Vương Văn Quảng muốn vỗ vai con trai lớn của mình, nhưng Kiến Dân lại né ra, trên mặt nhỏ cũng lộ rõ căng thẳng.

“Kiến Dân, còn giận cha sao? Cha xin lỗi các con, cũng xin lỗi mẹ luôn có được không?”

Vương Kiến Dân tỏ ra dễ chịu hơn một chút, nhưng vẫn tức giận nói: “Về sau cha không được nạt mẹ nữa!”

Vương Văn Quảng vội nhìn sang vợ rồi nói: “Đại Bảo nói đúng lắm, mẹ đã rất vất vả chăm sóc bốn đứa tụi con rồi, cha không nên nói chuyện như vậy với mẹ. Xin lỗi em nhé Trân Trân!”

Vương Kiến Xương không nhịn được mà hỏi: “Cha! Lần trước cha không thèm để ý đến tụi con mà cứ đi như vậy, có phải là định không cần tụi con nữa hay không?” Thằng nhóc đã suy nghĩ về việc này rất nhiều ngày rồi.

Vương Văn Quảng giật mình, không ngờ đến con trai lại có suy nghĩ như vậy, anh vội cười giảng hòa rồi nói: “Sao có thể như vậy được, bốn bảo bối của cha đều dễ thương đến như thế, cha thương tụi con còn không hết nữa là!”

Vương Kiến Xương nghe xong câu trả lời này cũng rất vừa lòng.

Triệu Trân Trân từ sớm cũng đã nhìn ra vẻ mặt tiều tụy của chồng, cô thấy rất đau lòng bèn nói với các con: “Cha của tụi con làm việc ở nông trường cũng rất cực khổ, ăn cũng không đủ no, mà đói bụng thì sẽ rất khó chịu đúng không?”

Bốn đứa nhóc đều gật đầu.

Tiệu Trân Trân lại nói tiếp: “Cha các con đói bụng nhưng vẫn phải làm việc tiếp, nên sẽ có lúc tâm trạng không được vui vẻ, chúng ta thông cảm cho cha một chút được không nào?”

“Dạ được ạ!”



Vương Văn Quảng nhìn vợ chăm chú, nói lại một câu: “Trân Trân, anh xin lỗi!”

Triệu Trân Trân cười rồi nói: “Chúng ta không nói về việc này nữa, bây giờ đã bước vào tháng tám, dự án của bọn anh tiến triển như thế nào rồi?”

Vương Văn Quảng hai mắt sáng rỡ, nói ngay: “Rất thuận lợi! Tuy chỉ mới cải tạo có năm trăm mẫu thôi nhưng hoa màu trong những mẫu đất này đều sinh trưởng rất tốt. Nếu không có gì xảy ra nữa, dù có dự đoán bảo thủ đi nữa thì ít nhất sản lượng ngô mỗi mẫu sẽ lên đến hơn một trăm năm mươi ký! Còn suy nghĩ một cách lạc quan hơn thì có khi đến cả hai trăm hay là hai trăm năm mươi ký luôn đấy!”

Đến Triệu Trân Trân còn thấy vui cho chồng.

“Nếu như sản lượng ngô mỗi mẫu là một trăm năm mươi ký, mà các anh trồng hết cả ba trăm mẫu, vậy sẽ có bốn tấn rưỡi rồi. Còn sản lượng khoai lang của một mẫu sẽ không ít hơn hai trăm ký, thế thì một trăm mẫu là đã được hai tấn rồi. Còn sản lượng giống hạt đậu như đậu phộng lại không thể dự tính trước được, vậy cứ tính là năm trăm ký đi. Cộng hết tất cả lại cũng đã được bảy tấn, còn thêm cả một tấn rưỡi lúa mì nữa, mà nông trường bọn anh lại độc lập không phụ thuộc gì cả thì chắc chắn không còn gì phải lo lắng nữa đâu!”

Vương Văn Quảng vô cùng phấn khích gật lấy gật để.

Từ đó về sau, cứ cách một tuần là Triệu Trân Trân sẽ đến nông trường thăm chồng một lần.

Cho đến giữa tháng chín, vụ thu hoạch nông sản mùa thu mỗi năm một lần bắt đầu được diễn ra, thu hoạch vụ thu khác với vụ gặt lúa. Vì vụ gặt lúa bình thường sẽ diễn ra vào tháng sáu, lúc mà thời tiết thay đổi rất nhanh, nên làm việc cũng phải nhanh lẹ tranh thủ từng giây từng phút. Song thu hoạch vụ thu thì lại không như vậy, đây là một trận chiến sức bền, thu hoạch khoai lang xong rồi sẽ đến ngô, sau đó là thu hoạch đậu phộng rồi phải thu hoạch cả hạt đậu nữa.

Sau khi thu hoạch xong cũng chưa chắc đã hết chuyện, mà vẫn cần phải chăm sóc đất lại lần nữa để chuẩn bị cho việc gieo lúa mì vào mùa đông.

Ở ruộng thử nghiệm của nông trường bọn họ sẽ càng rõ ràng hơn. Rắc rối hơn một chút chính là cần phải phun thuốc đã qua cải thiện xuống đất, sau đó xới đều phần đất ở sâu bên dưới lên, rồi cuối cùng là dẫn nước giếng đến để tưới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương