Translator: Y Na Thố ThốMặc dù Tần Vệ Cương đã ngoài năm mươi nhưng thân hình cao lớn cường tráng, ông ta ra tay mạnh mẽ, Tần Ngưng bị đập đầu, trong mắt đầy sao vàng, hơi thở yếu ớt.

Cảm giác có thứ gì đó nóng hổi nhớp nháp chảy ra từ khóe mắt mình, cô cố gắng lau nó đi bằng bàn tay đeo chiếc vòng bà ngoại tặng, lúc này Tần Vệ Cương đặt đồ trong tay xuống, dùng hai cánh tay mạnh mẽ đẩy cô vào tường, không cho cô nói chuyện.

Vào giây phút cuối cùng, Tần Ngưng nghe thấy tiếng chiếc vòng ngọc bảo bối bà ngoại để lại vỡ tan, sau đó lập tức cảm thấy có một lực lượng mạnh mẽ nhấn chìm mình vào một lỗ đen, cả người bất tỉnh mất đi tri giác.

Đợi đến khi cô cảm nhận được ánh sáng và bóng tối một lần nữa, cố gắng mở mắt kêu cứu, cổ họng lại bị một ngụm nước lạnh dội thẳng vào…**Tần Ngưng ngồi trên chiếc ghế gãy một chân, nước trên người cô nhỏ xuống mặt ghế từng chút một, tạo thành một vũng nước lớn, cô run lẩy bẩy vì lạnh, mà người phụ nữ trước mặt vẫn đứng mắng cô như cũ.


"! Mày tự nói đi, hả, mày tự nói xem mày làm được cái gì? Cái loại đáng chết ăn không ngồi rồi nhà mày! Sao mày không chết dưới sông luôn đi! Còn bò lên làm cái gì, làm cái gì! Mày suýt nữa thì làm em trai đóng băng kia kìa! Sao mày không chết đi, hả! Sao mày không chết đi!"Tần Ngưng nghe vào tai những lời sỉ nhục này, không chút để trong lòng, cô vẫn còn đang kinh hãi!Cô trọng sinh!Cô trọng sinh vào cơ thể của một cô gái tên là Tần Nguyệt Trân, cô gái này đã nhảy xuống sông cứu thằng em trai bị rơi xuống nước rồi chết đuối.

Tần Ngưng trọng sinh vào cơ thể của cô ấy, vất vả mãi mới bò được lên bờ sông, lại bị người phụ nữ trước mặt kéo vào nhà vừa mắng mỏ vừa đánh đập.

Căn phòng này rất nhỏ hẹp, một bên vách tường hình như được ngăn cách bằng gỗ, vách tường còn lại thì nửa xây bằng gạch nhỏ màu xanh, nửa xây bằng gạch nung, một chùm ánh sáng xuyên qua giếng trời chiếu vào, rất nhiều bụi bay vào trong giếng trời.

Một tấm tranh lịch được dán ở nơi dễ thấy nhất trong phòng, trên đó vẽ những người đang lao động bằng phấn màu, còn in một dòng chữ đỏ "Học hỏi trại lớn trong ngành nông nghiệp", bên dưới còn có một tờ lịch đơn giản, năm "1971" thật to cũng có màu đỏ, đặc biệt dễ thấy.

Trong phòng có một chiếc giường có màn che sơn mài kiểu cũ màu đỏ, chăn ga trải giường lộn xộn, một người phụ nữ trẻ mặc áo khoác xanh đậm đang vừa giúp một cậu bé năm, sáu tuổi thay quần áo vừa thản nhiên nhục mạ mắng chửi.

Lợi dụng lúc người phụ nữ không chú ý, cậu bé đưa tay lên mặt, lè lưỡi làm bộ mặt nhăn nhó "chị là đồ lợn" với Tần Ngưng.


Tần Ngưng về cơ bản đã hiểu được ký ức của cô gái tên Tần Nguyệt Trân này khi bị người phụ nữ kia kéo về từ dòng sông.

Đó là một đứa trẻ mồ côi mẹ từ nhỏ, bà nội thì trọng nam khinh nữ, nên đứa trẻ này đã bị đánh đập mà trở nên hèn nhát.

Khi cha cô ấy kết hôn với mẹ kế và sinh ra một em trai, đứa trẻ này càng không được chào đón, bây giờ cô ấy đã mười bốn tuổi, chỉ được đi học ba năm đã bị ép phải về nhà để chăm sóc em trai và kiếm công điểm để nuôi cái nhà ốm đau tàn tật kia.

Từ bà cụ bảy mươi tuổi thường xuyên đau ốm cho đến đứa em trai hay nhăn mặt, không ai là không tức giận với cô.

Vì chăm sóc em trai, không kịp đi làm kiếm công điểm nên bị bà nội đánh mắng.


Bà nội ốm đau, cũng phải chăm sóc không đi làm được nên bị cha và mẹ kế cùng nhau đánh mắng.

Em trai nghịch ngợm, đập phá đồ đạc của người khác, cũng bị cha, mẹ kế và bà nội cùng nhau đánh mắng! Nói tóm lại, cô ấy chính là cái thảm chùi chân, cái túi đấm đá, dê thế tội của cái nhà này, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng đều có thể bị mắng mỏ, bị đánh đập.

Con mẹ nó! Có mẹ kế thì có cha dượng, câu này đúng không sai! Tần Ngưng cũng có hoàn cảnh như thế!Đều tại mình nhất thời mềm lòng cho ông ta tiền, vậy mà dụ phải ma quỷ trở về, kết quả vòng tay ngọc bội bà ngoại để lại cũng không còn, mình cũng trọng sinh sang thế giới khác, thật sự rất cảm thấy có lỗi với bà ngoại!Kiếp này tuyệt đối sẽ không tùy tiện làm người tốt nữa, cho dù là cha ruột cũng không được!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương