“Khoảng nửa tháng trước, hắn vậy mà còn bắt được một con Bảo Ngư tên là cá chim sừng trâu, bán được 6 lượng 5, sau đó hắn liền đi Võ quán Dương thị học võ, vị Hồ Võ Sư của Võ quán kia còn khen hắn có căn cốt tốt, giờ cũng đã học được mười ngày rồi”

“Võ quán Dương thị? Tam thiếu gia cũng học võ ở đó đúng không?”

“Đúng vậy”. Gã sai vặt dừng lại một chút rồi nói:

“À, còn có một việc nữa, hai hôm trước nộp thuế, có một ngư dân tên là Trần Khánh Giang thiếu mất 7 đấu gạo, suýt chút nữa là bị bắt đi Lan Châu đào kênh, cũng chính là tiểu tử kia lấy ra 3 đấu gạo và 60 văn bù vào, tiểu nhân đã hỏi thăm qua, bảo là do trước đây Trần Khánh Giang cho tiểu tử kia một chiếc bánh nướng, tặng cho mấy cân gạo”

Trịnh Hướng có chút kinh ngạc, ngay sau đó liền híp mắt cười lạnh:

“Một chiếc bánh nướng và mấy cân gạo mà cũng đổi được 1 thạch gạo ngon, đến ta cũng muốn có một mối làm ăn ngon như vậy”

Gã sai vặt A Toàn trầm mặc không nói gì.

Trịnh Hướng lại đi dạo một vòng quanh cây đào, đột nhiên mắng to:

“Tên họ Lâm kia đúng là đáng hận, vô duyên vô cớ để ta ra ngoài cả tháng mà chẳng được tích sự gì, đúng là đồ khốn nạn”

Trên dưới Triệu phủ tổng cộng có hai người quản gia, Đại quản gia tên là Lâm Quý Dũng, Nhị quản gia tên là Trịnh Hướng.

Trịnh Hướng thật ra vốn cũng không phải là quản gia, là một gã sai vặt được nuôi trong Triệu phủ, nhưng hắn thông minh nhanh nhẹn, làm việc lại khéo đưa đẩy, dần dần mới trở thành Nhị quản gia trong phủ.

Nơi nào có người tất sẽ có giang hồ.

Đại quản gia Lâm Quý Dũng không có khả năng trơ mắt nhìn Trịnh Hướng thăng tiến như vậy, sẽ ảnh hưởng tới địa vị của mình, vậy nên giữa hai người bình thường cũng có xung đột, cạnh tranh không ngừng.

Trịnh Hướng tìm mọi cách để làm lão gia tử vui lòng, Lương Cừ chính là biện pháp tốt nhất của hắn, nhưng chuyện còn chưa thành, ngay trước ngày sinh nhật lần thứ 64 của lão gia, hắn bị Đại quản gia phái đi Hoàng Châu tặng lễ giúp Nhị công tử.

Đến lúc trở về thì đã là hơn một tháng sau, không chỉ bỏ lỡ cơ hội cực tốt được lộ mặt trong ngày mừng thọ, mà ngay cả lễ vật cũng chỉ có thể qua loa để cho thủ hạ của mình dâng lên.

Tuy rằng Nhị công tử hết sức vui vẻ, còn khen hắn làm việc vô cùng tốt, nhưng chủ nhân trong nhà này cũng không phải là Nhị công tử, còn chưa nói đến ở trên Nhị công tử còn có một vị Đại công tử nữa.

Mãi cho đến khi Trịnh Hướng nhớ tới ở thị trấn Nghĩa Hưng còn có một thiếu niên với diện mạo không tồi có thể lợi dụng được thì lại nghe gã sai vặt bảo rằng tiểu tử kia đi học võ, hắn liền tức giận tới cực điểm.

Dương Võ Sư vô cùng yêu quý thanh danh, nếu như các Võ Đồ trong quá trình học xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Võ quán Dương thị tất sẽ kiểm tra một phen, cho dù chỉ là làm bộ làm tịch cũng vẫn phải tra.

Nếu như biết được Trịnh Hướng cưỡng ép người khác mua bán, nhất định sẽ có rắc rối.

Trịnh Hướng cảm thấy hết sức kỳ quái, vì sao một người sắp chết đói đến nơi trong miệng Trương nấm đầu lại có thể thay đổi nghiêng trời lệch đất đến như vậy.

Thật sự như người khác nói là đã giác ngộ rồi sao?

Trịnh Hướng có phần không tin, nhưng lại không thể không tin.

Chuyện đến nước này không thể làm bừa được, tuy Triệu phủ ở trấn Bình Dương không ai dám chọc vào nhưng đấy là Triệu phủ, là Triệu lão gia, Đại công tử, Nhị công tử và Tam công tử, chứ không phải là hắn!

Hắn còn muốn bò lên vị trí cao hơn!

Ức hiếp một thiếu niên chỉ là việc nhỏ, gây ra rắc rối cũng chỉ là việc nhỏ, nhưng nếu bởi vì mình mà Triệu phủ phải ra mặt thì ấy chính là việc lớn!

Nếu việc này truyền tới tai của lão gia tử, hắn về sau đừng nghĩ đến chuyện thay thế Lâm Quý Dũng, trở thành Đại quản gia của Triệu phủ nữa!

Làm việc gì cũng phải thật cẩn thận, tựa như đang bước đi trên một lớp băng mỏng, ấy là tín ngưỡng của Trịnh Hướng.

“Đúng rồi, vậy còn Trương nấm đầu đâu?”

“Sau vụ việc lần trước liền chưa từng gặp lại hắn, có khả năng là hắn không còn mặt mũi nào mà gặp ngài nữa”

“Đúng là cái thứ không làm nên trò trống gì”. Trịnh Hướng lại mắng một câu, một lúc sau, hắn đột nhiên hỏi:

“A Toàn, trên trấn Bình Dương, có bá tánh bình dân nào học võ thành công không?”

“Cái này…chắc là có”. A Toàn cười nói:

“Hai Võ quán khác thì tiểu nhân chưa từng nghe qua, nhưng Võ quán Dương thị mở cũng được mười mấy năm rồi, cũng xuất hiện mấy Võ Giả xuất thân từ bình dân đột phá được cửa ải, nhưng tuyệt đối không quá 30 người”

“Trong mười mấy năm qua, có bao nhiêu bá tánh đi vào Võ quán Bình Dương?”

A Toàn nhanh chóng tính toán:

“Mỗi tháng có 5-6 người, mười mấy năm…cũng phải gần 1000”

“Gần 1000 người sao? Hừ, vậy chúng ta liền kiên nhẫn chờ thêm hai tháng nữa”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương