“Ba ba, đây là xe của nhà chúng ta?” An Lệ Nùng lần đầu tiên nhìn thấy chiếc xe đạp hai tám sào huyền thoại, vừa to vừa cao.
Tuy rằng thực cồng kềnh, nhưng tuyệt đối là ‘ bảo mã (BMW) ’ của thời đại này.
An Lệ Nùng hai mắt tỏa sáng, làm một tiểu tiên nữ đã từng sở hữu một chiếc xe riêng, cô thực hiểu rõ ý nghĩa có một chiếc xe đạp hai tám sào ở thập niên 70 là như thế nào.
“Của nhà chúng ta.” An Quốc Bang lấy một chiếc ghế gỗ nhỏ cột vào thanh ngang phía trước xe đạp, xác định vững chắc, sau đó bế bổng An Lệ Nùng đặt ngồi lên chiếc ghế gỗ nhỏ đó, “Nắm chắc.”
“Ba ba, không phải hẳn là ngồi ở phía sau sao?”
An Quốc Bang lại có suy xét kỹ càng hơn, “Đằng sau không an toàn.”
Thì ra, đã từng có đứa bé ngồi ở trên ghế sau bị xóc nảy hất văng xuống ruộng lúa ven đường, mà người lớn đạp xe lại thô tâm đại ý thế nhưng vẫn luôn không có phát hiện.
An Lệ Nùng hai tay nắm chắc đầu xe, cười gật gật đầu, tiếp thu cách nói như vậy.
An Quốc Bang đeo một chiếc đèn pin ở trên đầu, cố định lại.
“Cái đèn pin này......” An Lệ Nùng có chút tò mò sờ sờ đèn pin trên đầu An Quốc Bang, ngoại trừ ánh sáng tương đối yếu, tổng thể mà nói thoạt nhìn có chút giống chiếc đèn mà công nhân xuống giếng hay dùng trong TV.
Thôn Thạch Hà cũng có mỏ than?
Hẳn là không có khả năng. thôn Thạch Hà tuy rằng nhiều núi cao, nhưng đa số đều là núi thấp lùn thích hợp làm ruộng bậc thang, ngay cả cục đá cũng đều không có, lại như thế nào sẽ có mỏ than?
“Dùng để đi thu gom mủ cao su.”
An Lệ Nùng bừng tỉnh.
Thôn Thạch Hà tuy không có mỏ than, nhưng lại có cao su.
Để thu hoạch cao su, cần sử dụng đèn pin tiện dụng này đội trên đầu đi thu hoạch trước khi mặt trời ló dạng vào sáng sớm.
“Ba ba, hiện tại chúng ta liền xuất phát sao?”
Trời còn chưa sáng đâu.
Cung Tiêu Xã ở trấn trên đã mở cửa buôn bán rồi sao? An Lệ Nùng tỏ vẻ hoài nghi.
An Lệ Nùng lôi kéo bàn tay to của An Quốc Bang, mở to đôi mắt vừa to vừa tròn nhìn xem mặt giờ giấc bên trên, mới hơn 3 giờ sáng còn chưa đến bốn giờ. Nhưng trong thôn đã có rất nhiều người đều lục tục thức dậy, chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Vụ thu hoạch, vì để mau chóng đem lương thực thu gom vào kho lương, mọi người đều là từ 4h sáng sớm bắt đầu bận rộn. Bốn giờ sáng sớm bắt đầu làm việc, 8 giờ sáng trở về ăn cơm sáng, sau đó tiếp tục làm việc, 12 giờ trưa ăn cơm trưa......
Nông dân, thật sự rất vất vả.
Cho dù phải rời giường sớm như vậy để làm việc, nhưng trên mặt mọi người đều mang theo niềm hân hoan vui sướng vì được mùa bội thu.
Chính là cảm thấy thỏa mãn dễ dàng đến như vậy, chỉ cần có thể có thu hoạch, mặc cho phải vất vả bao nhiêu cũng đáng, cũng vui mừng.
Dọc theo đường đi, gặp được người bắt đầu ra cửa làm việc, An Lệ Nùng đều cười khanh khách chào hỏi mọi người theo lời giới thiệu của An Quốc Bang. Mà mọi người cũng tò mò về An Lệ Nùng, nếu không phải vội vàng đi bắt đầu làm việc, còn muốn lôi kéo tay An Lệ Nùng cùng tán gẫu một chút ‘ Một hai chuyện về mẹ ruột Dương Tuyết Tình của cô’‘ Những chuyện cũ sau khi Dương Tuyết Tình rời đi thôn Thạch Hà thôn’‘ Chuyện tình yêu hương thôn thành phố ngược luyến tình thâm của Dương Tuyết Tình An Quốc Bang ’......
Có hai bác gái còn cười ha hả đưa cho An Lệ Nùng hai căn củ cải khô, “Cắt ra nếm thử”
Bắt đầu làm việc mọi người đều vô cùng náo nhiệt, trò chuyện buôn chuyện, còn có người hát bài ca được mùa. Tiếng nói chuyện, tiếng hát, tiếng gà gáy chó sủa, âm thanh ồn ào hỗn loạn, giống như một khúc giao hưởng nhiệt tình sôi nổi.
Cảm giác này...... Cũng không tệ.
An Lệ Nùng quay đầu lại nhìn về phía thôn Thạch Hà thấp thoáng mấy ánh sao, khóe miệng mỉm cười, cô thích cái cảm giác thư thái lại ấm áp như này.
Con đường thôn Thạch Hà cũng không dễ đi, gồ ghề lồi lõm.
Vì không để An Lệ Nùng phải chịu xóc nảy, An Quốc Bang đạp rất chậm, tránh ổ gà, hố sâu gập gềnh hết mức có thể, nhưng vẫn xóc nảy làm cho An Lệ Nùng đau mông vô cùng.
Ánh sáng của chiếc đèn pin trên đầu An Quốc Bang cũng không mạnh, chiếu không được xa, chung quanh một mảnh đen nhánh, ngẫu nhiên có thể nghe được một hai tiếng ếch kêu.
Tiếng gió, tiếng côn trùng kêu.
Yên tĩnh, yên tĩnh.
Đột nhiên, bầu trời đen kịt tách ra một đường, cắt qua bóng tối và mang lại ánh sáng.
Mặt trời ban mai đang lên.
Tuy rằng thực cồng kềnh, nhưng tuyệt đối là ‘ bảo mã (BMW) ’ của thời đại này.
An Lệ Nùng hai mắt tỏa sáng, làm một tiểu tiên nữ đã từng sở hữu một chiếc xe riêng, cô thực hiểu rõ ý nghĩa có một chiếc xe đạp hai tám sào ở thập niên 70 là như thế nào.
“Của nhà chúng ta.” An Quốc Bang lấy một chiếc ghế gỗ nhỏ cột vào thanh ngang phía trước xe đạp, xác định vững chắc, sau đó bế bổng An Lệ Nùng đặt ngồi lên chiếc ghế gỗ nhỏ đó, “Nắm chắc.”
“Ba ba, không phải hẳn là ngồi ở phía sau sao?”
An Quốc Bang lại có suy xét kỹ càng hơn, “Đằng sau không an toàn.”
Thì ra, đã từng có đứa bé ngồi ở trên ghế sau bị xóc nảy hất văng xuống ruộng lúa ven đường, mà người lớn đạp xe lại thô tâm đại ý thế nhưng vẫn luôn không có phát hiện.
An Lệ Nùng hai tay nắm chắc đầu xe, cười gật gật đầu, tiếp thu cách nói như vậy.
An Quốc Bang đeo một chiếc đèn pin ở trên đầu, cố định lại.
“Cái đèn pin này......” An Lệ Nùng có chút tò mò sờ sờ đèn pin trên đầu An Quốc Bang, ngoại trừ ánh sáng tương đối yếu, tổng thể mà nói thoạt nhìn có chút giống chiếc đèn mà công nhân xuống giếng hay dùng trong TV.
Thôn Thạch Hà cũng có mỏ than?
Hẳn là không có khả năng. thôn Thạch Hà tuy rằng nhiều núi cao, nhưng đa số đều là núi thấp lùn thích hợp làm ruộng bậc thang, ngay cả cục đá cũng đều không có, lại như thế nào sẽ có mỏ than?
“Dùng để đi thu gom mủ cao su.”
An Lệ Nùng bừng tỉnh.
Thôn Thạch Hà tuy không có mỏ than, nhưng lại có cao su.
Để thu hoạch cao su, cần sử dụng đèn pin tiện dụng này đội trên đầu đi thu hoạch trước khi mặt trời ló dạng vào sáng sớm.
“Ba ba, hiện tại chúng ta liền xuất phát sao?”
Trời còn chưa sáng đâu.
Cung Tiêu Xã ở trấn trên đã mở cửa buôn bán rồi sao? An Lệ Nùng tỏ vẻ hoài nghi.
An Lệ Nùng lôi kéo bàn tay to của An Quốc Bang, mở to đôi mắt vừa to vừa tròn nhìn xem mặt giờ giấc bên trên, mới hơn 3 giờ sáng còn chưa đến bốn giờ. Nhưng trong thôn đã có rất nhiều người đều lục tục thức dậy, chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Vụ thu hoạch, vì để mau chóng đem lương thực thu gom vào kho lương, mọi người đều là từ 4h sáng sớm bắt đầu bận rộn. Bốn giờ sáng sớm bắt đầu làm việc, 8 giờ sáng trở về ăn cơm sáng, sau đó tiếp tục làm việc, 12 giờ trưa ăn cơm trưa......
Nông dân, thật sự rất vất vả.
Cho dù phải rời giường sớm như vậy để làm việc, nhưng trên mặt mọi người đều mang theo niềm hân hoan vui sướng vì được mùa bội thu.
Chính là cảm thấy thỏa mãn dễ dàng đến như vậy, chỉ cần có thể có thu hoạch, mặc cho phải vất vả bao nhiêu cũng đáng, cũng vui mừng.
Dọc theo đường đi, gặp được người bắt đầu ra cửa làm việc, An Lệ Nùng đều cười khanh khách chào hỏi mọi người theo lời giới thiệu của An Quốc Bang. Mà mọi người cũng tò mò về An Lệ Nùng, nếu không phải vội vàng đi bắt đầu làm việc, còn muốn lôi kéo tay An Lệ Nùng cùng tán gẫu một chút ‘ Một hai chuyện về mẹ ruột Dương Tuyết Tình của cô’‘ Những chuyện cũ sau khi Dương Tuyết Tình rời đi thôn Thạch Hà thôn’‘ Chuyện tình yêu hương thôn thành phố ngược luyến tình thâm của Dương Tuyết Tình An Quốc Bang ’......
Có hai bác gái còn cười ha hả đưa cho An Lệ Nùng hai căn củ cải khô, “Cắt ra nếm thử”
Bắt đầu làm việc mọi người đều vô cùng náo nhiệt, trò chuyện buôn chuyện, còn có người hát bài ca được mùa. Tiếng nói chuyện, tiếng hát, tiếng gà gáy chó sủa, âm thanh ồn ào hỗn loạn, giống như một khúc giao hưởng nhiệt tình sôi nổi.
Cảm giác này...... Cũng không tệ.
An Lệ Nùng quay đầu lại nhìn về phía thôn Thạch Hà thấp thoáng mấy ánh sao, khóe miệng mỉm cười, cô thích cái cảm giác thư thái lại ấm áp như này.
Con đường thôn Thạch Hà cũng không dễ đi, gồ ghề lồi lõm.
Vì không để An Lệ Nùng phải chịu xóc nảy, An Quốc Bang đạp rất chậm, tránh ổ gà, hố sâu gập gềnh hết mức có thể, nhưng vẫn xóc nảy làm cho An Lệ Nùng đau mông vô cùng.
Ánh sáng của chiếc đèn pin trên đầu An Quốc Bang cũng không mạnh, chiếu không được xa, chung quanh một mảnh đen nhánh, ngẫu nhiên có thể nghe được một hai tiếng ếch kêu.
Tiếng gió, tiếng côn trùng kêu.
Yên tĩnh, yên tĩnh.
Đột nhiên, bầu trời đen kịt tách ra một đường, cắt qua bóng tối và mang lại ánh sáng.
Mặt trời ban mai đang lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook