Đột nhiên đi tới thập niên 70, môi trường sống khó khăn hơn gấp ngàn lần so với năm 2020. An Lệ Nùng hiểu rõ tầm quan trọng của việc có một người cha tốt.
An Quốc Bang sẽ là một người ba tốt sao?
Không biết nữa.
Nhưng cô nguyện ý đánh cuộc một phần khả năng.
An Lệ Nùng hai tay ôm chặt lấy tay nải nhỏ, nhìn dãy núi xa xăm trùng điệp, nghe tiếng ca hát, lòng chua sót, nhớ tới mẹ viện trưởng và Thôi lão tiên sinh.
Thôi lão tiên sinh là ông chủ của một công ty, nghe nói bởi vì thích ăn vải, cho nên chọn trúng An Lệ Nùng có tên cúng cơm là “Quả vải nhỏ” giữa một đám nhóc con đang chờ đợi sự giúp đỡ.
Kỳ nghỉ hàng năm, Thôi lão tiên sinh đều sẽ cho người tới đón An Lệ Nùng tới cùng sống với ông, giống như một người cha dạy dỗ cô làm như thế nào để trở thành một người hạnh phúc nhất.
Có đôi khi, An Lệ Nùng cũng sẽ ngọt ngào gọi ông một tiếng “ba ba”. Khi đó, Thôi lão tiên sinh liền sẽ vẻ mặt từ ái, vuốt ve đầu cô, coi như đáp lại cô.
Khi còn nhỏ, một ngày cô đều muốn kêu ‘ba ba’ tám lần, Thôi lão tiên sinh sẽ phải trả lời “ơi, ba ba đây” tám lần.
Nếu có bạn học mắng cô, bắt nạt cô, An Lệ Nùng cũng có thể ngang nhiên nói ‘mày chờ đó, tao đi mách ba tao”
Thôi lão tiên sinh sẽ làm chỗ dựa cho cô, sẽ đi họp phụ huynh, sẽ nhờ cậy thầy cô chiếu cố chăm sóc cho cô nhiều hơn, cũng sẽ nói với các bạn học rằng ‘các cháu đừng bắt nạt Quả vải nhỏ nhà chúng ta nhé’.
Đáng tiếc, Thôi lão tiên sinh liền qua đời trước khi cô trưởng thành.
Kỳ thật, đối với An Lệ Nùng có được ký ức của đời sau mà nói, ở lại Kinh Thị sẽ có cơ hội nhiều hơn, không gian phát triển lớn hơn, vì sao sẽ phải ngàn dặm xa xôi đi từ Kinh thị tới thôn Thạch Hà?
Bởi vì cô thích cảm giác có ba ba chống lưng, muốn được ba ba sủng ái.
Đương nhiên, nếu An Quốc Bang là người ba tồi, cô cũng có thể nghĩ biện pháp khác, tự tìm đường riêng.
Biện pháp giải quyết luôn nhiều hơn khó khăn.
Mà cô tự nhận thấy bản thân có được một trái tim kiên cường sắt đá, có thể mỉm cười nghênh đón tất cả khó khăn.
An Lập Xuân rũ mắt liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn mềm mại của An Lệ Nùng, phiền muộn muốn chửi bới. Đặc biệt là khi đôi mắt An Lệ Nùng ngân ngấn nước, phủ lên một tầng sương mù, có thể mang lự kính đồng tình, khiến cho người khác không hiểu vì sao lại cảm thấy đáng thương thương tiếc trong lòng.
“Hồ Ly Tinh.”
An Lệ Nùng làm ngơ trước ánh mắt căm tức của An Lập Xuân.
An Lệ Nùng cười hì hì trò chuyện với An Tam Gia về mấy chuyện nhỏ nhặt của ba cô.
Thôn Thạch Hà càng ngày càng gần, xa xa có thể nghe được tiếng mùa màng vui sướng truyền tới.
Tháng 6, là thời gian thu hoạch mùa vụ.
Người trong thôn đại bộ phận đều đang bận rộn trên đồng ruộng, thu hoạch, tuốt lúa, khuân vác.
Rơi mồ hôi, nghênh đón mùa màng bội thu.
Tuy rằng chân cẳng An Quốc Bang không thuận tiện, nhưng làm thôn trưởng cũng là cần phải đứng ở đồng ruộng đốc xúc cùng hỗ trợ.
“Quốc Bang, Quốc Bang, con gái của cậu tới.” An tam gia hướng về phía An Quốc Bang đang ở trên cánh đồng hô to, “Con gái cậu tới gặp cậu này.”
An Lệ Nùng đứng trên xe bò, dùng sức vẫy tay, vui vẻ hét lên thật to về phía đám người giữa cánh đồng: “Ba ba, ba ba.”
Người ở giữa cánh đồng ngẩng đầu nhìn lại, giống như bị ấn nút tạm dừng, ngây người nhìn ngây ngô An Lệ Nùng.
Một tiếng ‘ba ba’ làm kinh hãi tất cả mọi người, bao gồm An Quốc Bang.
“Bộp”
Không biết là kinh ngạc vui mừng hay là quá mức kinh hãi, An Quốc Bang trượt chân trực tiếp ngã xuống con lạch bên bờ ruộng, bọt nước tung tóe.
Một con cá nhỏ to bằng ngón tay cái nhảy lên theo làn nước, vặn đuôi rơi xuống trên đầu An Quốc Bang, giãy lên hai lần rồi trượt xuống bên chân, sau đó bơi đi.
Con bò già gặm cỏ bên cạnh ngóc đầu lên hai lần rồi lại cúi xuống tiếp tục gặm cỏ; chú chim nhỏ đậu trên người bù nhìn bằng rơm cất tiếng hót một hồi rồi sải cánh bay đi; con thỏ xám trên ruộng lúa cong chân bới đất nhanh chóng quay trở về, trong nháy mắt liền biến mất.
An Quốc Bang cả người đều ướt dầm dề ngây người nhìn về phía bé gái trên xe bò với nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, cây cỏ trên đầu đang lung lay trong gió, bùn trên mặt cũng từng chút một rơi xuống.
Nhưng bất kể là cây cỏ trên đầu hay là bùn đất trên mặt, đều không che giấu được sự kinh ngạc trong mắt ông.
Mọi người ngây người nhìn về phía cô bé đang chạy thật nhanh tới chỗ của An Quốc Bang.
Trên bờ ruộng nho nhỏ có cô bé con tươi cười xán lạn vừa nghiêng ngả chạy vừa kêu to: “Ba Ba”. Đột nhiên một con thỏ xám lớn chạy ra. đụng phải chân của An Lệ Nùng.
“A.”
Trong nháy mắt, An Lệ Nùng lắc lắc hai tay rồi lăn xuống con mương bên cạnh bờ ruộng, sau đó lại lộc cộc bò dậy rồi chạy tiếp.
Cô gái nhỏ thần thái phi dương, tươi cười xán lạn, một đôi mắt to có thể ra phản chiếu ra tia sáng, có thể thiêu đốt lòng người.
“Ba ba.”
An Quốc Bang sẽ là một người ba tốt sao?
Không biết nữa.
Nhưng cô nguyện ý đánh cuộc một phần khả năng.
An Lệ Nùng hai tay ôm chặt lấy tay nải nhỏ, nhìn dãy núi xa xăm trùng điệp, nghe tiếng ca hát, lòng chua sót, nhớ tới mẹ viện trưởng và Thôi lão tiên sinh.
Thôi lão tiên sinh là ông chủ của một công ty, nghe nói bởi vì thích ăn vải, cho nên chọn trúng An Lệ Nùng có tên cúng cơm là “Quả vải nhỏ” giữa một đám nhóc con đang chờ đợi sự giúp đỡ.
Kỳ nghỉ hàng năm, Thôi lão tiên sinh đều sẽ cho người tới đón An Lệ Nùng tới cùng sống với ông, giống như một người cha dạy dỗ cô làm như thế nào để trở thành một người hạnh phúc nhất.
Có đôi khi, An Lệ Nùng cũng sẽ ngọt ngào gọi ông một tiếng “ba ba”. Khi đó, Thôi lão tiên sinh liền sẽ vẻ mặt từ ái, vuốt ve đầu cô, coi như đáp lại cô.
Khi còn nhỏ, một ngày cô đều muốn kêu ‘ba ba’ tám lần, Thôi lão tiên sinh sẽ phải trả lời “ơi, ba ba đây” tám lần.
Nếu có bạn học mắng cô, bắt nạt cô, An Lệ Nùng cũng có thể ngang nhiên nói ‘mày chờ đó, tao đi mách ba tao”
Thôi lão tiên sinh sẽ làm chỗ dựa cho cô, sẽ đi họp phụ huynh, sẽ nhờ cậy thầy cô chiếu cố chăm sóc cho cô nhiều hơn, cũng sẽ nói với các bạn học rằng ‘các cháu đừng bắt nạt Quả vải nhỏ nhà chúng ta nhé’.
Đáng tiếc, Thôi lão tiên sinh liền qua đời trước khi cô trưởng thành.
Kỳ thật, đối với An Lệ Nùng có được ký ức của đời sau mà nói, ở lại Kinh Thị sẽ có cơ hội nhiều hơn, không gian phát triển lớn hơn, vì sao sẽ phải ngàn dặm xa xôi đi từ Kinh thị tới thôn Thạch Hà?
Bởi vì cô thích cảm giác có ba ba chống lưng, muốn được ba ba sủng ái.
Đương nhiên, nếu An Quốc Bang là người ba tồi, cô cũng có thể nghĩ biện pháp khác, tự tìm đường riêng.
Biện pháp giải quyết luôn nhiều hơn khó khăn.
Mà cô tự nhận thấy bản thân có được một trái tim kiên cường sắt đá, có thể mỉm cười nghênh đón tất cả khó khăn.
An Lập Xuân rũ mắt liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn mềm mại của An Lệ Nùng, phiền muộn muốn chửi bới. Đặc biệt là khi đôi mắt An Lệ Nùng ngân ngấn nước, phủ lên một tầng sương mù, có thể mang lự kính đồng tình, khiến cho người khác không hiểu vì sao lại cảm thấy đáng thương thương tiếc trong lòng.
“Hồ Ly Tinh.”
An Lệ Nùng làm ngơ trước ánh mắt căm tức của An Lập Xuân.
An Lệ Nùng cười hì hì trò chuyện với An Tam Gia về mấy chuyện nhỏ nhặt của ba cô.
Thôn Thạch Hà càng ngày càng gần, xa xa có thể nghe được tiếng mùa màng vui sướng truyền tới.
Tháng 6, là thời gian thu hoạch mùa vụ.
Người trong thôn đại bộ phận đều đang bận rộn trên đồng ruộng, thu hoạch, tuốt lúa, khuân vác.
Rơi mồ hôi, nghênh đón mùa màng bội thu.
Tuy rằng chân cẳng An Quốc Bang không thuận tiện, nhưng làm thôn trưởng cũng là cần phải đứng ở đồng ruộng đốc xúc cùng hỗ trợ.
“Quốc Bang, Quốc Bang, con gái của cậu tới.” An tam gia hướng về phía An Quốc Bang đang ở trên cánh đồng hô to, “Con gái cậu tới gặp cậu này.”
An Lệ Nùng đứng trên xe bò, dùng sức vẫy tay, vui vẻ hét lên thật to về phía đám người giữa cánh đồng: “Ba ba, ba ba.”
Người ở giữa cánh đồng ngẩng đầu nhìn lại, giống như bị ấn nút tạm dừng, ngây người nhìn ngây ngô An Lệ Nùng.
Một tiếng ‘ba ba’ làm kinh hãi tất cả mọi người, bao gồm An Quốc Bang.
“Bộp”
Không biết là kinh ngạc vui mừng hay là quá mức kinh hãi, An Quốc Bang trượt chân trực tiếp ngã xuống con lạch bên bờ ruộng, bọt nước tung tóe.
Một con cá nhỏ to bằng ngón tay cái nhảy lên theo làn nước, vặn đuôi rơi xuống trên đầu An Quốc Bang, giãy lên hai lần rồi trượt xuống bên chân, sau đó bơi đi.
Con bò già gặm cỏ bên cạnh ngóc đầu lên hai lần rồi lại cúi xuống tiếp tục gặm cỏ; chú chim nhỏ đậu trên người bù nhìn bằng rơm cất tiếng hót một hồi rồi sải cánh bay đi; con thỏ xám trên ruộng lúa cong chân bới đất nhanh chóng quay trở về, trong nháy mắt liền biến mất.
An Quốc Bang cả người đều ướt dầm dề ngây người nhìn về phía bé gái trên xe bò với nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, cây cỏ trên đầu đang lung lay trong gió, bùn trên mặt cũng từng chút một rơi xuống.
Nhưng bất kể là cây cỏ trên đầu hay là bùn đất trên mặt, đều không che giấu được sự kinh ngạc trong mắt ông.
Mọi người ngây người nhìn về phía cô bé đang chạy thật nhanh tới chỗ của An Quốc Bang.
Trên bờ ruộng nho nhỏ có cô bé con tươi cười xán lạn vừa nghiêng ngả chạy vừa kêu to: “Ba Ba”. Đột nhiên một con thỏ xám lớn chạy ra. đụng phải chân của An Lệ Nùng.
“A.”
Trong nháy mắt, An Lệ Nùng lắc lắc hai tay rồi lăn xuống con mương bên cạnh bờ ruộng, sau đó lại lộc cộc bò dậy rồi chạy tiếp.
Cô gái nhỏ thần thái phi dương, tươi cười xán lạn, một đôi mắt to có thể ra phản chiếu ra tia sáng, có thể thiêu đốt lòng người.
“Ba ba.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook