[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Mã Đáo Thành Công
-
Chương 11: Phiên ngoại
Nhi tử của Nam Cung Thừa Phong và Nộn Thảo tên là Nam Cung Phi, vốn dĩ vị Tiểu vương gia kia muốn học người khác, lấy từ trong tên Nộn Thảo ra một chữ đặt cho hài tử. Thế nhưng nếu gọi là Nam Cung Nộn, tên này thật đúng là quá khó nghe rồi, nếu như đặt là Nam Cung Thảo, lại giống như tên nữ nhi, cuối cùng bởi vì thứ Nam Cung Thừa Phong muốn có nhất là phi mã, mà sư phụ của Nộn Thảo cũng là phi mã, nên liền đặt cho nhi tử tên là Nam Cung Phi.
Tiểu tử kia tuy rằng khi ra đời hành hạ nương nó tới suýt chút nữa là chết, nhưng khi sinh ra thân thể khỏe mạnh thông minh xinh đẹp. Còn có chút cường liệt, chuyện đã quyết thì ai cũng đừng mong nó đổi ý. Mỗi lần như vậy, Lãnh Yên lại nhịn không được cảm thán, cười nói nhớ đến khi hắn chào đời, tiểu tử kia nhất định phải cho chân ra trước, hăng hái chiến đấu gần cả một ngày, cuối cùng mới chịu cho đầu ra trước.
Trong nháy mắt đã nhiều tháng trôi qua, Hoàng thượng cũng đã cho người tặng lễ tới. Lúc này lại nhận được thư của bằng hữu Phùng Dạ Bạch, nói đã gặp được Mộ Phi Phàm cùng Khang Kiện, đang muốn đi đến chỗ Giang Hãn, bảo hắn nếu có thời gian, cũng đến cùng gặp mặt. Vừa vặn Nam Cung Thừa Phong đang không có việc, nghĩ thầm mình tuy rằng quen biết với Phùng Dạ Bạch và Giang Hãn, nhưng Mộ Phi Phàm cùng Khang Kiện cũng không mấy giao tình, mọi người đều là đại thương nhân tài sản một phương, nếu như có thể kết bạn, đương nhiên không tồi, bởi vậy quyết định mang theo Nộn Thảo và nhi tử, còn có Lãnh Yên cùng lên đường.
Trên đường đi ngang qua Xuân Phong Đắc Ý Lâu, Nam Cung Thừa Phong chợt nhớ tới tên đạo sĩ Tán Tụ bị đưa đến nơi này làm tiểu quan, không khỏi hăng hái, kéo tay Nộn Thảo nói: “Đi, ta dẫn ngươi đi theo kết quả của tên đạo sĩ thúi kia.”
Nộn Thảo cũng thấy hiếu kì, liền ôm Nam Cung Phi cùng đi vào, vừa đi còn vừa nói với Nam Cung Thừa Phong: “Chủ nhân, kỳ thực đạo sĩ kia cũng không sai, nhân yêu vốn là không thể ở chung, chỉ có điều hắn khinh người quá đáng, ta rõ ràng không gây hại cho người, hắn lại nhất định muốn ta hình thần câu diệt, điểm ấy khó có thể bỏ qua. Nhưng nếu lúc chúng ta đến xem hắn, thấy hắn đã biết hối cải, vậy bỏ qua cho hắn đi.”
Nam Cung Thừa Phong thản nhiên nói: “Cái này nói sau.” Ngực lại nghĩ Nộn Thảo thật đúng là quá đơn thuần rồi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đạo sĩ kia đã thù hận yêu tinh như vậy, mình lại đả thương hắn, làm sao có thể cho hắn cơ hội bỏ chạy, nếu ngày nào đó hắn chạy được, để hắn tìm được sư môn hay tiếp tục tự mình tu luyện, vậy mình và Nộn Thảo không phải là gặp rắc rối lớn rồi sao?
Đi vào trong lâu, tú bà liền vội vàng ra chào đón, vừa mở miệng một câu: “Ai nha Vương gia, ngài hôm nay sao lại rảnh rỗi đến thăm, là muốn tìm vị cô nương nào thân thiết thân thiết.” đã bị Nam Cung Thừa Phong đạp một cái té ngã.
Hắn nhàn nhạt nói: “Ngươi ít nói bậy, tìm cô nương cái gì, ta hỏi ngươi, tiểu tử ta đưa tới mấy ngày trước thế nào rồi?”
Tú bà suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ tới, vì vậy cười càng thêm đậm: “Ai nha Vương gia, ngươi là hỏi Tán Tụ sao a. Đừng nói nữa gia, lúc vừa mới đến, tiểu tử kia còn liều mạng đòi chết, gặp người khách nào cũng làm om sòm, không phải cắn thì là đá bị thương người ta, đánh thế nào cũng vô dụng, bạc chúng ta phải đền đã đến mấy trăm, làm ta tức giận đến nỗi muốn đưa trả về cho ngài. Ai, nói đến cũng khéo, đang khi đó, có một vị khách nhân đến, rất có khí thế, nhìn qua không phú cũng là quý a, nghe nói chúng ta có một con ngựa hoang như thế, liền muốn gặp mặt. Ta đưa hắn vào trong phòng Tán Tụ, hải, gia ngài có tin được không? Người khách đó, cường liệt hàng phục Tán Tụ kia, hôm qua hắn cho hơn vạn lượng bạc, bao tán Tụ suốt nửa năm, hôm nay ta vừa định đến quý phủ tìm tổng quản thông cáo, nhưng gia lại đến trước.”
“Còn có người như vậy?” Nam Cung Thừa Phong cực kì kinh ngạc: “Là người thế nào?”
“Ai nha, phải nói thế nào cho đúng đây, ân, là… A, gia, hắn đã tới rồi, tự ngươi nhìn đi, nhìn sẽ biết.” Tú bà nói xong, Nam Cung Thừa Phong cùng Nộn Thảo đều nhìn về phía cửa, chỉ thấy một nam tử lướt qua đoàn người, chậm rãi bước về phía bên này.
Kỳ thực việc làm ăn của Xuân Phong Đắc Ý Lâu rất tốt, ngoài cửa có rất nhiều người tới tìm vui, sỡ dĩ Nam Cung Thừa Phong và Nộn Thảo vừa nhìn đã nhận ra người kia, là bởi vì: nam nhân kia thật sự quá xuất sắc quá lóa mắt.
Hắn mặc một thân y phục đen như mực, khi đi lộ ra chút hàn tinh lãnh liệt, dường như là bầu trời mùa đông hóa thành gấm vóc, làm thành một bộ y phục trên người hắn. Tướng mạo của hắn ngay cả anh tuấn uy vũ cũng không đủ hình dung, ngũ quan hoàn mỹ như điêu khắc phối hợp cùng nhau, khiến người chỉ nhìn qua một lần liền vĩnh viễn cũng không quên được. Đặc biệt là đôi tròng mắt kia, tựa như một dòng nước xoáy lại tỏa ra tà khí, chỉ nhìn lướt qua liền bị cuốn vào. Cử chỉ của hắn tiêu sái ưu nhã, đứng giữa một đám nam nhân, giống như phượng hoàng giữa một bầy gà, so sánh với hắn, cảnh vật con người xung quanh đều là u ám thất sắc.
Nam Cung Thừa Phong giật mình một cái, người này tạo cho hắn một loại cảm giác bất an cực độ. Mà Nộn Thảo cũng là nhíu mày, dường như cũng nhìn ra người này là bất phàm, Tiểu Phi trong lòng hắn càng mở to hai mắt, chăm chú nhìn người nam nhân kia, tay nhỏ chân nhỏ đều đạp đá lung tung, tựa hồ cực kì bực bội.
“Ân, Nộn Thảo, chúng ta đi thôi.” Nam Cung Thừa Phong quyết định dứt khoát, còn chưa kịp đi, liền nghe tú bà lớn tiếng nói: “Ai nha công tử, lần trước không phải ngươi nói muốn nói với lão bản chúng ta chuyện muốn mua Tán Tụ sao? Hôm nay lão bảo của chúng ta đã đến đây rồi, ngươi cũng thật là may mắn a.”
Nam Cung Thừa Phong hận không thể cho tú bà một cước. Đã thấy nam tử chuyển ánh mắt, trực tiếp nhìn thẳng đến đây. Sau đó hắn cười nhẹ, đi tới bên cạnh Nam Cung Thừa Phong và Nộn Thảo, liếc mắt nhìn Tiểu Phi, lại cười nói: “Hài tử thật thanh tú, dường như còn có chút pháp lực, xem ra phụ mẫu không phải phàm nhân a.”
Thanh âm của hắn cực thấp, chỉ có Nam Cung Thừa Phong cùng Nộn Thảo nghe được, hai người thân thể chấn động, đã thấy nam tử lấy từ trong lòng ra một khối ngọc bội hắc sắc, đưa cho Nộn Thảo nói: “Tương phùng tức là hữu duyên, hắc ngọc này cho tiểu oa nhi làm lễ vật đi, tương lai chắc chắn thập phần hữu ích. Về chuyện của Tán Tụ, lần trước ta muốn mua hắn, tú bà nói lão bản từng có nghiêm lệnh, không được bán Tác Tụ, ta biết các ngươi đang e ngại cái gì, nhưng xin yên tâm, hắn đã vào tay ta, cả đời cũng không thoát ra được, xin Vương gia chu toàn.”
Người này khí nói có một loại khí phách, giống như đang ra lệnh cho người khác. Nam Cung Thừa Phong và Nộn Thảo cùng liếc mắt nhìn nhau, đang không biết phải quyết định thế nào, chợt nghe phía trên có thanh âm vang lên: “Nam Cung Thừa Phong, con ngựa yêu kia, các ngươi nghìn vạn lần đừng đem ta bán cho hắn, van cầu các ngươi, nếu không ngay cả một mảnh xương của ta cũng không còn. Oa oa oa, ta biết sai rồi, các ngươi bỏ qua cho ta đi, sau này ta nghe lời các ngươi còn không được sao?” Đang nói, chỉ thấy một người chạy vội tới, chính là Nghiễm Tụ Tử đang dùng tên giả là Tán Tụ.
“Cha, nương, bán hắn đi đi.” Bất ngờ ngoài dự liệu, Nam Cung Phi nho nhỏ bỗng nhiên nói ra thật rõ ràng, tuy rằng thanh âm vẫn còn non non nộn nộn, trước đó nó cũng đã a a tập nói, nhưng cũng chỉ nói ra được mấy chữ như “ba ba, mụ mụ”, nói rõ ràng như vậy là lần đầu tiên.
“A, tiểu ma đầu này, ta và ngươi có thù oán gì, ngươi lại hại ta như vậy.” Tán Tụ kêu thảm thiết, nhào đến muốn túm lấy Nam Cung Phi, lại bị Nộn Thảo thoáng cái tránh được.”
“Cha, nương, chúng ta đi thôi, tạ ơn thúc thúc.” Tiểu đại nhân Nam Cung Phi giục Nam Cung Thừa Phong và Nộn Thảo, một bên còn vẫy tay với hắc y nam tử. Mà Nam Cung Thừa Phong và Nộn Thảo thì lập tức quyết định nghe lời con, rời xa chỗ thị phi này.
“Đừng, đừng đi a, Nam Cung Thừa Phong, Nộn Thảo, oa oa oa… Các ngươi mau quay lại, đừng bán ta cho cái tên kia a, uy uy uy…” Phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tán Tụ, có điều thoáng cái lại im lặng, Nộn Thảo quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cả người hắn đều bị hắc y nam tử kia ôm lấy, tha thẳng lên lầu.
“Tiểu Phi, ngươi biết nam tử kai là ai sao?” Chờ ra cửa, Nam Cung Thừa Phong nhịn không được hỏi bảo bối nhi tử nhà mình, lại bị Nộn Thảo liếc: “Ngươi lại nói bậy, ngay cả ta cũng nhìn không thấu nam tử kia, Tiểu Phi làm sao có thể biết được hắn là ai?”
Không ngờ lại thấy tiểu bảo bảo trong lòng gật gật đầu nói: “Ta biết ta biết, người nọ không phải yêu quái cũng không phải thần tiên, hắn là ma, hơn nữa còn là Hoàng tộc, là hắn nói cho ta biết, hắn nói hắn là Hoàng thái Tử của Ma tộc, Quyết Sát, còn nói sau này nếu ta cần hắn giúp đỡ, cứ đi tìm hắn.”
“Di, sao ta không nghe thấy hắn nói vậy.” Nam Cung Thừa Phong kinh hãi, lại thấy Nộn Thảo nhíu mày nói: “Ta hiểu được, nam tử kia dùng thần thức truyền âm, nói thân phận của hắn cho Tiểu Phi, chỉ sợ hắc ngọc hắn cho Tiểu Phi, cũng không phải phàm vật, chỉ là nếu như vậy, Tán Tụ quá đáng thương rồi, hắn là đạo sĩ, có khi nào bị Thái tử Ma tộc lột da lóc xương không a.”
Nam Cung Thừa Phong cười nhạt, nói: “Ta thấy không thể nào, Ma thái tử đó dường như rất thích hắn, huống chi lễ vật của người ta chúng ta đã nhận rồi không phải sao?” Hắn cầm lấy hắc ngọc trong bàn tay nhỏ nhỏ của Nam Cung Phi, nhìn kỹ, chỉ thấy bên trên có hình bát quái rất tinh xảo, nhìn lâu liền cảm thấy tâm thần cũng như đang sa vào trong đó, sợ đến hắn vội vã cất đi mảnh ngọc, nói với Nộn Thảo: “Được rồi, chờ đến kinh thành, đi tìm Quốc sư Quan Sơn nhìn xem đây là cái gì, nếu như là thứ tốt, thì tiếp tục để Tiểu Phi đeo.”
Nộn Thảo gật đầu đồng ý, Ma tộc trước nay thần bí tàn nhẫn, gần như hoàn toàn không giao tiếp với Yêu tộc, hắn cũng không biết Thái tử Ma tộc sao lại đến nhân gian, có điều nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn chỉ là tùy tiện du ngoạn, không giống như có âm mưu kinh thiên gì, hơn nữa nếu Ma tộc muốn gây họa nhân gian, trên trời tất có dị tượng, nhưng hắn cũng không phát hiện, bởi vậy cũng thoáng yên tâm.
Ngồi lên xa ngựa, nghe thanh âm bánh xe lộc cộc, Nộn Thảo bỗng nhiên cảm thấy tim đập mạnh, hắn cảm thấy kì quái, lại nghe Nam Cung Phi trong lòng nhảy nhót nói: “A, ta có tiểu bằng hữu chơi, ta muốn có tiểu bằng hữu cùng chơi, nương, nương, ta biết, chỗ chúng ta đến lần này, có tiểu bằng hữu giống ta.”
Nộn Thảo và Nam Cung Thừa Phong kinh ngạc nhìn nhau, bỗng nhiên Nộn Thảo kinh hô một tiếng, vui vẻ nói: “Lẽ nào… lẽ nào trong quý phủ của vị Giang công tử kia, sẽ có… sẽ có đồng bạn của ta? Hay là hắn cũng sinh bảo bảo, cho nên Phi Phi nhà chúng ta mới có thể bỗng nhiên cảm nhận được? Thiên a, nếu quả là như vậy thật, vậy thật tốt quá.”
Nam Cung Thừa Phong sủng nịch ôm lấy hắn, gật đầu mỉm cười nói: “Có lẽ là vậy, dường như Tiểu Phi đeo hắc ngọc này một lát, phản ứng lẫn nhận biết đều linh mẫn hơn rất nhiều.”
Mã xa lộc cộc chạy về hướng nam, mà tại trong thành Kim Lăng phía xa, một con dê ngốc đang cùng phu quân của hắn, tràn ngập chờ mong những khách nhân sắp từ phương xa đến.
Hoàn
Tiểu tử kia tuy rằng khi ra đời hành hạ nương nó tới suýt chút nữa là chết, nhưng khi sinh ra thân thể khỏe mạnh thông minh xinh đẹp. Còn có chút cường liệt, chuyện đã quyết thì ai cũng đừng mong nó đổi ý. Mỗi lần như vậy, Lãnh Yên lại nhịn không được cảm thán, cười nói nhớ đến khi hắn chào đời, tiểu tử kia nhất định phải cho chân ra trước, hăng hái chiến đấu gần cả một ngày, cuối cùng mới chịu cho đầu ra trước.
Trong nháy mắt đã nhiều tháng trôi qua, Hoàng thượng cũng đã cho người tặng lễ tới. Lúc này lại nhận được thư của bằng hữu Phùng Dạ Bạch, nói đã gặp được Mộ Phi Phàm cùng Khang Kiện, đang muốn đi đến chỗ Giang Hãn, bảo hắn nếu có thời gian, cũng đến cùng gặp mặt. Vừa vặn Nam Cung Thừa Phong đang không có việc, nghĩ thầm mình tuy rằng quen biết với Phùng Dạ Bạch và Giang Hãn, nhưng Mộ Phi Phàm cùng Khang Kiện cũng không mấy giao tình, mọi người đều là đại thương nhân tài sản một phương, nếu như có thể kết bạn, đương nhiên không tồi, bởi vậy quyết định mang theo Nộn Thảo và nhi tử, còn có Lãnh Yên cùng lên đường.
Trên đường đi ngang qua Xuân Phong Đắc Ý Lâu, Nam Cung Thừa Phong chợt nhớ tới tên đạo sĩ Tán Tụ bị đưa đến nơi này làm tiểu quan, không khỏi hăng hái, kéo tay Nộn Thảo nói: “Đi, ta dẫn ngươi đi theo kết quả của tên đạo sĩ thúi kia.”
Nộn Thảo cũng thấy hiếu kì, liền ôm Nam Cung Phi cùng đi vào, vừa đi còn vừa nói với Nam Cung Thừa Phong: “Chủ nhân, kỳ thực đạo sĩ kia cũng không sai, nhân yêu vốn là không thể ở chung, chỉ có điều hắn khinh người quá đáng, ta rõ ràng không gây hại cho người, hắn lại nhất định muốn ta hình thần câu diệt, điểm ấy khó có thể bỏ qua. Nhưng nếu lúc chúng ta đến xem hắn, thấy hắn đã biết hối cải, vậy bỏ qua cho hắn đi.”
Nam Cung Thừa Phong thản nhiên nói: “Cái này nói sau.” Ngực lại nghĩ Nộn Thảo thật đúng là quá đơn thuần rồi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đạo sĩ kia đã thù hận yêu tinh như vậy, mình lại đả thương hắn, làm sao có thể cho hắn cơ hội bỏ chạy, nếu ngày nào đó hắn chạy được, để hắn tìm được sư môn hay tiếp tục tự mình tu luyện, vậy mình và Nộn Thảo không phải là gặp rắc rối lớn rồi sao?
Đi vào trong lâu, tú bà liền vội vàng ra chào đón, vừa mở miệng một câu: “Ai nha Vương gia, ngài hôm nay sao lại rảnh rỗi đến thăm, là muốn tìm vị cô nương nào thân thiết thân thiết.” đã bị Nam Cung Thừa Phong đạp một cái té ngã.
Hắn nhàn nhạt nói: “Ngươi ít nói bậy, tìm cô nương cái gì, ta hỏi ngươi, tiểu tử ta đưa tới mấy ngày trước thế nào rồi?”
Tú bà suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ tới, vì vậy cười càng thêm đậm: “Ai nha Vương gia, ngươi là hỏi Tán Tụ sao a. Đừng nói nữa gia, lúc vừa mới đến, tiểu tử kia còn liều mạng đòi chết, gặp người khách nào cũng làm om sòm, không phải cắn thì là đá bị thương người ta, đánh thế nào cũng vô dụng, bạc chúng ta phải đền đã đến mấy trăm, làm ta tức giận đến nỗi muốn đưa trả về cho ngài. Ai, nói đến cũng khéo, đang khi đó, có một vị khách nhân đến, rất có khí thế, nhìn qua không phú cũng là quý a, nghe nói chúng ta có một con ngựa hoang như thế, liền muốn gặp mặt. Ta đưa hắn vào trong phòng Tán Tụ, hải, gia ngài có tin được không? Người khách đó, cường liệt hàng phục Tán Tụ kia, hôm qua hắn cho hơn vạn lượng bạc, bao tán Tụ suốt nửa năm, hôm nay ta vừa định đến quý phủ tìm tổng quản thông cáo, nhưng gia lại đến trước.”
“Còn có người như vậy?” Nam Cung Thừa Phong cực kì kinh ngạc: “Là người thế nào?”
“Ai nha, phải nói thế nào cho đúng đây, ân, là… A, gia, hắn đã tới rồi, tự ngươi nhìn đi, nhìn sẽ biết.” Tú bà nói xong, Nam Cung Thừa Phong cùng Nộn Thảo đều nhìn về phía cửa, chỉ thấy một nam tử lướt qua đoàn người, chậm rãi bước về phía bên này.
Kỳ thực việc làm ăn của Xuân Phong Đắc Ý Lâu rất tốt, ngoài cửa có rất nhiều người tới tìm vui, sỡ dĩ Nam Cung Thừa Phong và Nộn Thảo vừa nhìn đã nhận ra người kia, là bởi vì: nam nhân kia thật sự quá xuất sắc quá lóa mắt.
Hắn mặc một thân y phục đen như mực, khi đi lộ ra chút hàn tinh lãnh liệt, dường như là bầu trời mùa đông hóa thành gấm vóc, làm thành một bộ y phục trên người hắn. Tướng mạo của hắn ngay cả anh tuấn uy vũ cũng không đủ hình dung, ngũ quan hoàn mỹ như điêu khắc phối hợp cùng nhau, khiến người chỉ nhìn qua một lần liền vĩnh viễn cũng không quên được. Đặc biệt là đôi tròng mắt kia, tựa như một dòng nước xoáy lại tỏa ra tà khí, chỉ nhìn lướt qua liền bị cuốn vào. Cử chỉ của hắn tiêu sái ưu nhã, đứng giữa một đám nam nhân, giống như phượng hoàng giữa một bầy gà, so sánh với hắn, cảnh vật con người xung quanh đều là u ám thất sắc.
Nam Cung Thừa Phong giật mình một cái, người này tạo cho hắn một loại cảm giác bất an cực độ. Mà Nộn Thảo cũng là nhíu mày, dường như cũng nhìn ra người này là bất phàm, Tiểu Phi trong lòng hắn càng mở to hai mắt, chăm chú nhìn người nam nhân kia, tay nhỏ chân nhỏ đều đạp đá lung tung, tựa hồ cực kì bực bội.
“Ân, Nộn Thảo, chúng ta đi thôi.” Nam Cung Thừa Phong quyết định dứt khoát, còn chưa kịp đi, liền nghe tú bà lớn tiếng nói: “Ai nha công tử, lần trước không phải ngươi nói muốn nói với lão bản chúng ta chuyện muốn mua Tán Tụ sao? Hôm nay lão bảo của chúng ta đã đến đây rồi, ngươi cũng thật là may mắn a.”
Nam Cung Thừa Phong hận không thể cho tú bà một cước. Đã thấy nam tử chuyển ánh mắt, trực tiếp nhìn thẳng đến đây. Sau đó hắn cười nhẹ, đi tới bên cạnh Nam Cung Thừa Phong và Nộn Thảo, liếc mắt nhìn Tiểu Phi, lại cười nói: “Hài tử thật thanh tú, dường như còn có chút pháp lực, xem ra phụ mẫu không phải phàm nhân a.”
Thanh âm của hắn cực thấp, chỉ có Nam Cung Thừa Phong cùng Nộn Thảo nghe được, hai người thân thể chấn động, đã thấy nam tử lấy từ trong lòng ra một khối ngọc bội hắc sắc, đưa cho Nộn Thảo nói: “Tương phùng tức là hữu duyên, hắc ngọc này cho tiểu oa nhi làm lễ vật đi, tương lai chắc chắn thập phần hữu ích. Về chuyện của Tán Tụ, lần trước ta muốn mua hắn, tú bà nói lão bản từng có nghiêm lệnh, không được bán Tác Tụ, ta biết các ngươi đang e ngại cái gì, nhưng xin yên tâm, hắn đã vào tay ta, cả đời cũng không thoát ra được, xin Vương gia chu toàn.”
Người này khí nói có một loại khí phách, giống như đang ra lệnh cho người khác. Nam Cung Thừa Phong và Nộn Thảo cùng liếc mắt nhìn nhau, đang không biết phải quyết định thế nào, chợt nghe phía trên có thanh âm vang lên: “Nam Cung Thừa Phong, con ngựa yêu kia, các ngươi nghìn vạn lần đừng đem ta bán cho hắn, van cầu các ngươi, nếu không ngay cả một mảnh xương của ta cũng không còn. Oa oa oa, ta biết sai rồi, các ngươi bỏ qua cho ta đi, sau này ta nghe lời các ngươi còn không được sao?” Đang nói, chỉ thấy một người chạy vội tới, chính là Nghiễm Tụ Tử đang dùng tên giả là Tán Tụ.
“Cha, nương, bán hắn đi đi.” Bất ngờ ngoài dự liệu, Nam Cung Phi nho nhỏ bỗng nhiên nói ra thật rõ ràng, tuy rằng thanh âm vẫn còn non non nộn nộn, trước đó nó cũng đã a a tập nói, nhưng cũng chỉ nói ra được mấy chữ như “ba ba, mụ mụ”, nói rõ ràng như vậy là lần đầu tiên.
“A, tiểu ma đầu này, ta và ngươi có thù oán gì, ngươi lại hại ta như vậy.” Tán Tụ kêu thảm thiết, nhào đến muốn túm lấy Nam Cung Phi, lại bị Nộn Thảo thoáng cái tránh được.”
“Cha, nương, chúng ta đi thôi, tạ ơn thúc thúc.” Tiểu đại nhân Nam Cung Phi giục Nam Cung Thừa Phong và Nộn Thảo, một bên còn vẫy tay với hắc y nam tử. Mà Nam Cung Thừa Phong và Nộn Thảo thì lập tức quyết định nghe lời con, rời xa chỗ thị phi này.
“Đừng, đừng đi a, Nam Cung Thừa Phong, Nộn Thảo, oa oa oa… Các ngươi mau quay lại, đừng bán ta cho cái tên kia a, uy uy uy…” Phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tán Tụ, có điều thoáng cái lại im lặng, Nộn Thảo quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cả người hắn đều bị hắc y nam tử kia ôm lấy, tha thẳng lên lầu.
“Tiểu Phi, ngươi biết nam tử kai là ai sao?” Chờ ra cửa, Nam Cung Thừa Phong nhịn không được hỏi bảo bối nhi tử nhà mình, lại bị Nộn Thảo liếc: “Ngươi lại nói bậy, ngay cả ta cũng nhìn không thấu nam tử kia, Tiểu Phi làm sao có thể biết được hắn là ai?”
Không ngờ lại thấy tiểu bảo bảo trong lòng gật gật đầu nói: “Ta biết ta biết, người nọ không phải yêu quái cũng không phải thần tiên, hắn là ma, hơn nữa còn là Hoàng tộc, là hắn nói cho ta biết, hắn nói hắn là Hoàng thái Tử của Ma tộc, Quyết Sát, còn nói sau này nếu ta cần hắn giúp đỡ, cứ đi tìm hắn.”
“Di, sao ta không nghe thấy hắn nói vậy.” Nam Cung Thừa Phong kinh hãi, lại thấy Nộn Thảo nhíu mày nói: “Ta hiểu được, nam tử kia dùng thần thức truyền âm, nói thân phận của hắn cho Tiểu Phi, chỉ sợ hắc ngọc hắn cho Tiểu Phi, cũng không phải phàm vật, chỉ là nếu như vậy, Tán Tụ quá đáng thương rồi, hắn là đạo sĩ, có khi nào bị Thái tử Ma tộc lột da lóc xương không a.”
Nam Cung Thừa Phong cười nhạt, nói: “Ta thấy không thể nào, Ma thái tử đó dường như rất thích hắn, huống chi lễ vật của người ta chúng ta đã nhận rồi không phải sao?” Hắn cầm lấy hắc ngọc trong bàn tay nhỏ nhỏ của Nam Cung Phi, nhìn kỹ, chỉ thấy bên trên có hình bát quái rất tinh xảo, nhìn lâu liền cảm thấy tâm thần cũng như đang sa vào trong đó, sợ đến hắn vội vã cất đi mảnh ngọc, nói với Nộn Thảo: “Được rồi, chờ đến kinh thành, đi tìm Quốc sư Quan Sơn nhìn xem đây là cái gì, nếu như là thứ tốt, thì tiếp tục để Tiểu Phi đeo.”
Nộn Thảo gật đầu đồng ý, Ma tộc trước nay thần bí tàn nhẫn, gần như hoàn toàn không giao tiếp với Yêu tộc, hắn cũng không biết Thái tử Ma tộc sao lại đến nhân gian, có điều nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn chỉ là tùy tiện du ngoạn, không giống như có âm mưu kinh thiên gì, hơn nữa nếu Ma tộc muốn gây họa nhân gian, trên trời tất có dị tượng, nhưng hắn cũng không phát hiện, bởi vậy cũng thoáng yên tâm.
Ngồi lên xa ngựa, nghe thanh âm bánh xe lộc cộc, Nộn Thảo bỗng nhiên cảm thấy tim đập mạnh, hắn cảm thấy kì quái, lại nghe Nam Cung Phi trong lòng nhảy nhót nói: “A, ta có tiểu bằng hữu chơi, ta muốn có tiểu bằng hữu cùng chơi, nương, nương, ta biết, chỗ chúng ta đến lần này, có tiểu bằng hữu giống ta.”
Nộn Thảo và Nam Cung Thừa Phong kinh ngạc nhìn nhau, bỗng nhiên Nộn Thảo kinh hô một tiếng, vui vẻ nói: “Lẽ nào… lẽ nào trong quý phủ của vị Giang công tử kia, sẽ có… sẽ có đồng bạn của ta? Hay là hắn cũng sinh bảo bảo, cho nên Phi Phi nhà chúng ta mới có thể bỗng nhiên cảm nhận được? Thiên a, nếu quả là như vậy thật, vậy thật tốt quá.”
Nam Cung Thừa Phong sủng nịch ôm lấy hắn, gật đầu mỉm cười nói: “Có lẽ là vậy, dường như Tiểu Phi đeo hắc ngọc này một lát, phản ứng lẫn nhận biết đều linh mẫn hơn rất nhiều.”
Mã xa lộc cộc chạy về hướng nam, mà tại trong thành Kim Lăng phía xa, một con dê ngốc đang cùng phu quân của hắn, tràn ngập chờ mong những khách nhân sắp từ phương xa đến.
Hoàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook