Editor: Sweetie

Liễu Tố Tố nhìn thoáng qua, quạt bên hậu cần làm còn tốt hơn của cô, những chỗ khác đều tương tự, sau khi cải tiến càng chịu được mài mòn, cánh quạt còn được dán thêm bìa, mặt trên sơn một lớp sơn không thấm nước giúp cánh quạt càng cứng hơn.

“Tiểu Cẩm đứng ở chỗ này dùng thử nhé.”

Hàn Cẩm vội chạy tới phía trước, Liễu Tố Tố chuyển động tay cầm phía sau, cánh quạt xoay xoay, gió thổi đến làm tóc Hàn Cẩm bay phấp phới.

“Oa~ Thật là mát!” Hàn Cẩm trợn mắt, cái quạt này mát hơn quạt dì làm nhiều! Thổi lên mặt siêu cấp thoải mái!

Liễu Tố Tố vừa lòng cười, giỏi thật, công cụ hữu hạn có thể làm thành như vậy.

“Đồng chí hậu cần có nói cái này bao nhiêu tiền không?” Nếu không đắt, cô cũng muốn mua một cái, rốt cuộc mùa hè ở quân khu thật sự quá dài, mãi cho đến cuối tháng 10 nhiệt độ mới giảm, quạt điện mua không nổi, có cái này dùng cũng được.

“Bọn họ không lấy tiền.”

Liễu Tố Tố giật mình∶ “Không lấy tiền?”

“Ừm, bọn họ muốn dùng cái này đổi lấy kỹ thuật của em.”

Hàn Liệt lúc biết cũng rất ngạc nhiên. Sau đó lại cảm thấy cái này không khác gì làm gia cụ, đối với hậu cần không tính là việc gì khó. Nếu Tố Tố đồng ý trao kỹ thuật này cho bọn họ, bọn họ làm ra là có thể bán cho gia đình quân nhân kiếm tiền. Nơi này thời tiết nóng bức, đồ vật làm từ gỗ cũng không quá đắt, chắc chắn sẽ có không ít người mua. Dù sao hậu cần cũng có tay nghề, tiền bán ra có thể coi như tiền thưởng riêng của bọn họ, như vậy tính ra đưa một cái quạt cho nhà anh, số tiền cũng chẳng đáng là bao.

Nghĩ thông suốt điều này, Hàn Liệt càng thêm hiểu rõ vợ mình lợi hại đến mức nào, tùy tiện làm cái quạt cũng có thể có tác dụng lớn.

Liễu Tố Tố cười cười∶ “Đương nhiên là được, tính ra vẫn là chúng ta có lời đấy.”

Cũng chỉ là mấy cái bánh răng, không tính là phát minh ghê gớm, làm ra để mọi người mua, bọn trẻ trong nhà cũng có thể thoải mái hơn đôi chút.

“Lúc nấu cơm thì bê quạt vào quạt cho Tiểu Cẩm, như vậy sẽ không nóng nữa rồi.”

Đương nhiên, muốn dùng quạt cần có hai người, trong nhà ngoài Hàn Cẩm còn có Hàn Tiền biết nhóm lửa, Liễu Tố Tố gọi nó vào, dặn hai anh em thay phiên quay quạt nhóm lửa, “Nương đi làm món ăn ngon, con nhớ trông lửa nhỏ thôi nhé.”

Hàn Tiền cảm thấy cái quạt này quá thần kỳ, nhìn trái nhìn phải, nghe vậy hỏi lại∶ “Nương, đồ ăn ngon không phải ở trong nồi sao ạ?” Nó nhớ là nương làm bánh trung thu rồi mà.

“Còn món khác nữa.” Cô muốn làm kẹo từ những thân cây ngô mới thu hoạch ngoài ruộng.

Thân cây ngô sau khi phơi khô có thể dùng để nhóm lửa, nhưng bên trong cũng có đường, ăn không khác gì mía. Liễu Tố Tố dặn Hàn Liệt để lại một ít không chặt hết, hôm nay anh ở nhà có thể dùng làm kẹo đậu phộng hạch đào.

Làm kẹo này không cần kỹ thuật cao siêu gì, chỉ có hơi tốn sức. Sau khi Liễu Tố Tố vặt hết lá cây thì cắt thân ngô thành những đoạn ngắn, việc còn lại là để Hàn Liệt giã.

“Cứ giã thế này là được?” Hàn Liệt chưa từng nghe nói đến cách ăn này.

“Ừm, dùng gậy hay đá đều được, khi nào chảy ra nước đường thì lọc lại mấy lần.” Liễu Tố Tố cầm cái chậu sạch sẽ đến.

“Anh hiểu rồi.” Hàn Liệt sức lực lớn, sắn tay áo lên giã, không đến vài lần đã giã nát.

Phần nước đường có tạp chất, dùng vải bông lọc khoảng ba lần là sạch sẽ. Liễu Tố Tố đã chuẩn bị đậu phộng và hồ đào (óc chó), đậu phộng cô trồng còn chưa thể thu hoạch, trên núi quân khu lại không tìm thấy hồ đào, chỗ cô đang dùng đều là Liễu Thục Vinh gửi qua, cũng không nhiều lắm, bỏ vào cho có hương vị mà thôi, vừa lúc bánh trung thu đã chín, gắp ra để qua một bên là có thể bắt đầu cô kẹo.



Đổ tất cả nước đường màu xanh vào trong nồi, đun trên lửa nhỏ, vừa đun vừa dùng sạn khuấy, nước dần đặc lại rồi chuyển sang màu vàng, mùi thơm ngọt thanh chậm rãi lan toả.

Mấy đứa nhỏ đang ở trong phòng bếp chơi quạt, ngửi thấy mùi thơm cũng không chơi nữa, tất cả đều chạy ra nhìn, thấy nồi nước đường kinh ngạc không thôi∶ “Nương lợi hại quá đi! Đến đường cũng biết làm!”

Người nói ra lời này chỉ có thể là Hàn Trình, Liễu Tố Tố đoán trong lòng nó ai nấu cơm ngon chính là người mà nó bội phục nhất.

“Lợi hại hả, có muốn nương dạy con không, muốn ăn là có thể tự mình làm, thật tốt đúng không.” Liễu Tố Tố bất động thanh sắc dụ dỗ.

Tuy mấy đứa nhỏ đều rất ngoan nhưng không một đứa nào có thiên phú nấu ăn, Liễu Tố Tố không khỏi lo lắng, quyết định phải nhân lúc bọn nó còn nhỏ, chọn ra một đứa học cô, về sau cô có thể ngồi hưởng phúc rồi.

Có đồ ăn ngon, đầu óc Hàn Trình vốn đã không nhanh nhạy càng thêm chậm chạp, không cần suy nghĩ đã gật đầu∶ “Được ạ được ạ, nương nhất định phải dạy con đó!”

Liễu Tố Tố vừa lòng cười∶ “Con yên tâm.” Nói xong cô liền đổ hạch đào cùng đậu phộng vào nồi.

Đường đã đặc lại, lúc này đổ thêm các loại hạt, lấy đũa khuấy còn kéo ra sợi tơ màu vàng, đến khi hạch đào cùng đậu phộng đã được trộn đều thì đổ ra mâm.

“Có thể ăn chưa ạ?” Hàn Trình gấp không chờ nổi hỏi.

“Phải để nguội một lát đã.” Liễu Tố Tố thấy mấy đứa nhỏ đều thèm, cũng không đùa bọn nó nữa, để mâm lên bàn, dùng quạt thổi∶ “Nào, thổi quạt một lát là nguội.”

Hàn Tú Tú gần quạt nhất, lập tức duỗi tay xoay, Tiểu Lộ vốn đang đứng cạnh cái bàn đột nhiên lui ra sau, Hàn Tú Tú nghi hoặc∶ “Anh cả?”

Thấy trên mặt Tiểu Lộ đều là mồ hôi, đứng ở phía trước còn có thể có chút gió, Hàn Tú Tú vẫy vẫy tay, Tiểu Lộ vội vàng lắc đầu∶ “Anh không thể trúng gió đâu, lạnh quá, anh phải bảo vệ trứng lớn và trứng nhỏ.”

Hàn Tú Tú nghe vậy thì gật gật đầu∶ “Hóa ra là thế.”

Liễu Tố Tố không biết mấy đứa nhỏ đang giấu giếm cái gì, sửng sốt một lát mới nhớ ra∶ “Tiểu Lộ, con vẫn đang ấp trứng sao?”

“Vâng ạ, ở chỗ này!” Tiểu Lộ chỉ chỉ vào túi áo, mùa hè quần áo mỏng, dù không xốc cái túi lên cũng có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong có hai quả trứng gà, là trứng của nó và Hàn Tiền, bởi vì cầm trứng lâu không tiện nên hai đứa nó thay phiên nhau giữ, mỗi người nửa ngày, như vậy có thể rút ra thời gian nghỉ ngơi.

Liễu Tố Tố cứ tưởng qua mấy ngày mấy đứa nó đã sớm từ bỏ rồi, không ngờ còn kiên trì như vậy. Khó trách mỗi tối cô vào phòng đắp chăn đều cảm giác bọn nó rất cẩn thận, giống như đang che chở cái gì đó.

Hàn Trình thò qua∶ "“ương, Tiểu Bạch với Tiểu Hôi không chịu hẹn hò, Bạch Bạch với Tiểu Hôi cũng không chịu luôn, trứng gà của anh cả và anh trai là hi vọng cuối cùng của bọn con đấy!”

Nói đến chuyện này Hàn Trình liền tức giận, mỗi sáng sớm nó đều dậy hái hoa, kết quả vẫn chẳng được như ý! Nó cảm thấy mình chỉ có thể đặt hy vọng lên gà con của các anh thôi.

Liễu Tố Tố dở khóc dở cười, cô rất muốn nói là người không ấp được trứng, nhưng thấy ánh mắt tràn đầy chờ mong của mấy đứa nhỏ, mỉm cười∶ “Được rồi, vậy nương chờ tin tức tốt của các con, nhưng mà buổi tối không thể mang theo trứng cùng ngủ, lỡ như không chú ý đè vỡ thì làm sao bây giờ?”

Quần áo cùng chăn cũng sẽ bẩn mất.

Mấy đứa nhỏ nghe cô nói thấy cũng đúng, “Nhưng mà không ngủ cùng nhau chúng nó sẽ không nóng hầm hập đâu.”

Dù nóng hầm hập cũng ấp không ra.

“Các con lên núi nhặt cỏ khô làm cái ổ cho chúng nó, buổi tối rót nước ấm vào túi chườm của nương là được.”

“Đúng ha! Nương thật là thông minh!” Hàn Trình bừng tỉnh, giơ tay lên, “Con đi đây!”

Nhất thời không quan tâm đến kẹo nữa, Hàn Trình nói xong liền chạy bịch bịch ra ngoài, lần trước lên núi đào giun nó đã thấy không ít cỏ khô, mang một nắm về làm ổ thôi.



Hàn Trình tuy hơi ngốc nhưng trí nhớ vẫn rất tốt, chỉ chốc lát sau đã tìm được chỗ có cỏ khô, dẩu cái mông nhỏ bắt đầu nhặt, còn cố ý chọn những cái mềm mại nhất để làm nhà cho các ‘bé’ trứng.

Nhặt xong chuẩn bị trở về, bỗng sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, Hàn Trình tưởng có anh trai lại đây giúp mình, quay đầu lại nhìn thì ngây người, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Trang Bạch Vũ thấy Hàn Trình ngây ngốc không nói lời nào, kéo kéo khóe miệng nó∶ “Tiểu Trình, sao nào, lâu rồi không gặp nên không nhận ra cha hả?”

Hàn Trình muốn nói ông không phải cha tôi, ông là đồ phụ lòng, chỉ có chú Hàn mới có thể làm cha tôi thôi.

“Con... con phải đi về.” Hàn Trình ở nhà có chút bướng bỉnh, nhưng thời điểm mấu chốt vẫn rất nghe lời, trước đây nương đã dặn, nếu gặp phải người xấu thì đừng nói gì cả, phải lập tức chạy đến chỗ có nhiều người. Hôm nay là Trung Thu, mọi người đều ở nhà đoàn viên, trên núi căn bản không có ai, Hàn Trình muốn đi về trước, nhưng nó người nhỏ chân ngắn, chưa chạy được hai bước đã bị Trang Bạch Vũ ngăn cản.

“Tiểu Trình, cha nói chuyện với con, con không nghe thấy sao?” Trang Bạch Vũ túm lấy cánh tay nó.

“Ông không phải cha tôi! Buông tôi ra, mau thả tôi ra!” Hàn Trình bắt đầu giãy giụa kịch liệt.

Trong một năm này Hàn Trình đã mập lên không ít, dù là trên mặt hay trên người đều có thịt, Trang Bạch Vũ lần đầu tiên nhìn thấy nó cũng không thể tin được đây là con gã, trước kia vừa bẩn vừa lôi thôi, đúng chuẩn bộ dạng đứa trẻ nông thôn đen đúa, sao giờ lại sạch sẽ đẹp đẽ thế này?

Trang Bạch Vũ khiếp sợ, đồng thời trong lòng cũng cực kỳ khó chịu. Bởi vì nhìn Hàn Trình thế này, không phải chứng minh Liễu Tố Tố đang sống rất tốt sao? Nhưng cô ta dựa vào cái gì mà được như vậy, mình bởi vì kết hôn với cô ta mà lưu lạc đến tình trạng như bây giờ, một người phụ nữ đã ly hôn như cô ta dựa vào đâu mà được sống hạnh phúc?

“Mày giờ đến cha ruột cũng không nhận đúng không? Có tin tao nói với nương mày để cô ta dạy dỗ lại mày không?”

Trang Bạch Vũ hù doạ như vậy làm Hàn Trình cũng không dám động, nó vẫn còn nhớ hồi còn ở quê, chỉ cần nó và anh trai không nghe lời cha, nương sẽ rất tức giận, còn mắng bọn nó nữa. Tuy là hiện tại nương đối với bọn nó rất tốt nhưng nó không hy vọng nương sẽ biến thành người giống như trước đây.

Thấy Hàn Trình không còn giãy giụa, Trang Bạch Vũ mới vừa lòng, hỏi ra mục đích của mình∶ “Tiểu Trình, nói cho cha biết, vì sao nương con lại có được công việc hiện tại thế?”

Hàn Trình nhăn mày nhìn gã.

Trang Bạch Vũ lập tức cười cười∶ “Nương con kể với con rồi còn gì, cha cùng cô ấy là bạn học, hiện tại đang cùng nhau xây đập nước ở bờ sông, nương con không nói cho con biết sao?”

“Không có, nương chưa nói.” Hàn Trình lắc lắc đầu, ngày đó gặp được Trang Bạch Vũ, nó rất nhanh đã quên mất, nương cũng không nhắc lại.

“Vậy giờ cha nói cho con biết rồi đấy, nhưng mà cha cảm thấy nương con làm việc vất vả quá, một nữ đồng chí cả ngày phơi nắng phơi mưa ngoài bờ sông, có đôi khi cơm cũng không kịp ăn, cha đau lòng lắm.” Trang Bạch Vũ vừa nói vừa cúi đầu, tỏ vẻ thật sự rất thương tiếc.

Hàn Trình không có suy nghĩ sâu xa như mấy đứa nhỏ khác, thật sự bị hù dọa, sốt ruột hỏi∶ “Nương thật sự rất vất vả sao?”

“Cha còn có thể lừa con sao, con chính là con trai ruột của cha đấy.” Trang Bạch Vũ lại hỏi tiếp, “Có phải cha kế bắt nương con đi làm không?”

“Không phải! Chú Hàn rất tốt với nương, là tự nương muốn đi làm, với lại nương rất lợi hại, lần trước còn được nhận tiền thưởng nữa đó!” Hàn Trình lớn tiếng nói.

Trang Bạch Vũ kinh ngạc∶ “Thật không?”

“Lừa ông làm gì, chú Hàn tốt với nương, nương cũng tốt với chú Hàn, ông mau thả tôi ra! Đừng đến đây nữa!”

Mặc dù Liễu Tố Tố vẫn luôn cảm thấy Hàn Trình nhà cô ngây thơ, nhưng trong tình huống khẩn cấp nó vẫn rất cơ trí. Nó không thích người cha phụ bạc này, nhưng trước đây nương rất thích ông ta, nếu ông ta đến, nương vì ông ta mà đuổi chú Hàn đi phải làm sao đây? Không được, nó nhất định phải giúp chú!

Về phần Trang Bạch Vũ, gã căn bản không tin lời Hàn Trình. Liễu Tố Tố khăng khăng một mực với gã bao nhiêu, không ai biết rõ hơn gã. Hiện tại cô gả cho tên họ Hàn kia, thêm cả việc hai ngày trước gặp mặt lạnh lùng uy hiếp, chắc là do cô đang giận lẫy gã vứt bỏ cô mà thôi, chỉ bằng tình cảm Liễu Tố Tố dành cho gã, gã chỉ cần vẫy tay một cái cô sẽ chạy đến liền.

Trang Bạch Vũ đang muốn nói thêm, đột nhiên “bụp” một tiếng, ngay sau đó lưng bỗng đau xót, giống như bị ai đó cầm đá chọi vào người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương