[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Mã Đáo Thành Công
-
Chương 10: Vĩ thanh
Nam Cung Thừa Phong đi tới bên cạnh Nộn Thảo, thấy hắn đã ngủ, đôi mắt ôn nhuận thường ngày bị hàng lông mi thật dày bao phủ, mồ hôi trên trán vẫn chưa khô. Hắn nắm lấy bàn tay mà các ngóm tay đã trắng bệch, ngực cảm thấy xúc động không ngớt, chỉ là nói không nên lời.
Nộn Thảo rất sợ đau, càng sợ chết, lúc đầu hắn cũng vì ngàn năm trước nhìn thấy con ngựa mẹ vì khó sinh mà chết, liền không dám sinh hài tử, thậm chí có một loại tình cảm mâu thuẫn với bảo bảo, ai có thể nghĩ đến, vào lúc cuối cùng, vì hài tử hắn lại bộc phát ra khí lực lớn như vậy, rốt cuộc kiên trì sinh được hài tử, tránh được kết quả một xác hai mệnh.
Trong lòng chợt nhớ tới một việc, hắn vội vã vòng ra, đi tới trước mặt Nghiễm Tụ Tử, lạnh lùng hỏi hắn: “Nói, khi yêu tinh kiệt lực, hóa nội đan là gì?” Nói xong đã thấy Nghiễm Tụ Tử lườm một cái, rõ ràng một bộ dáng “Tuyệt không hợp tác”.
Nam Cung Thừa Phong cười lạnh một tiếng, gọi tới một tên hạ nhân nói: “Ta thấy tên tiểu tử này lớn lên cũng không tệ lắm, ân, vậy bắt hắn đưa đến đại quân ở biên cương, nói cho Thương thiếu tướng, đây ta nam kỹ ta thưởng cho các huynh đệ, để bọn họ thỏa thích hưởng dụng.”
Nghiễm Tụ Tử kinh hãi nói: “Đừng, ngươi không thể làm như vậy, ngươi… ngươi sẽ bị Thiên Lôi đánh, a a a, không được, ta nói… ta nói…”
“Hừ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, nói, rốt cuộc là chuyện gì?” Nam Cung Thừa Phong hừ lạnh một tiếng.
Sau đó nghe đạo sĩ kia không tình nguyện nói: “Yêu tinh kia hóa nội đan, chỉ là chuyện bình thường không có gì đáng lo, nội đan là thứ tất yếu của yêu tinh, rất nhiều yêu tinh phải mất ngàn năm tu hành mới tu được nội đan, nếu nội đan mất, một thân pháp lực sẽ tan thành bọt nước, so với giết bọn họ còn khó chịu hơn, cho nên trừ phi là yêu tinh kiệt lực, hắn cần nội đan để làm chuyện gì đó, nếu không thì bọn họ không có khả năng…”
Hắn còn chưa nói xong, Nam Cung Thừa Phong đã gật đầu nói: “Được rồi, ta đã biết. Lý Nguyên, đem đổi tên tiểu tử này thành Tán Tụ, đưa đến Xuân Phong Đắc Ý Lâu của chúng ta làm tiểu quan. Hừ hừ, không lấy mạng của hắn đã rất tốt rồi, cho hắn nếm thử tư vị ỷ môn mại tiếu nghênh lai tống vãng[dựa vào cửa bán tiếng cười đón người tiễn khách], coi như là nghiêm phạt tội hắn dám mạo phạm Nộn Thảo.”
“Uy uy, sao ngươi lại như vậy? Ta… ta đã nói rồi a.” Tán Tụ kêu to, nhưng Nam Cung Thừa Phong căn bản không hề để tâm, xoay người vào phòng xem Nộn Thảo yêu thương của hắn.
Lúc này mặt trời đã ngã về tây, ánh chiều tà nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ bằng lụa mỏng, chiếu vào trên người Nộn Thảo, khiến hắn càng giống tiên tử hạ phàm. Nam Cung Thừa Phong đi tới bên cạnh hắn, cầm lấy bàn tay trong chăn, lòng tràn đầy yêu thương chăm chú nhìn hắn.
“Bảo bảo… thế nào?” Nộn Thảo bỗng nhiên mở mắt ra, thấy Nam Cung Thừa Phong trước mắt, hắn suy nhược cười cười, trong lòng là một trận ấm áp cùng an bình.
“Bảo bảo rất tốt, nhũ mẫu đang cho nó uống sữa, bây giờ đang ngủ, chờ nó tỉnh dậy có thể bế đến cho ngươi xem.” Nam Cung Thừa Phong ôn nhu nói, một tay nhẹ nhàng sờ lên gương mặt Nộn Thảo: “Nộn Thảo, cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi đã hóa nội đan, chỉ vì sinh hạ bảo bảo, kỳ thực… kỳ thực ngươi rõ ràng không cần làm như vậy, ngươi biết rõ ta nhất định sẽ chọn ngươi…”
“Sao lại có thể… nói như vậy? Đó là… bảo bảo của chúng ta a.” Nộn Thảo suy yếu cười, hắn hiện tại thật sự là tinh lực cạn kiệt: “Chủ nhân, ta… ta tuy rằng không còn nội đan, thế nhưng… một chút ta cũng không hối hận, chúng ta… ta là nói, ta và ngươi, còn có bảo bảo, một nhà chúng ta, nhất định có thể vĩnh viễn hạnh phúc cùng một chỗ, có phải không?”
“Đúng, chúng sẽ vẫn hạnh phúc cùng một chỗ, vĩnh viễn vĩnh viễn.” Nam Cung Thừa Phong vuốt trán Nộn Thảo, thì thào ưng thuận lời thề, trong lòng hắn nghĩ: cùng lắm thì ta tìm Quan Sơn, bóc lột mấy viên đan dược trường sinh, dù có chuyện gì ta và tiểu mã yêu của ta cũng sẽ không xa nhau, tuyệt đối không.
Màn đêm dần dần phủ xuống, Nghiễm Trạch Vương phủ náo nhiệt khẩn trương suốt một ngày đêm rốt cuộc yên tĩnh, giữa mùi hoa đêm, là hương vị hạnh phúc nhàn nhạt lan tỏa.
Hoàn chính văn
Nộn Thảo rất sợ đau, càng sợ chết, lúc đầu hắn cũng vì ngàn năm trước nhìn thấy con ngựa mẹ vì khó sinh mà chết, liền không dám sinh hài tử, thậm chí có một loại tình cảm mâu thuẫn với bảo bảo, ai có thể nghĩ đến, vào lúc cuối cùng, vì hài tử hắn lại bộc phát ra khí lực lớn như vậy, rốt cuộc kiên trì sinh được hài tử, tránh được kết quả một xác hai mệnh.
Trong lòng chợt nhớ tới một việc, hắn vội vã vòng ra, đi tới trước mặt Nghiễm Tụ Tử, lạnh lùng hỏi hắn: “Nói, khi yêu tinh kiệt lực, hóa nội đan là gì?” Nói xong đã thấy Nghiễm Tụ Tử lườm một cái, rõ ràng một bộ dáng “Tuyệt không hợp tác”.
Nam Cung Thừa Phong cười lạnh một tiếng, gọi tới một tên hạ nhân nói: “Ta thấy tên tiểu tử này lớn lên cũng không tệ lắm, ân, vậy bắt hắn đưa đến đại quân ở biên cương, nói cho Thương thiếu tướng, đây ta nam kỹ ta thưởng cho các huynh đệ, để bọn họ thỏa thích hưởng dụng.”
Nghiễm Tụ Tử kinh hãi nói: “Đừng, ngươi không thể làm như vậy, ngươi… ngươi sẽ bị Thiên Lôi đánh, a a a, không được, ta nói… ta nói…”
“Hừ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, nói, rốt cuộc là chuyện gì?” Nam Cung Thừa Phong hừ lạnh một tiếng.
Sau đó nghe đạo sĩ kia không tình nguyện nói: “Yêu tinh kia hóa nội đan, chỉ là chuyện bình thường không có gì đáng lo, nội đan là thứ tất yếu của yêu tinh, rất nhiều yêu tinh phải mất ngàn năm tu hành mới tu được nội đan, nếu nội đan mất, một thân pháp lực sẽ tan thành bọt nước, so với giết bọn họ còn khó chịu hơn, cho nên trừ phi là yêu tinh kiệt lực, hắn cần nội đan để làm chuyện gì đó, nếu không thì bọn họ không có khả năng…”
Hắn còn chưa nói xong, Nam Cung Thừa Phong đã gật đầu nói: “Được rồi, ta đã biết. Lý Nguyên, đem đổi tên tiểu tử này thành Tán Tụ, đưa đến Xuân Phong Đắc Ý Lâu của chúng ta làm tiểu quan. Hừ hừ, không lấy mạng của hắn đã rất tốt rồi, cho hắn nếm thử tư vị ỷ môn mại tiếu nghênh lai tống vãng[dựa vào cửa bán tiếng cười đón người tiễn khách], coi như là nghiêm phạt tội hắn dám mạo phạm Nộn Thảo.”
“Uy uy, sao ngươi lại như vậy? Ta… ta đã nói rồi a.” Tán Tụ kêu to, nhưng Nam Cung Thừa Phong căn bản không hề để tâm, xoay người vào phòng xem Nộn Thảo yêu thương của hắn.
Lúc này mặt trời đã ngã về tây, ánh chiều tà nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ bằng lụa mỏng, chiếu vào trên người Nộn Thảo, khiến hắn càng giống tiên tử hạ phàm. Nam Cung Thừa Phong đi tới bên cạnh hắn, cầm lấy bàn tay trong chăn, lòng tràn đầy yêu thương chăm chú nhìn hắn.
“Bảo bảo… thế nào?” Nộn Thảo bỗng nhiên mở mắt ra, thấy Nam Cung Thừa Phong trước mắt, hắn suy nhược cười cười, trong lòng là một trận ấm áp cùng an bình.
“Bảo bảo rất tốt, nhũ mẫu đang cho nó uống sữa, bây giờ đang ngủ, chờ nó tỉnh dậy có thể bế đến cho ngươi xem.” Nam Cung Thừa Phong ôn nhu nói, một tay nhẹ nhàng sờ lên gương mặt Nộn Thảo: “Nộn Thảo, cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi đã hóa nội đan, chỉ vì sinh hạ bảo bảo, kỳ thực… kỳ thực ngươi rõ ràng không cần làm như vậy, ngươi biết rõ ta nhất định sẽ chọn ngươi…”
“Sao lại có thể… nói như vậy? Đó là… bảo bảo của chúng ta a.” Nộn Thảo suy yếu cười, hắn hiện tại thật sự là tinh lực cạn kiệt: “Chủ nhân, ta… ta tuy rằng không còn nội đan, thế nhưng… một chút ta cũng không hối hận, chúng ta… ta là nói, ta và ngươi, còn có bảo bảo, một nhà chúng ta, nhất định có thể vĩnh viễn hạnh phúc cùng một chỗ, có phải không?”
“Đúng, chúng sẽ vẫn hạnh phúc cùng một chỗ, vĩnh viễn vĩnh viễn.” Nam Cung Thừa Phong vuốt trán Nộn Thảo, thì thào ưng thuận lời thề, trong lòng hắn nghĩ: cùng lắm thì ta tìm Quan Sơn, bóc lột mấy viên đan dược trường sinh, dù có chuyện gì ta và tiểu mã yêu của ta cũng sẽ không xa nhau, tuyệt đối không.
Màn đêm dần dần phủ xuống, Nghiễm Trạch Vương phủ náo nhiệt khẩn trương suốt một ngày đêm rốt cuộc yên tĩnh, giữa mùi hoa đêm, là hương vị hạnh phúc nhàn nhạt lan tỏa.
Hoàn chính văn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook