Chỉ tiếc rằng theo như lý thuyết, chỉ cần trực tiếp nộp bạc trắng lên là được, nhưng mấy quận phủ ở vùng sông nước Giang Hoài này vẫn muốn mọi người nộp lương thực lên, nhằm cung cấp cho hoàng thất hưởng dụng.

Vì thế, ngày mai hắn phải đi mua gạo, nếu không chờ đến sát ngày giá sẽ tăng mạnh.

Lương Cừ lên kế hoạch rõ ràng, cất tiền vào trong ngực, sau đó móc ra một nhánh cây, vẽ một bảng biểu ở trên mặt đất rồi bắt đầu luyện quyền.

Thông qua bảng biểu này ghi lại quá trình tăng trưởng, dựa vào đó phán đoán thời gian luyện công tốt nhất cũng như đạt được hiệu suất cao nhất, đây là phương pháp luyện thể mang tính khoa học.

Sáng sớm hôm sau.

Lương Cừ cầm theo bạc đi đến cửa hàng gạo, phát hiện mới sớm ra mà đã có không ít người tới mua gạo.

Hắn đi vào từ hướng đối diện cửa, ngẩng đầu lên thì thấy một quầy dài, bên cạnh đó là một dãy thùng đựng gạo, đổ đầy phân nửa để trưng bày, nếu như mua ít thì có thể mang đi, còn nếu mua nhiều thì lấy từ kho ra.

Chưởng quầy đang ngồi ở phía sau quầy gảy bàn tính, dùng bút lông mà viết, thấy có người đi vào, chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục làm việc của mình.

Bộ quần áo Lương Cừ đang mặc trông khá tồi tàn, nhìn không giống như người có tiền, hắn tự nhiên cũng không có hứng thú tiếp đón.

“Đây, của ngài đây, tổng cộng 36 văn, tính tiền ở bên quầy bên kia”

“Tiểu lang nhìn xem, muốn loại gạo nào?”

Tiểu nhị cạnh bên thật ra lại tiếp đón rất nhiệt tình, bận xong liền vội vàng chạy qua, thậm chí còn có thời gian để trả lời vấn đề của người bên cạnh.

Lương Cừ quan sát một vòng, gạo ngon, gạo lứt, gạo xấu, gạo nếp, khoai lang, chủng loại không ít nhưng lại không thấy niêm yết giá tiền.

“Gạo ngon bao nhiêu tiền 1 cân?”

“10 văn 1 cân”

“Tăng giá rồi sao? Mấy hôm trước không phải chỉ 9 văn 1 cân sao?”

Tiểu nhị cười nói:

“Này không phải do thuế thu sao, người tới mua gạo khá nhiều, ai cũng không muốn đi làm việc cực nhọc, cho nên giá gạo tất nhiên cũng mỗi ngày một cao, ngài nếu như chậm thêm hai ngày nữa, không khéo phải mua 11-12 văn 1 cân đấy”

Biến hóa nhanh như vậy, khó trách không niêm yết giá tiền, Lương Cừ nghĩ thầm.

“Không thể rẻ hơn chút sao?”

“Cái này…”

Cạch.

Chưởng quẩy đặt bút lông xuống, sau khi ngẩng đầu lên, nói với giọng điệu nhàn nhạt:

“Giờ ở đâu cũng giá này thôi, muốn mua thì mua, không mua thì đi nhanh đi, vị trí trước cửa hàng cũng không lớn, nhường cho người ở sau nữa”

Khoé mắt Lương Cừ hơi giật, thầm nghĩ muốn cởi giày đập hắn, nhưng cả thị trấn Nghĩa Hưng cũng chỉ có một cửa hàng gạo này, nếu như đắc tội với đối phương chỉ còn cách lên trấn Bình Dương mua thôi.

1 thạch gạo phải hơn 150 cân, cõng theo mười mấy dặm đường sợ là sẽ mệt chết mất, còn nếu như ngồi xe thì lại thêm một khoản chi tiêu không cần thiết.

Huống hồ, 1 thạch gạo chưa chắc đã đủ, gặp phải người gian manh, 1 thạch gạo khéo chỉ tính cho ngươi thành 7 đấu, phải mua 1 thạch rưỡi mới chắc ăn.

Có tiền có gạo, đúng là ngang tàng.

Lương Cừ không muốn vì chút tiền này mà gặp phiền phức cho nên chỉ có thể hỏi tiếp:

“1 cân gạo 10 văn, nếu ta mua 1 thạch rưỡi và dùng bạc để thanh toán thì sao?”

“1 thạch rưỡi và dùng bạc thanh toán sao?”. Chưởng quầy căn nhắc một chút, sau khi gảy bàn tính tính toán một phen liền nói:

“Tính cho ngươi 1 lượng 6 đồng, được chứ?”

Lương Cừ tính nhẩm một phen, hắn cũng không giỏi mặc cả, về cơ bản, nghe đối phương báo giá, cảm thấy được liền mua, không được liền bỏ qua.

1 thạch rưỡi giá 1 lượng 6 đồng, cũng chấp nhận được.

“Được, vậy thì 1 lượng 6 đồng”. Lương Cừ lấy túi tiền ra, tiểu nhị ở bên cạnh vừa muốn duỗi tay ra nhận tiền lại thấy đối phương thu lại.

“Cửa hàng gạo nhà các ngươi có giao gạo đến tận nhà không?”

“Nhà ngài ở…”

“Ở ngay Nghĩa Hưng thôi”

“Vậy tất nhiên là được rồi”

“Được, vậy giao đi”

Lương Cừ trực tiếp đưa tiền, không cần phải lo lắng bị động tay động chân.

Tới thời cổ đại này, thứ duy nhất hắn còn cảm thấy ổn chính là cửa hàng sẽ không dối gạt người dân địa phương, muốn thì sẽ công khai mà làm, giống như Trại cá vậy, người tình ta nguyện, nói lừa ngươi bao nhiêu liền lừa ngươi bấy nhiêu, sẽ không chơi trò mờ ám sau lưng, nếu không với tính lưu động của nhân khẩu nơi này, làm như vậy căn bản không thể sống nổi.

Chờ gạo về đến nhà, Lương Cừ lại mua hai cái đọt để đựng gạo, tiện tay mua thêm một bộ chăn đệm, hai bộ quần áo, hai đôi giày vải, một tấm lưới đánh cá tốt, một khối xà phòng, một bộ bàn chải đánh răng và một ít bột đánh răng, chỉ nhiêu đó đã tiêu sạch toàn bộ số tiền tích cóp của hắn.

Lương Cừ cõng theo đệm giường, xách theo một đống đồ đạc, trong lòng cảm khái, tiền tiêu thật là nhanh, hắn cũng chưa mua được thứ gì tốt, vậy mà hơn 1 lượng còn lại đã hết sạch.

Nhưng mà, có chăn bông mềm mại này rồi, đêm nay nhất định có thể ngủ ngon giấc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương