Editor: Sweetie

Liễu Tố Tố không biết Chung sư trưởng tìm mình có chuyện gì, tưởng lương thực hôm qua xảy ra vấn đề, cũng không kịp nghĩ nhiều, nói với mấy đứa nhỏ một tiếng, vội vàng sửa sang đi theo đoàn trưởng Trương.

Trong văn phòng, Triệu chính ủy cũng ở đó, thấy cô đi vào, Chung sư trưởng cười nói∶ “Tiểu Liễu, trong khoảng thời gian này các cô vất vả rồi.”

Liễu Tố Tố xua xua tay muốn nói không vất vả, đoàn trưởng Trương liền cướp lời∶ “Đúng là vất vả thật, Tiểu Liễu còn phải qua đập nước giúp đỡ họ Triệu kia nữa, bận trước bận sau, người đã gầy một vòng, sư trưởng nên tăng tiền thưởng cho cô ấy đi thôi.”

Liễu Tố Tố bất đắc dĩ cười, có lẽ là do hôm qua đã biết sản lượng lương thực, đoàn trưởng Trương có thể thở phào nhẹ nhẹ nhõm một hơi nên mới có thể nói giỡn, phải biết rằng mấy ngày trước ông ấy còn cười không nổi.

Chung sư trưởng trừng mắt một cái∶ “Còn cần ông nhắc sao!”

Dừng một chút mới nói tiếp∶ “Tiểu Liễu, tôi hỏi cô trước, trong khoảng thời gian này làm việc ở Bộ quân vụ cảm giác thế nào?”

Liễu Tố Tố không biết sao lại đột nhiên hỏi cái này, nghĩ một lúc mới nói∶ “Khá tốt ạ, đoàn trưởng Trương và bộ trưởng Triệu đều rất chiếu cố tôi, không khí trong văn phòng cũng rất hài hoà.”

Khoé miệng Chung sư trưởng lộ ra ý cười∶ “Vậy thì cô có muốn vào làm nhân viên chính thức không?”

Liễu Tố Tố kinh ngạc.

Việc này…

“Tiểu Liễu, trước lão Chung đã nói với tôi, muốn cho cô vào biên chế, nhưng lúc ấy còn quá sớm, tôi nghĩ cô vừa mới vào Bộ quân vụ làm việc không lâu, rất có thể cấp trên sẽ không phê chuẩn, nhưng hiện tại sản lượng đã có, dù thời gian ngắn nhưng năng lực của cô mọi người đều thấy được, cho nên hiện tại chúng tôi muốn hỏi... quyết định này cô có đồng ý hay không?”

Vào biên chế?

Dù hôm qua Liễu Tố Tố nghĩ tới lần này giao kết quả lên, Chung sư hẳn sẽ không thất vọng, nhưng cô thật sự không ngờ bản thân lại có thể có cơ hội vào biên chế.

Không phải không nghĩ đến, mà là cô biết rõ, hiện tại vào biên chế quân đội quá khó khăn, lấy các đồng nghiệp trong văn phòng làm ví dụ, bảy tám người nhưng chân chính gia nhập biên chế chỉ có đoàn trưởng Trương và một đồng chí lớn tuổi, những người khác đều chỉ có thể gọi là cán sự. Chỉ có vào biên chế mới là được coi là văn chức quân đội, quân nhân chân chính.

Tưởng tượng đến một ngày mình được mặc chế phục trở thành quân nhân, Liễu Tố Tố vui đến mức không biết nên để tay vào đâu.

“Tiểu Liễu?” Triệu chính ủy thấy cô không trả lời, lại hỏi.

Chung sư trưởng biết cô đang khẩn trương, vội nói∶ “Tiểu Liễu cô đừng lo lắng, vào biên chế cũng không khác gì hiện tại... A, không đúng, tiền lương sẽ cao hơn một chút.”

Cảm giác khẩn trương lo lắng bị những lời này làm cho biến mất, Liễu Tố Tố mỉm cười∶ “Sư trưởng, ngài hiểu tôi quá.”

Cô chính là người thô tục, có thể vào biên chế vốn đã đủ vui vẻ, hiện tại còn được tăng lương, tâm tình nháy mắt càng tốt hơn.

Chung sư trưởng cười ha ha∶ “Cái này không phải là tục, là thực tế mới đúng!”

“Nhưng mà... Giống như chính ủy đã nói, thời gian tôi vào làm đúng là quá ngắn, nếu không thì tôi…”

“Không cần sợ, thời gian không đáng kể, thứ chúng tôi muốn chính là đồng chí có tài năng, thái độ tốt! Chỉ cần cô có đủ năng lực, dù mới vào một ngày cũng sẽ không có người nào dám nói gì!”

Đoàn trưởng Trương liên tục gật đầu∶ “Đúng đấy, Tiểu Liễu đừng lo lắng, cống hiến của cô tôi đều nhìn thấy, nếu có ai nói ra nói vào, tôi sẽ là người đầu tiên không buông tha!”

Triệu chính ủy đau đầu như muốn nứt ra, hai người này, một người thì như quả pháo nổ, một người thì không sợ bất cứ cái gì.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Liễu Tố Tố, tâm tình Triệu chính ủy mới tốt hơn một chút∶ “Đúng vậy, điều này không cần lo lắng, Tiểu Liễu, nếu hôm nay cô rảnh thì viết đơn xin đi, tôi cùng lão Chung sẽ làm nhanh cho cô!”

Liễu Tố Tố nghe vậy cũng không băn khoăn nữa, bề ngoài nhìn qua coi như trấn định, nhưng trong lòng đã vô cùng kích động∶

“Vâng! Cảm ơn sư trưởng, chính ủy và đoàn trưởng, tôi nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ, không phụ sự kỳ vọng của mọi người!”

“Ừm, vậy cô về trước đi, đúng rồi, Tiểu Liễu, Trung Thu vui vẻ.” Chung sư trưởng nhìn người trẻ tuổi trước mặt, trong mắt tràn đầy vui mừng cùng chờ mong.

“Trung Thu vui vẻ.” Liễu Tố Tố cố giữ bình tĩnh nói, ra khỏi văn phòng, cô rốt cuộc không nhịn được nữa, chạy như điên về nhà, trên đường có không ít người muốn cùng cô nói chuyện, cô lại không rảnh lo, vừa về đến nhà đã lập tức nhảy vào lòng Hàn Liệt, giọng run nhè nhẹ∶

“Hàn Liệt, Chung sư trưởng nói em có thể vào biên chế đấy! Em có thể vào biên chế đấy!”

Hàn Liệt sửng sốt, nhìn hai mắt Liễu Tố Tố sáng lấp lánh, trong lòng cũng vô cùng hưng phấn, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng Hàn Trình∶

“Nương, nương về rồi ạ? Biên chế là cái gì? Có ăn được không?”

Hàn Trình vốn đang giải thích món quà của mình thì Liễu Tố Tố liền đi mất, chờ mãi chờ mãi chờ không thấy nương về, vừa nghe có tiếng nó liền chạy ra, đến phòng bếp thấy nương ôm chú Hàn, cười hì hì nói∶

“Nương ôm chú, con cũng ôm muốn một cái!”



Thằng nhóc này tay ngắn, căn bản không ôm được cái gì, Liễu Tố Tố mặt đỏ ửng, nhận ra mình quá kích động không kịp suy nghĩ, nhìn thấy Hàn Liệt liền ôm lấy anh, hiện tại còn bị con nhìn thấy, trên mặt càng nóng hơn. Cô vội vàng bế Hàn Trình lên∶

“Cái gì cũng nghĩ đến ăn, ai không biết còn tưởng nương cả ngày ở nhà ngược đãi con.”

Cũng may người chạy đến là nhóc Hàn Trình ngốc nghếch, bị nương nó dỗ liền quên mất chuyện vừa rồi, ở trong lòng Liễu Tố Tố vặn vặn cái mông∶

“Con đói bụng mà, bụng nhỏ kêu ục ục.”

Liễu Tố Tố nhìn vào trong nồi, lúc này mới phát hiện Hàn Liệt đang nấu mì sợi. Nhào bột còn có thể làm thành một chậu hồ nhão, làm mì sợi đúng là làm khó anh rồi, khó trách cơm vẫn chưa làm xong. Cô nhìn thoáng qua, lần này trong nồi thế mà có mì sợi thật, tuy dài ngắn to nhỏ không đồng nhất, nhưng tốt xấu cũng coi như mì đi. Việc này quả thực so với lúc cô nghe tin mình được vào biên chế còn sốc hơn∶ “Phó đoàn trưởng Hàn, anh làm được mì sợi cơ đấy?!”

Hàn Liệt nhếch nhếch khóe miệng∶

“Coi khinh chồng em phải không, em đưa Tiểu Trình ra ngoài trước đi, anh làm xong sẽ gọi mọi người.”

Hàn Liệt biết sinh nhật phải ăn mì trường thọ, đã dậy từ sáng sớm để làm. Ban đầu là muốn làm cho Liễu Tố Tố chén mì chỉ có một sợi mì trường thọ duy nhất, nhưng anh hiển nhiên đã đánh giá mình quá cao, làm cả buổi tất cả đều bị đứt, cuối cùng chỉ có thể lấy lui làm tiến, làm thành mì sợi bình thường.

“Hay để em làm cho?”

“Hôm nay nhất định phải để anh làm, đây là mì trường thọ, nào có ai tự nấu cho mình ăn.”

“Được thôi.” Liễu Tố Tố mỉm cười, ôm thằng nhóc vẫn còn uốn éo trong lòng đi ra ngoài, trên bàn nhà chính đang xếp một đống đồ.

“Nương, cái này là của con!” Hàn Trình đưa cái thiệp chúc mừng tự làm qua cho cô.

Hôm qua Hàn Cẩm đã nói về sinh nhật nương, Hàn Trình còn lo lắng không biết nên tặng quà gì, cuối cùng Hàn Cẩm gợi ý, bảo nó cũng làm một tấm thiệp chúc mừng. Nhưng hiện tại bọn nó không thể lên huyện thành, mà Hàn Trình lại là kẻ nghèo hèn, cuối cùng chỉ có thể xé một tờ giấy viết bài tập ra, mặt trên gắn ba viên kẹo, muốn viết ‘Sinh nhật vui vẻ’ lại phát hiện mình mù chữ, trừ số một hai ba nương dạy, bọn nó một một chữ bẻ đôi cũng không biết, cuối cùng chỉ đành vẽ hình một người có bím tóc đại diện cho nương.

Ánh mắt nó trông mong đưa quà cho Liễu Tố Tố, “Nương có thích không ạ? Con không có tiền, chỉ có thể tặng thứ con thích nhất cho nương thôi.”

Liễu Tố Tố nhìn liền biết, có lẽ trên người nó cũng chỉ còn sót lại ba viên kẹo. Đối với đứa tham ăn như Hàn Trình mà nói, có thể mang hết kẹo ra tặng cô đúng là khó có được.

“Nương thích lắm, nương nhất định sẽ giữ chỗ kẹo này lại.” Liễu Tố Tố cười vui vẻ, với tâm ý của thằng bé, dù kẹo chảy cô cũng tiếc không ăn.

Không hổ là anh em ruột, ở phương diện tặng quà Hàn Tiền và Hàn Trình giống nhau như đúc, đều đem thứ mình thích nhất ra. Hàn Trình là ba viên kẹo, Hàn Tiền chính là 1 đồng tiền.

Nhìn một chồng tiền 1 2 mao, Liễu Tố Tố kinh ngạc miệng không khép được miệng∶ “Tiểu Tiền cho nương sao?”

"Nương có thích không ạ?" Hàn Tiền ngượng ngùng gãi gãi đầu, nó quên mất nương sinh nhật, lại thật sự nghĩ không ra nên tặng cái gì, cũng chỉ có thể đưa tiền. Sau khi biết nó định tặng gì, Hàn Trình còn chê cười một trận, nói sẽ không có ai thích nhận tiền đâu, bởi vậy nó đặc biệt khẩn trương, sợ nương không thích.

“Thích lắm, Tiểu Tiền đưa cái gì nương cũng thích.” So với thích, trong lòng càng vui mừng hơn.

Ngược lại không phải nói Hàn Tiền keo kiệt, Liễu Tố Tố vẫn luôn lo lắng về chuyện thằng bé vẫn luôn thích tiền, sợ nó cuối cùng sẽ giống trong sách, trở thành người trong lòng chỉ có tiền, cuối cùng bị người ta lừa bán, không thể trở về.

Cho nên dù là lúc trước nó vì trợ giúp Tiểu Lộ mà từ bỏ tiền đã tới tay, hay là hiện tại chủ động đưa tiền cho cô, cô đều hết sức vui mừng nhẹ nhõm. Điều này cho thấy ở trong lòng Hàn Tiền, đã có một số thứ vượt qua địa vị của tiền bạc.

Hàn Tiền lúc này mới an tâm, cười hì hì chạy ra khoe với Hàn Trình∶ “Anh đã nói nương sẽ thích mà.”

So với hai em trai, quà Hàn Tú Tú chuẩn bị đẹp hơn nhiều, nó lấy dây chun buộc tóc mình thích nhất ra, rủ Tiểu Điềm lên núi hái hoa, gắn lên dây chun, mặt đầy chờ mong giúp Liễu Tố Tố cột lên tóc.

Quà của Tiểu Lộ tương đối đặc biệt, nó dùng vải che lại, Liễu Tố Tố mở ra mới phát hiện bên trong là một ít lông mềm mại, cô sờ sờ, “Đây là lông thỏ sao?”

“Vâng!” Tiểu Lộ gật đầu, “Nương, con nghe người ta nói có thể dùng lông thỏ làm găng tay ấm áp, thoải mái hơn cả bông, mỗi ngày nương phải ra ngoài làm việc, mang găng tay sẽ không bị lạnh tay nữa rồi!”

Tuy hiện tại trời còn nóng nhưng mùa đông sẽ rất lạnh, đặc biệt là tay, đến mùa đông tay Tiểu Lộ sẽ bị nứt da, còn chảy máu, nó không hy vọng nương sẽ bị giống nó đâu.

Liễu Tố Tố bấy giờ mới hiểu, khó trách mấy ngày trước cô luôn thấy Tiểu Lộ trước lồng thỏ, còn tưởng nó cũng muốn giục sinh, hiện tại mới hiểu là chuẩn bị lông thỏ cho cô.

Nhìn món quà đơn giản nhưng lại vô cùng dụng tâm trên bàn, Liễu Tố Tố chỉ cảm thấy đáy mắt nóng lên, vào một khắc quyết định nuôi mấy đứa nhỏ, cô chỉ nghĩ là nuôi bọn nó lớn thành người, tránh bi kịch như trong sách thôi, không nghĩ tới mình có thể nhận được nhiều cảm động như vậy.

Sợ mình bật khóc, Liễu Tố Tố ôm tất cả mấy đứa nhóc vào lòng, hôn mỗi đứa một cái∶ “Quà này nương đều rất rất thích, cảm ơn các bảo bối của nương.”

Cô đứng dậy, cất hết quà vào ngăn kéo trong phòng, nhìn từng món từng món, trong lòng không khỏi cảm thán. Ngày trước cô từng thấy đồng nghiệp vì nhận được tấm thiệp con cô ấy làm mà vui vẻ vô cùng, còn cố ý mang tới văn phòng, lồng vào khung ảnh đặt trên bàn, gặp ai cũng phải giới thiệu một lần. Thời điểm đó cô còn cảm thấy có chút khoa trương, nhưng hiện tại chính mình làm nương, nhận được quà của các con rồi cô mới nhận ra, dù là những món quà nho nhỏ, chỉ cần các con chuẩn bị tỉ mỉ cô đã rất hạnh phúc rồi. Đặc biệt là cô một lần nhận được tận 5 món, trong lòng càng thêm thỏa mãn.

Liễu Tố Tố vừa lòng tươi cười. Chỗ tốt của có nhiều con không phải đã rõ rồi sao?

Không biết có phải vì sinh nhật hay không, không chỉ bọn nhỏ ngoan ngoãn mà ngay cả bữa sáng hôm nay của Hàn Liệt cũng rất ổn. Liễu Tố Tố ăn một miếng, phát hiện ngoài việc hơi nhạt ra thì không có bất luận mùi lạ nào hết, không thể tưởng tượng nổi.

“Thế nào?” Hàn Liệt chờ mong hỏi.

“Được lắm, thật sự không tồi, phó đoàn trưởng Hàn, tay nghề của anh càng ngày càng tốt đó nha!” Cuối cùng Liễu Tố Tố rốt cũng có thể không trái lương tâm mà nói ra những lời này.



Mặc dù Hàn Liệt không biết những lời khen trước kia của cô đều là để dỗ dành anh, nhưng anh vẫn có thể cảm giác được hôm nay cô phá lệ hài lòng, không khỏi mỉm cười∶ “Vậy là tốt rồi, vợ, chúc em sinh nhật vui vẻ.”

Liễu Tố Tố cười nói∶ “Đây là món quà sinh nhật khiến em vui vẻ nhất, đồng chí Hàn Liệt, hiện tại tay nghề của anh đã tốt như vậy, em có thể yên tâm giao các con cho anh chăm rồi.”

Ít nhất về sau không có thời gian nấu cơm, cô cũng không cần lo lắng bọn nhỏ đói bụng.

Nghe cô nói Hàn Liệt càng thêm cao hứng, còn mấy đứa nhỏ lại vô cùng sợ hãi∶

“Đừng mà nương! Nương không thể tàn nhẫn vậy được!” Chẳng lẽ niềm vui của nương chính là nhìn bọn con khổ sở sao!

Dù sao cũng là Tết Trung Thu, tới buổi chiều Lữ Linh Chi cùng Trần Nam đều tới tìm Liễu Tố Tố làm bánh. Nơi này đều làm bánh trung thu từ bột mì, bao thêm ít nhân ở giữa là được, trước đó Lữ Linh Chi còn cố ý mua khuôn đúc, bên trong có hoa văn, bánh làm ra sẽ có mấy chữ ‘Đoàn tụ xum vầy’.

“Tiểu Liễu, em định làm nhân gì đấy?”

Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ, hiện tại nguyên liệu ít ỏi, cô lại không chuẩn bị gì, “Một cái nhân đậu, một cái bánh ngàn lớp đi.” Nhà có trẻ con, cô thường làm thiên về vị ngọt.

Lữ Linh Chi vội hỏi∶ “Bánh ngàn lớp? Làm thế nào?”

“Cán mỏng vỏ, sau đó quét một lớp dầu, lại cán thêm vài lần, hấp chín sẽ có rất nhiều lớp bánh.” Liễu Tố Tố giải thích đơn giản một lần.

Đời sau loại bánh này được làm thành bánh trung thu, bên trong nhân là hồng lục ti*, vừa giòn vừa ngọt, thơm ngon cực kỳ, nhưng hiện tại không có đủ nguyên liệu, chỉ có thể sử dụng đường trắng và dầu, miễn cưỡng chắp vá vậy.

(Lục hồng ti - 红绿丝: một loại nhân thường được dùng cho bánh trôi, bánh trung thu,... Làm từ vỏ cam, vỏ củ cải v.v)

Lữ Linh Chi lắc đầu∶ “Cái này nghe khó quá, Tiểu Liễu, hay là em làm nhiều thêm một tí, chúng ta đổi đi?”

Mấy đứa nhỏ nhà chị cả ngày ầm ĩ muốn ăn thịt, Lữ Linh Chi cố ý mua 2 cân thịt trở về, định làm bánh trung thu nhân thịt, tuy chị nấu ăn không ngon lắm nhưng bánh trung thu nhân thịt chính là đặc sản quê chị, mùi vị không tồi, mang ra làm quà tặng cũng không mất mặt.

Liễu Tố Tố cười nói∶ “Chị cứ giữ lại cho mấy anh em Đại Cường ăn đi, món này cũng không tốn kém gì, làm thêm cũng không phiền toái.”

“Thôi thôi, 2 cân thịt đấy, mấy đứa Đại không ăn hết nhiều như vậy đâu, đừng khách khí với chị!” Lữ Linh Chi nói xong lại nhìn về phía Trần Nam, “Tiểu Trần hôm nay sao thế, một câu cũng không nói?”

Trần Nam xua tay∶ “Không có việc gì, em bực bội trong lòng thôi.”

Vì cái gì mà bực bội, bọn họ đều rõ ràng, chính là do mẹ chồng Trần Nam.

Trước khi tới thì nói là đặc biệt đến đây đây để giúp làm việc nhà nông, nhưng cũng nói ngoài miệng dễ nghe vậy thôi, ngoại trừ ngày đầu tiên giúp được một ít, những ngày sau bà ta thường lấy lí do muốn trông Thiết Đản, đi dạo khắp nơi không muốn làm gì chuyện gì.

Trần Nam tức giận không thôi, Tiểu Điềm cùng Ngưu Đản đều đã lớn, Thiết Đản cũng không phải đứa nhỏ thích ầm ĩ, hai đứa bé ở nhà là có thể chăm em được rồi, còn cần bà ta ở lại chăm sóc sao?

Cô ấy nói như thế, bà Hình lại nói mình muốn giúp nấu cơm, bà ta muốn làm, Trần Nam tất nhiên không đồng ý. Bà Hình dẫn theo hai đứa cháu trai tới, vốn đã không làm gì, trước đó lúc Trần Nam nấu cơm còn nói cô ấy không mang mấy thứ tốt ra cháu trai ăn, nếu giao phòng bếp cho bà ta quản, lương thực tinh và trứng gà trong nhà không phải sẽ bị bọn họ quét sạch sao?

Khổ nỗi Trần Nam cả ngày ở ngoài ruộng thu hoạch mệt muốn chết, không có khả năng làm cơm cho cả gia đình nữa rồi. Cuối cùng vẫn là Hình Tiểu Quân ra mặt, cầm phiếu gạo đến nhà ăn mua, dù sao nhà ăn có cái gì thì ăn cái đấy, Trần Nam không cần quá mệt mỏi, bà Hình cũng không vớt được nửa điểm lợi ích.

Thấy Hình Tiểu Quân hướng về phía mình, Trần Nam cũng không dám nói gì, vốn tưởng rằng chỉ cần nhịn qua khoảng thời gian này, chờ mấy người bà Hình về là được, nhưng nào ngờ bọn họ căn bản là không có tâm tư trở về, hôm qua cô ấy mịt mờ hỏi lại, bà Hình liền khóc lóc náo loạn cả lên.

Lữ Linh Chi nhíu mày∶ “Theo chị, việc này phải để Hình Tiểu Quân ra mặt, bảo cậu ấy nói chuyện với bà ta, em là con dâu, có một số lời nói ra không tiện lắm.”

Trần Nam nghĩ nghĩ gật đầu∶ “Em hiểu lời chị, em sẽ nói với anh ấy.”

Hiện tại không ở nhà, không cần đối mặt với đám người kia, tâm tình Trần Nam đã thoải mái không ít.

Động tác Liễu Tố Tố tương đối nhanh, sau khi làm xong bánh trung thu liền cho vào nồi hấp, Hàn Cẩm xung phong nhóm lửa, Liễu Tố Tố đi qua, nói∶ “Tiểu Cẩm, trời đang nóng lắm, chờ khi nào lạnh rồi đến giúp dì nhé?”

Hàn Cẩm tuy rằng không sợ nóng như mấy đứa Hàn Trình nhưng dù sao cũng là ngồi trước bếp, lửa lớn toả nhiệt, chỉ chốc lát sau trên mặt đã ra một tầng mồ hôi. Bởi vì trước kia bị bỏng nước sôi, chẳng sợ vết sẹo trên mặt đã khỏi, nhưng nó vẫn có chút sợ nhiệt, thường thường theo bản năng dùng tay che mặt lại, sợ lửa phả trúng mặt.

Đã sợ như vậy rồi mà Hàn Cẩm vẫn không chịu, “Nhưng mà dì... cũng nóng mà.”

Liễu Tố Tố vui vẻ lại chua xót, “Dì là người lớn, người lớn không sợ nóng, khi nào dì nóng không chịu nổi sẽ kêu Tiểu Cẩm tới giúp dì được không?”

Hàn Cẩm nhíu mày, bỗng sau lưng truyền đến một giọng nói.

Liễu Tố Tố quay đầu lại nhìn, chỉ thấy là Hàn Liệt ôm một thứ giống như quạt đi đến.

“Đây là...?”

Hàn Liệt cười nói∶ “Còn nhớ cái quạt nhỏ lần trước em làm không, đây là cái lớn hơn bên hậu cần làm.”

Ngày đó, sau khi cầm quạt Liễu Tố Tố đưa, Hàn Liệt liền mang đến Bộ hậu cần, đồng chí làm việc ở đó đặc biệt kinh ngạc, còn hỏi cái này làm như thế nào. Anh giải thích một lần, hỏi bọn họ có thể làm ra cái lớn hơn nữa không. Đối phương chưa nói có làm được hay không, chỉ nói sẽ thử xem sao. Tin tức mãi không truyền về, Hàn Liệt còn tưởng việc này không thành công, nhưng không ngờ hôm nay lại có người thông báo anh qua đó cầm quạt về.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương