“Ba ba, mặt trời mọc.” An Lệ Nùng hưng phấn chỉ vào lòng đỏ trứng muối trước mặt.
Lòng đỏ trứng muối tròn tròn dần dần vươn lên tỏa ra ánh sáng từ phương trời phía đông, giống như ở xa tận chân trời, lại giống như ở ngay trước mắt, giống như ở ngay tầm tay.
An Lệ Nùng vươn tay, hoặc đỡ, hoặc vuốt ve, hoặc siết chặt, “Hì hì. Mặt trời tùy ý ta vân vê nắm bóp.”
“Ba ba, đạp nhanh lên chút nữa, con muốn đuổi kịp thái ánh mặt trời” An Lệ Nùng đưa hai tay bắt lấy đầu xe, “Xông lên. Xông lên. Ô lạp, tiến lên.”
“Được.”
An Quốc Bang dốc hết toàn lực, đạp như bay nhanh, một đường đuổi theo mặt trời.
“Ba ba, nhanh lên một chút.”
“Lại nhanh chút nữa, là có thể đuổi kịp rồi.”
“Sắp đuổi kịp. Ha ha ha.”
Vì làm cho con gái vui, An Quốc Bang dùng hết sức lực đuổi theo mặt trời, chiếc xe đẹp hai tám sào vút nhanh như bay, giống như mũi tên xuyên qua hắc ám bay về phía quang minh.
Đường nhỏ gồ ghề lồi lõm lúc lắc, giống như đang ngồi trên xe go-kart.
“Ha ha. Sắp đuổi kịp rồi.” An Lệ Nùng cao hứng kêu to, tinh thần phấn chấn bồng bột.
Tiếng cười ‘ khanh khách ’ từng đợt quanh quẩn ở sơn cốc, bừng tỉnh từng bầy chim muôn côn trùng.
Mặt trời càng lên càng cao, càng ngày càng xa, mà ánh mặt trời cũng chiếu rọi khắp muôn nơi, nghênh đón một ngày mới, khởi đầu mới.
Cho dù càng đuổi càng xa, An Lệ Nùng cũng rất vui mừng.
Cô bé theo đuổi ánh sáng, chính là truy đuổi vui sướng.
Nhìn đến thôn dân đang thu hoạch ở ven đường, mặc kệ có quen biết hay không An Lệ Nùng đều vô cùng phấn chấn vui vẻ chào hỏi, “Cố lên, phấn đấu.”
Không ít người đứng dậy nhìn qua, có người lau mồ hôi, sau đó lộ ra tươi cười thiện ý; có người vẫy vẫy chiếc liềm trong tay, làm ra tư thế sẵn sàng chiến đấu vì mảnh đất rộng lớn của miền quê này suốt đời.....
Những người này, An Lệ Nùng không quen biết, nhưng An Quốc Bang nhận biết.
Không ít người vui tươi hớn hở chào hỏi với An Quốc Bang, An Quốc Bang liền lớn tiếng tràn đầy sung sướng giới thiệu An Lệ Nùng cho mọi người quen biết, đây chính là con gái bảo bối của ông. Ông cũng là người đã có con gái.
Từ thôn Thạch Hà đến Công Xã Thắng Lợi lại đến trấn Thanh Hà, cho dù có chiếc xe đạp hai tám sào thì cũng phải đi hơn 3h đồng hồ.
Thật xa.
Nhưng mà, ngày thường mọi người đi mua đồ dùng sinh hoạt hằng ngày đều sẽ đi tới Cung Tiêu Xã của Công Xã Thắng Lợi, không cần lên tận trấn trên. Tuy rằng chủng loại đồ vật không có nhiều bằng Cung Tiêu Xã ở trấn trên, nhưng như vậy cũng đã đủ rồi.
Đường phố trên trấn trên xám xịt, tiêu điều lại thê lương.
Làm An Lệ Nùng ngoài ý muốn chính là, trấn Thanh Hà thế nhưng không có nhà xưởng, một nhà cũng đều không có. Hai bên đường phố càng nhiều là các cơ quan đơn vị, viện vệ sinh, trạm lương thực, vvvv...
Quạnh quẽ đến căn bản không giống như một cái trấn.
Thôn Thạch Hà nghèo còn có thể lý giải, dù sao cũng thôn nhỏ là hẻo lánh ở khe núi, nhưng Trấn Thanh Hà...... Vì sao mà cũng nghèo như vậy?
An Lệ Nùng từ Kinh Thị lại đây, trước tiên là ngồi xe lửa đi đến Vân thị, sau đó lại ngồi xe buýt đi đến Trấn Thanh Hà. Lúc đến Trấn Thanh Hà vừa lúc là giữa trưa, ánh mặt trời chói chang, chiếu rọi làm cô nhức hết cả mắt, thế nhưng mắt mù cảm thấy tiểu thành trấn này có vài phần náo nhiệt.
Hiện tại xem lại, quả nhiên là thành nhỏ ở trấn biên, hôi hám giống như một tấm vải dệt bị giặt tẩy đến mức trắng bệch, rách nát, cũ kỹ, bẩn, loạn.
Ha hả.
Ánh nắng mới là lự kính dày nhất.
Ghét bỏ chói lọi hiện lên trong ánh mắt An Lệ Nùng.
Một bác gái tay xách giỏ rau nhỏ từ bên cạnh đi qua, ‘ khụ khụ ’ hai cái liền phun ra một cục đờm đặc, An Lệ Nùng ngừng thở, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, nhanh chóng đi ra xa.
Ô ô.
Nghèo thì cũng muốn giữ vệ sinh chứ.
An Lệ Nùng quay đầu lại xem một cái, chỉ thấy bác gái đó ‘ khò khè khò khè ’ hai tiếng, loát ra một chuỗi nước mũi, sau đó dùng sức vẫy vẫy, nước mũi bị ném lên trên tường bên cạnh.
Thật ghê tởm.
Nhưng những người chung quanh đều đã tập mãi thành thói quen, nhìn quen không trách.
An Quốc Bang bất đắc dĩ sờ sờ đầu nhỏ của con gái, trấn Thanh Hà khẳng định không thể so sánh với Kinh thị, nhưng ông sẽ nỗ lực hết sức để con gái có được một cuộc sống thật tốt.
Tận hết sức mình đem lại cho con gái cuộc sống tốt nhất.
Nhưng có chút tình huống không phải cứ nỗ lực là có thể thay đổi. Đặc biệt là hiện thực hoàn cảnh bất đắc dĩ, thay đổi không được, chỉ có thể miễn cưỡng con gái đi thích ứng.
Lòng đỏ trứng muối tròn tròn dần dần vươn lên tỏa ra ánh sáng từ phương trời phía đông, giống như ở xa tận chân trời, lại giống như ở ngay trước mắt, giống như ở ngay tầm tay.
An Lệ Nùng vươn tay, hoặc đỡ, hoặc vuốt ve, hoặc siết chặt, “Hì hì. Mặt trời tùy ý ta vân vê nắm bóp.”
“Ba ba, đạp nhanh lên chút nữa, con muốn đuổi kịp thái ánh mặt trời” An Lệ Nùng đưa hai tay bắt lấy đầu xe, “Xông lên. Xông lên. Ô lạp, tiến lên.”
“Được.”
An Quốc Bang dốc hết toàn lực, đạp như bay nhanh, một đường đuổi theo mặt trời.
“Ba ba, nhanh lên một chút.”
“Lại nhanh chút nữa, là có thể đuổi kịp rồi.”
“Sắp đuổi kịp. Ha ha ha.”
Vì làm cho con gái vui, An Quốc Bang dùng hết sức lực đuổi theo mặt trời, chiếc xe đẹp hai tám sào vút nhanh như bay, giống như mũi tên xuyên qua hắc ám bay về phía quang minh.
Đường nhỏ gồ ghề lồi lõm lúc lắc, giống như đang ngồi trên xe go-kart.
“Ha ha. Sắp đuổi kịp rồi.” An Lệ Nùng cao hứng kêu to, tinh thần phấn chấn bồng bột.
Tiếng cười ‘ khanh khách ’ từng đợt quanh quẩn ở sơn cốc, bừng tỉnh từng bầy chim muôn côn trùng.
Mặt trời càng lên càng cao, càng ngày càng xa, mà ánh mặt trời cũng chiếu rọi khắp muôn nơi, nghênh đón một ngày mới, khởi đầu mới.
Cho dù càng đuổi càng xa, An Lệ Nùng cũng rất vui mừng.
Cô bé theo đuổi ánh sáng, chính là truy đuổi vui sướng.
Nhìn đến thôn dân đang thu hoạch ở ven đường, mặc kệ có quen biết hay không An Lệ Nùng đều vô cùng phấn chấn vui vẻ chào hỏi, “Cố lên, phấn đấu.”
Không ít người đứng dậy nhìn qua, có người lau mồ hôi, sau đó lộ ra tươi cười thiện ý; có người vẫy vẫy chiếc liềm trong tay, làm ra tư thế sẵn sàng chiến đấu vì mảnh đất rộng lớn của miền quê này suốt đời.....
Những người này, An Lệ Nùng không quen biết, nhưng An Quốc Bang nhận biết.
Không ít người vui tươi hớn hở chào hỏi với An Quốc Bang, An Quốc Bang liền lớn tiếng tràn đầy sung sướng giới thiệu An Lệ Nùng cho mọi người quen biết, đây chính là con gái bảo bối của ông. Ông cũng là người đã có con gái.
Từ thôn Thạch Hà đến Công Xã Thắng Lợi lại đến trấn Thanh Hà, cho dù có chiếc xe đạp hai tám sào thì cũng phải đi hơn 3h đồng hồ.
Thật xa.
Nhưng mà, ngày thường mọi người đi mua đồ dùng sinh hoạt hằng ngày đều sẽ đi tới Cung Tiêu Xã của Công Xã Thắng Lợi, không cần lên tận trấn trên. Tuy rằng chủng loại đồ vật không có nhiều bằng Cung Tiêu Xã ở trấn trên, nhưng như vậy cũng đã đủ rồi.
Đường phố trên trấn trên xám xịt, tiêu điều lại thê lương.
Làm An Lệ Nùng ngoài ý muốn chính là, trấn Thanh Hà thế nhưng không có nhà xưởng, một nhà cũng đều không có. Hai bên đường phố càng nhiều là các cơ quan đơn vị, viện vệ sinh, trạm lương thực, vvvv...
Quạnh quẽ đến căn bản không giống như một cái trấn.
Thôn Thạch Hà nghèo còn có thể lý giải, dù sao cũng thôn nhỏ là hẻo lánh ở khe núi, nhưng Trấn Thanh Hà...... Vì sao mà cũng nghèo như vậy?
An Lệ Nùng từ Kinh Thị lại đây, trước tiên là ngồi xe lửa đi đến Vân thị, sau đó lại ngồi xe buýt đi đến Trấn Thanh Hà. Lúc đến Trấn Thanh Hà vừa lúc là giữa trưa, ánh mặt trời chói chang, chiếu rọi làm cô nhức hết cả mắt, thế nhưng mắt mù cảm thấy tiểu thành trấn này có vài phần náo nhiệt.
Hiện tại xem lại, quả nhiên là thành nhỏ ở trấn biên, hôi hám giống như một tấm vải dệt bị giặt tẩy đến mức trắng bệch, rách nát, cũ kỹ, bẩn, loạn.
Ha hả.
Ánh nắng mới là lự kính dày nhất.
Ghét bỏ chói lọi hiện lên trong ánh mắt An Lệ Nùng.
Một bác gái tay xách giỏ rau nhỏ từ bên cạnh đi qua, ‘ khụ khụ ’ hai cái liền phun ra một cục đờm đặc, An Lệ Nùng ngừng thở, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, nhanh chóng đi ra xa.
Ô ô.
Nghèo thì cũng muốn giữ vệ sinh chứ.
An Lệ Nùng quay đầu lại xem một cái, chỉ thấy bác gái đó ‘ khò khè khò khè ’ hai tiếng, loát ra một chuỗi nước mũi, sau đó dùng sức vẫy vẫy, nước mũi bị ném lên trên tường bên cạnh.
Thật ghê tởm.
Nhưng những người chung quanh đều đã tập mãi thành thói quen, nhìn quen không trách.
An Quốc Bang bất đắc dĩ sờ sờ đầu nhỏ của con gái, trấn Thanh Hà khẳng định không thể so sánh với Kinh thị, nhưng ông sẽ nỗ lực hết sức để con gái có được một cuộc sống thật tốt.
Tận hết sức mình đem lại cho con gái cuộc sống tốt nhất.
Nhưng có chút tình huống không phải cứ nỗ lực là có thể thay đổi. Đặc biệt là hiện thực hoàn cảnh bất đắc dĩ, thay đổi không được, chỉ có thể miễn cưỡng con gái đi thích ứng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook