốn thuyết phục Khương Vân đừng xúc động, nhưng đã bị Tống Chiêm Cương cướp lời đáp ứng: "Một lời đã định, đổi ý cũng vô dụng!"
Đánh đổi hai đứa con trai để lấy được sự bình yên cùng người phụ nữ mình yêu mến, vậy cũng đáng!
Anh ta còn muốn Khương Vân giơ tay lên thề, Khương Vân cũng chẳng thèm nhìn anh ta.
Đưa con trai đi, ly hôn thành công!
Khương Vân cảm giác cả người bỗng nhiên nhẹ cả đi, giống như ngọn núi lớn đè trên vai đã được vứt ra ngoài.
Cô nói: "Nếu như vậy, cái nhà này cũng phải chia chút chứ."
Bà Tống giậm chân mắng: "Đã ly hôn rồi thì cút đi, còn muốn chia nhà của tao sao, mẹ nó mày nằm mơ à?"
Bí thư Tống: "Bà đừng có kích động, con dâu gả đến đây cũng đã nhiều năm như vậy, bắt đầu làm việc nấu nướng hầu hạ người già trẻ nhỏ, không có công lao cũng có khổ lao. Hiện tại cũng ly hôn rồi, khẩu phần ăn cùng với dụng cụ của cô ấy đều ở đây, cái gì nên chia vẫn phải chia cho cô ấy."
Bà Tống vẫn không chịu: "Mới qua năm mới mọi người cũng chưa chia đồ ăn, chia cho cô ta cái gì?"
Bà ta đang cố ý muốn làm khó dễ, bởi vì quy định của lữ đoàn là đồ ăn năm trước tránh để thành đồ ăn năm nay, đồ ăn năm nay tránh để làm đồ ăn năm sau.
Bà ta bắt đầu càn quấy, nói cái gì mà năm đầu tiên Khương Vân tới đây không mang theo đồ ăn, đều ăn đồ của nhà bà ta, bây giờ cút đi cũng không thể mang theo được.
Bí thư Tống trực tiếp vả mặt bà ta: "Thế sao được? Tôi chủ trì việc ly hôn này, các người muốn muốn tôi trực tiếp đuổi ba mẹ con nhà họ đi sao? Muốn để cho mọi người chọc cột sống tôi chắc, nói rằng Tống Chiêm Cương của nhà họ Tống ỷ thế hiếp người, còn bí thư Tống bắt nạt cô nhi góa phụ sao?"
Nói ra cô nhi góa phụ, bí thư Tống thực sự cũng tức giận không ít.
Bà Tống điếng người.
Bí thư Tống có một tật xấu, không thể bị đói, một khi đã đói bụng thì tính tình sẽ không tốt. Ông cũng không đợi gì nữa, lập tức nói ông Phúc lấy cuốn sổ phân chia công việc ra, gảy gảy bàn tính, tiếp theo phân chia đồ ăn còn lại cho Khương Vân cùng tụi nhỏ.
Ngoại trừ phân chia phần ba cho ba mẹ con, ông còn dựa theo phần công việc của Khương Vân chia cho cô tám tệ, trước đây bà Tống không chia cho cô một xu, hiện tại cũng phải đưa ra.
Bà Tống đau như mất từng miếng thịt, sống chết không chịu đưa chỉ nói trong nhà không có tiền, còn muốn lấy lại của Tiểu Hà hai tệ.
Bí thư Tống chậm rãi thay đổi tính tình, xụ mặt lại: "Nếu các người không có cũng không sao, trước đó lữ đoàn đã nói rồi, sẽ trừ vào khẩu phần ăn năm nay của các người."
Mẹ nó, trị không được các người tôi đây thành trứng ba ba.
Vốn dĩ Khương Vân là người khác họ, còn ông cùng với Tống Chiêm Cương lại là người cùng một nhà nên hẳn phải có chút thiên vị, nhưng lúc này ông đã hoàn toàn ghê tởm với cái tên Tống Chiêm Cương rồi.
Qua lại với người phụ nữ hiếm lạ khác rồi nói là quyền tự do yêu đương, đây chính là sai lầm mà đàn ông đều mắc phải, nhưng một người đã làm cha cũng phải biết được điểm mấu chốt nằm ở đâu chứ?
Khương Vân thấy bí thư lên tiếng cũng đã biết chuyện này đã ổn thỏa, ít nhất khoảng thời gian vừa tách ra này cô cùng với con trai sẽ không phải đói bụng.
Có người đứng ra làm chỗ dựa để ly hôn thật ra cũng khá nhanh chóng, nhưng lúc sau còn có một vấn đề nhỏ nữa. Tất nhiên Khương Vân không thể phân chia phòng nhà họ Tống được, nếu đã dọn đi vậy về sau phải ở chỗ nào?
Hộ khẩu của Khương Vân đã ở gia đình nhà họ Tống nhiều năm, năm đó vì gả cho Tống Chiêm Cương nên cô cùng nhà mẹ đẻ đã quyết liệt một trận, lữ đoàn cũng không thể đưa cô chạy về gia đình nhà họ Khương được.
Trịnh Tất Thần đề nghị: "Có một căn nhà nhỏ bên cạnh chỗ thanh niên trí thức của chúng tôi."
Một thanh niên trí thức khác đã lập tức nhắc nhở cậu: "Ở đó có người ở rồi, Kinh Trạch Diễm cùng mấy cô gái không sống được ở đó, đều dọn ra ngoài hết rồi."
Thật ra Khương Vân đã sớm nghĩ tới muốn sống ở đó, tuy rằng căn nhà rách nát đó còn kèm theo một vài thứ truyền thuyết nhưng mà cô cũng chẳng quan tâm.
Thời tiết càng lúc càng ấm áp, chỉ cần có thể che mưa chắn gió là được, chờ cho tới khi cô kiếm được tiền là có thể sống ở căn nhà mới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook