Về đến nhà, Lương Cừ rửa sạch lu gạo, đun chút nước nóng, đổ vào bên trong lu gạo khuấy đều, sau khi xác nhận nhiệt độ vừa phải liền nhảy vào trong, bôi xà phòng lên người, tắm rửa một trận thoải mái.

Hắn đúng thật là vẫn thường xuyên xuống nước, nhưng không có xà phòng vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó, 15-16 là độ tuổi trao đổi chất rất mạnh, trên đầu lúc nào cũng đầy dầu, cả ngày luyện võ ra mồ hôi, nếu chỉ xuống nước không sẽ không có cảm giác sảng khoái sạch sẽ.

Trong lúc tắm rửa, Lương Cừ còn phát hiện ra một tác dụng kỳ diệu nữa của dòng nước, sau khi thoa xong xà phòng có thể khống chế một phần dòng nước cọ rửa sạch sẽ rồi để dòng nước đó chảy ra ngoài, hoàn toàn không cần phải thay nguyên một lu nước mới.

Ban đêm, Lương Cừ trải tấm đệm giường mới mua lên, ngủ một giấc thật thoải mái dễ chịu.

Vài ngày tiếp sau đó, Lương Cừ đều chèo thuyền ra khơi. Hắn ở trên thuyền luyện công, việc bắt cá thì giao cho A Béo, sau đó chạng vạng tối trở về, làm ra vẻ bắt cá nguyên một ngày, hơn nữa còn bắt đầu gia tăng việc xuất hiện những loại cá quý giá, lại tích cóp được thêm 600 văn.

Có lẽ vì được ngủ ngon nên hắn luyện công càng có tinh thần hơn, hiệu suất tăng lên một cách rõ rệt.

“Aiz, cái thời tiết quỷ quái này, càng ngày càng lạnh”

Hôm nay, Lương Cừ thức dậy nhưng vẫn ôm chăn nằm, hắn không muốn chui ra khỏi chăn, chỉ muốn tiếp tục ngủ nướng.

Thực tế và tiểu thuyết đúng là có khác biệt, trước kia vẫn luôn đọc thấy vai chính ngoài việc ăn cơm thì suốt ngày tu luyện không biết mệt mỏi, nhưng trong thực tế, trừ phi ngươi là người máy, nếu không thật sự không thể liên tục luyện tập như vậy được, chỉ luyện tập liên tục 3 canh giờ thôi đã lợi hại lắm rồi, nhiều hơn nữa sẽ ngã quỵ mất.

“Đã đến thời điểm nộp thuế vụ thu, đã đến thời điểm nộp thuế vụ thu, mọi người nhanh chóng tới bến thuyền nộp gạo!”

Lương Cừ đang muốn ngủ nướng, chợt nghe phía ngoài cửa có tiếng người hô to, đột nhiên giật mình.

Ngày thu thuế cũng không cố định, chỉ trong vài ngày, còn cụ thể là ngày nào thì phải xem quan lại ấn định.

Hắn vội vàng mặc quần áo rồi ra cửa, phát hiện các nhà các hộ đều bắt đầu mang gạo lên bến thuyến.

“Mẹ nó chứ, nộp bạc không phải tốt hơn sao, còn phải nộp gạo ngon, hơn 200 cân còn phải tự mình ta vác đi”

Đáng tiếc, hắn chỉ có thể ngầm oán giận trong lòng, còn việc cần làm thì vẫn phải làm.

Hơn 200 cân gạo, đi một chuyến không thể chuyển hết, cũng không tiện chuyển, may mà đi tới bến thuyền nhìn thấy một nhà Lý Lập Ba, Lương Cừ liền nhờ bọn họ hỗ trợ nhìn giúp một lúc, rồi lại chạy về một chuyến nữa mới chuyển đi hết.

“Thế nào rồi, gần đây đi Võ quán học đến đâu rồi?”

Lý Lập Ba thở dài nói:

“Aiz, mới vừa học xong Viên quyền, giờ bắt đầu học sang Hổ quyền, tiến độ vừa mới đuổi kịp ngươi”

Lương Cừ vỗ vai hắn, cũng không biết nên an ủi như thế nào.

“Đúng rồi, sao mấy ngày nay không thấy ngươi tới Võ quán?”

“Còn không phải vì thuế vụ thu này sao, cũng chẳng có ai lo liệu giúp ta”

“Ồ”

“A Thủy, đứa nhỏ nhà ta ngốc nghếch, ngươi phải giúp đỡ hắn nhiều chút đấy nhé”. Lão hán đứng ở cạnh bên chợt lên tiếng, chính là phụ thân của Lý Lập Ba – Lý Đại Khang, hắn từng nghe Lý Lập Ba kể Lương Cừ có căn cốt tốt, cũng nghe ngóng được tin tức mấy hôm trước Lương Cừ đánh cho ba huynh đệ nhà họ Vương phải tè ra quần.

“Nhất định rồi, nhất định rồi”

Lương Cừ cảm thấy hình ảnh trước mắt cùng với cảnh tượng thời điểm đi học ở kiếp trước trùng hợp đến kì lạ, thật là đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

“Người tiếp theo! Trần Kiệt Xương!”

Trước bến tàu, Lí Chính cầm theo danh sách hộ khẩu, điểm danh từng người, Hộ Trưởng và Hương Thư trong thôn ngồi ngay ngắn trước bàn, cầm bút lông ghi chép, bên cạnh đó còn có Tiểu Lại đang cầm theo cái hộc để cân gạo, mỗi một cước đều khiến cho chỗ gạo đầy tràn kia rơi vãi ra một ít, khiến người ta nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía.

Có người lỗ mãng muốn đi nhặt chỗ gạo rơi trên đất nhưng lại bị quan viên quát lớn trách móc:

“Không được nhặt, đó là phần hao tổn! Này, nói ngươi đấy, vẫn còn nhặt sao!”

Vị quan viên kia tung chân đá vào người nam nhân đang nhặt gạo trên mặt đất, khiến cho hắn ta ngã ngửa xuống đất.

Đây chính là tung chân đá hộc danh tiếng lẫy lừng, gạo đổ lên nhau sẽ tạo thành một chồng cao và nhọn, có một ít vượt qua viền của hộc, lúc này chỉ cần đưa chân ra đá là rơi không ít gạo, sau khi đá xong, nếu thiếu vẫn là người dân tới bổ sung.

Nói trắng ra là, phần hao tổn rất khó xác định được là bao nhiêu, trong quá trình vận chuyển gạo gặp nhiều bất trắc, hành động tung chân đá hộc này chính là quan viên chuyển nguy cơ trong quá trình vận chuyển lên đầu bách tính, nếu vận chuyển hao tổn ít sẽ tự đút túi tiêng, cho nên đá càng nhiều càng tốt.

“Năm nay coi bộ khó đối phó nha, may mà chúng ta chuẩn bị nhiều”. Trong lòng Lý Lập Ba không khỏi sợ hãi, sau đó liền thở dài:

“Nếu như có thể trở thành Võ Sư thì tốt rồi, không chỉ không cần nộp thuế mà còn có thể nhận được tiền, cũng giống như Cử nhân, lại còn có uy phong nữa chứ”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương