Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
Chapter 51: Mai Hoa Kiếm Long (1)

Chương 51: Mai Hoa Kiếm Long (1)

[Dịch giả: Kim Anh

Hiệu đính: Trăng treo trên cao]

 

Nam Cung thế gia, trụ cột của Chính Phái, là một gia tộc nổi danh về kiếm pháp và đã đạt đến đỉnh cao về võ thuật.

Họ không ngừng rèn luyện thân thể, dồn toàn bộ tinh hoa vào thanh kiếm, dù đã đứng trên đỉnh vinh quang nhưng vẫn chưa bao giờ ngừng tập luyện.

Đó chính là chân lý của một kiếm chủ chân chính.

Khí lực mà hậu duệ của Nam Cung thế gia sử dụng cùng với những kiếm pháp họ sáng tạo đã chứng minh họ là bậc thầy về kiếm thuật,

Cho đến khi Kiếm Tôn xuất hiện, khiến danh tiếng của gia tộc suy giảm.

‘Kiếm Tôn’ là danh hiệu thuộc về Vy Hiếu Quân.

Dẫu rằng Nam Cung Thiên Tuấn, Thiên Tôn của Nam Cung gia và một trong ba vị Thiên Hạ Tam Tôn, cũng có danh hiệu riêng của mình, nhưng đó không phải là danh hiệu mà hắn ta khao khát.

Hắn ta mong muốn trở thành vị kiếm chủ bầu trời, nhưng danh hiệu ấy đã thuộc về Vy Hiếu Quân, nên đối với hắn ta, tất cả đều trở thành vô nghĩa.

Hơn nữa, dẫu Nam Cung Thiên Tuấn có danh hiệu ‘Lôi Kiếm’ với tư cách là một thiên tài trẻ tuổi,

Nhưng hắn ta vẫn chưa phải là người xuất chúng nhất trong số đó.

Người nắm giữ danh hiệu đó chính là Cầm Hi Phi, Phượng Hoàng Kiếm.

Tệ hơn nữa, Nam Cung Thiên Tuấn thậm chí không thể có được danh hiệu ‘Kiếm Long.’

Hắn ta chỉ được gọi là Lôi Long bởi vì nguyên tố hắn sử dụng là sấm sét, nhưng hắn ta không thể giành lấy danh hiệu Kiếm Long, dù xuất thân từ một gia tộc nổi danh về kiếm pháp.

Vì lẽ đó, Nam Cung Thiên Tuấn đã làm mọi thứ có thể để thay đổi điều đó, nhưng kết quả vẫn chẳng thay đổi.

Danh hiệu ‘Kiếm Long’ thuộc về phái Hoa Sơn trong thế hệ này.

Mai Hoa Kiếm Long của Hoa Sơn, người trẻ nhất trong môn phái, và cũng là kẻ sau này sẽ được biết đến với danh hiệu Mai Hoa Kiếm Tôn trong tương lai.

Hắn là một thiên tài vô song khi nói đến kiếm thuật, kẻ đã có thể khiến mai hoa nở rộ khi còn rất trẻ, đặt nền tảng cho tương lai rạng rỡ của chính mình.

Và giờ đây, người đó đang đứng trước mặt ta.

Hắn trông lớn hơn ta hai đến ba tuổi, với mái tóc được cột gọn gàng.

Dẫu gương mặt hắn có phần điển trai với ánh mắt trông ngây thơ, vẫn có chút nghiêm nghị ẩn giấu bên trong.

“Thiếu gia.”

Kiếm Long lên tiếng hỏi ta.

“Sao ta lại cảm thấy khí tức của Hoa Sơn ở trong người của ngài thế?”

Và đó là khi ta biết rằng mình thực sự gặp rắc rối lớn rồi.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Chuyện này xảy ra không lâu trước đây.

Đã được một tuần kể từ khi ta đạt đến cảnh giới thứ tư của Hỏa Diễm Cầm Luân Công, và cũng đã 15 ngày kể từ khi ta rời khỏi gia tộc để đến Hoa Sơn.

Ta còn nhớ ánh mắt Mậu Diễn lúc đó run rẩy thế nào khi sáng hôm ấy thấy ta bất ngờ đạt đến cảnh giới thứ tư của Hỏa Diễm Cầm Luân Công.

Nếu so sánh với trước đây, giờ ta cảm thấy rằng mình có thể dễ dàng đánh bại một kẻ như Nam Cung Thiên Tuấn nếu chúng ta tái đấu.

Dĩ nhiên, điều đó sẽ khác đi nếu hắn ta cũng đạt được sự tiến bộ trong thời gian này.

Nhưng hiện tại, ta cảm nhận rõ rằng mình đã đạt đến sức mạnh ngang hàng với những thiên tài trẻ tuổi hàng đầu của võ lâm.

Dưới góc nhìn của Mậu Diễn, việc ta đạt được thành tựu này ở độ tuổi trẻ như vậy là một kỳ tích.

Dù tất cả đều nhờ vào một vài phép màu nào đó…

Điều quan trọng cuối cùng vẫn là ta đã đạt được cảnh giới thứ tư của Hỏa Diễm Cầm Luân Công.

Ta giờ đây có thể cường hóa thân thể mình, giữ lại ngọn lửa bên trong thay vì giải phóng ra ngoài,

Điều này giúp ta dễ dàng sử dụng một lượng nội công mà không gây quá nhiều tổn hao cho cơ thể.

Dĩ nhiên, kỹ thuật này tiêu hao một lượng nội công khổng lồ, vì thế ta không thể sử dụng nó trong thời gian dài được.

Kriieek-!

Thụp-!

Một ma vật gục ngã xuống mặt đất sau khi phát ra một tiếng rên rỉ.

Vì cơ thể khổng lồ ấy đổ xuống cùng lúc, bụi bay mù mịt khắp nơi.

Khi ta nhìn xuống con quái thú, đó là một loài giống ngựa.

Hình như gọi là Lục Mã Quỷ.

“Cái thứ này từ đâu xuất hiện bất thình lình, làm cho ta sợ chết khiếp.”

– Bùng!

Sau khi cuộc săn kết thúc, ta thu lại nội công đang bao quanh cơ thể mình.

Lý do ta giết con ma vật này là vì đương lúc ta đang đi dạo, một cánh cổng ma giới bất ngờ mở ra trước mặt.

Và vì muốn thử nghiệm cảnh giới thứ tư của Hỏa Diễm Cầm Luân Công, ta quyết định vượt lên trước hộ vệ để đối đầu với ma vật.

Mậu Diễn không cản ta, vì hắn ta đã nhận ra sức mạnh mới mà ta đã đạt được.

Cảm giác lần này khi đối đầu với ma vật khác hẳn trước đây.

Sự tổn hao cơ thể do nhiệt lượng giảm đi rất nhiều.

Tốc độ và uy lực của những chiêu thức ta tung ra cũng cải thiện rõ rệt.

Ta tin rằng mình đã đạt đến cấp độ của các cao thủ nhất đẳng.

Mà đạt đến mức này nhanh như vậy quả là hiếm thấy ở độ tuổi ta.

Nếu phải phải sánh một chút, Cầm Hi Phi đã đạt được cảnh giới thứ tư của Hỏa Diễm Cầm Luân Công khi tỷ ấy 17 tuổi.

Và tỷ ấy được xem là thiên tài vĩ đại nhất trong lịch sử Cầm gia, nên không thể tưởng tượng nổi lượng sự chú ý mà ta sẽ nhận được sau khi trở về nhà.

‘Chắc có lẽ mình sẽ nhận được sự chú ý nhiều nhất từ Nhị Trưởng Lão.’

Lão ấy chắc sẽ chạy đến với nụ cười quỷ quyệt trên gương mặt.

Còn về phần Đại Trưởng Lão, có lẽ lão ta cũng sẽ không hài lòng với điều này.

Lão ta không có hành động nào kể từ cuộc gặp gỡ giữa ta và Cầm Thiết Diệc, nhưng ta đoán rằng lão đang âm mưu điều gì đó.

Chỉ mong đó không phải là điều gì quá xấu xa thôi.

‘Nếu được, mình chỉ mong lão ta không làm gì cả.’

Ta hy vọng lão ta sẽ không trở nên tham lam hơn, và giữ nguyên vị trí hiện tại của mình.

Sẽ rất phiền phức nếu phải đối phó với một con sói già đang để lộ nanh vuốt.

“Nhưng nếu lão thực sự lộ nanh vuốt làm càn, ta sẽ nhổ sạch từng chiếc răng của lão.”

“Thiếu gia, ngài vừa nói gì sao?”

“Không có gì, ta chỉ bị sâu răng, nhưng không đau nên không muốn nhổ nó ra.”

“Sâu răng ạ?”

“Ừ, ta hy vọng nó không đau. Nhưng khi nào đau thì ta sẽ phải nhổ nó ra thôi.”

Nếu ta để nó ở lại trong khi vẫn gây đau, mọi thứ sẽ mục nát, vì vậy ta cần phải nhổ sạch chúng.

“Việc điều tra đã xong rồi!”

Một trong những người hộ vệ hô lớn.

Ta hỏi Mậu Diễn với vẻ mặt đầy tò mò.

“Ngươi định làm gì với bộ xương và da của con quái thú?”

“Chúng tôi sẽ mang theo một ít, nhưng đa số vẫn đành phải bỏ lại thôi.”

“Tiếc thật đấy.”

Xương và da của ma vật luôn bán được giá rất cao.

Da của ma vật mạnh mẽ và bền bỉ hơn da thú thông thường nên rất được ưa chuộng.

Dù chỉ là da của loài ma vật thấp cấp nhất, nó vẫn có thể bán được giá tốt, nên ta không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối.

“Vậy mà chúng ta còn chưa đi được nửa đường…”

Cảm giác như đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng ta biết chúng ta còn phải đi xa hơn nữa.

Ta cảm thấy bản thân đúng là ngốc khi quyết định dấn thân vào chuyến hành trình này chỉ vì Thiên Dược Đan.

Nhưng thôi, dù sao thì đó cũng là Thiên Dược Đan đấy... đúng vậy, chuyến đi này rất xứng đáng với Thiên Dược Đan…

Ta cứ lặp đi lặp lại câu đó trong đầu để tự an ủi bản thân.

Những chuyến hành trình dài ngày thực sự không dành cho ta.

Sau khi ngồi xuống trong cỗ xe và chờ đoàn bắt đầu di chuyển, Vy Tuyết Nga ngồi cạnh ta bỗng nhiên bắt đầu ngửi ngửi ta như thể đánh hơi cái gì đó.

Hử? Nàng ấy nghĩ mình là chó sao…?

Ta khẽ gõ đầu nàng ấy vì hành động kỳ lạ đó.

"Á!"

Vy Tuyết Nga thốt lên một tiếng kêu đau đớn rồi lùi lại.

Ngay lúc đó, ta chợt nhớ ra rằng Kiếm Tôn đang cầm cương điều khiển cỗ xe này.

Ta vừa đánh vào đầu tôn nữ của lão nhân ngay trước mặt lão ấy, khiến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt ta và da thịt ta nổi hết gai ốc.

Ta lén nhìn sang Kiếm Tôn. Lão ấy vẫn ngồi trên lưng ngựa, không mảy may để tâm đến sự việc vừa xảy ra.

“…Sao thế, tại sao muội lại đột nhiên ngửi ngửi người ta?”

Ta không thể hỏi thẳng câu: "Muội hành xử như chó à?" ngay trước mặt Kiếm Tôn được, nên đành lựa lời hỏi nàng ấy theo cách lịch sự nhất có thể.

Vy Tuyết Nga xoa trán, khẽ lên tiếng.

“Ta ngửi thấy mùi hoa từ trên người của Thiếu gia.”

“Mùi hoa gì?”

“Ta cũng không biết… nhưng rõ ràng là ta ngửi thấy mà.”

Sau khi nghe Vy Tuyết Nga nói vậy, ta chỉ tay về góc cỗ xe ngựa.

“Chắc là phát ra từ chỗ đó, chứ không phải từ ta.”

Ở góc xe, có một chiếc hộp nhỏ bên trong chứa đựng bảo vật.

Ta phải tìm chiếc hộp để cất nó, vì nếu cứ để trong túi áo, mùi hương sẽ bám vào người ta suốt.

Nhờ vậy, việc bảo quản bảo vật dễ dàng hơn mà không bị ám mùi lên người ta.

Thỉnh thoảng ta vẫn quay lại nhìn chiếc hộp để chắc rằng không có gì bất thường, nhưng mọi thứ đều ổn cả.

Điều đó vẫn tốt hơn việc ta vô tình hấp thụ nội công của bảo vật…

“…Không, mùi đó chắc chắn phát ra từ người Thiếu gia mà.”

Ta phớt lờ những lời lẩm bẩm của Vy Tuyết Nga.

Trước đó ta còn thấy nàng ấy nói chuyện một mình với chiếc hộp chứa bảo vật, nên ta cũng mặc kệ, nghĩ rằng hôm nay nàng ấy đang hành động kỳ quặc mà thôi.

Nàng ấy đã nói gì nhỉ? ‘Xin chào, ông lão xa lạ, ngài là ai?’ Gì đó đại loại như vậy.

Ta không muốn nói chuyện với nàng, chắc hẳn vì nàng ấy quá mệt mỏi trong ngày hôm nay nên đầu óc đâm ra mụ mị rồi.

Chứ ta chắc chắn không phải ta sợ hãi khi nàng ấy nói chuyện một mình đâu nhé.

‘Trên đời này làm gì có ma quỷ chứ.’

Ta không tin vào ma quỷ, ngay cả sau khi đã trải qua bao nhiêu chuyện và tái sinh.

Ta phải nói lại lần nữa, rằng ta không hề sợ ma quỷ đâu nhé…

Làm gì có chuyện một kẻ đã làm ma nhân như ta lại có thể sợ ma quỷ được cơ chứ.

Ta cố phớt lờ đi mồ hôi lạnh chảy dài trên mặt mà không hiểu lý do tại sao, rồi nhắm mắt lại.

Điều duy nhất ta nghĩ đến là làm sao để đến được Hoa Sơn càng sớm càng tốt mà thôi.

Một chuyến đi dài như thế này, chắc chắn mình sẽ không bao giờ lặp lại lần nào nữa. 

Sau khi trở về từ chuyến đi này, ta tự hứa với bản thân mình là sẽ ở nhà ít nhất là trong vòng một năm.

Đoàn xe ngựa tiếp tục cuộc hành trình dài đằng đẵng.

Ta vẫn đang mơ màng nửa tỉnh nửa mê.

Trước khi trời tối, chúng ta phải đi được quãng đường xa nhất có thể, nên không có thời gian nghỉ ngơi.

Và sau khi đã đi một chặng khá dài, cỗ xe bỗng đột ngột dừng lại.

Vì dừng lại quá bất ngờ, cơ thể ta bị đẩy mạnh về phía trước.

“Ôi trời!”

Vy Tuyết Nga cũng suýt chút nữa thì ngã nhào.

Trong khi ta vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ta lập tức bao bọc Vy Tuyết Nga bằng nội công và chắn nàng ấy lại bằng tay để nàng ấy không bị thương.

Dù cú va chạm không mạnh lắm, nhưng thà phòng còn hơn chống, và ta đã phản

ứng rất nhanh.

Nhờ vậy, chỉ có tóc của Vy Tuyết Nga bị rối tung lên chứ nàng ấy không bị thương chỗ nào cả.

Sau đó, ta mở cửa xe và bước ra ngoài.

“Có chuyện gì thế?”

Ta hỏi bằng tông giọng có chút bực bội mà chính ta cũng không nhận ra.

Có lẽ là do giấc ngủ của ta bị phá ngang.

Khi ta bước ra khỏi xe với khuôn mặt cau có, trước mặt các hộ vệ có một người đứng chắn đường.

“…Hử.”

Ta liền im bặt khi định hỏi chuyện gì xảy ra. Người đang chắn trước cỗ xe trông có vẻ rất quen thuộc.

Bộ y phục trắng với biểu tượng hoa mai đỏ.

Và thanh kiếm bên hông khắc biểu tượng hoa mai.

Chỉ có một nơi mà những võ giả mặc loại y phục như thế mà thôi.

Nơi mà ta và Thiên Ma đã phá hủy hoàn toàn.

“Ta xin lỗi vì đã đột ngột chặn đường thế này, nhưng ta đến đây vì tò mò một chuyện.”

Người thanh niên lên tiếng, cất giọng nhẹ nhàng.

Giọng nói phù hợp với dáng vẻ bên ngoài mềm mỏng của hắn.

Cả dáng vẻ lẫn giọng nói đều quen thuộc.

Đó chính là kẻ mà ta đã tự tay kết liễu bằng cách bẻ gãy cổ hắn…

Người cuối cùng vẫn còn sống sót của phái Hoa Sơn.

“Ta là Vĩnh Phong của Hoa Sơn.”

Hắn chính là Mai Hoa Kiếm Tôn trong tương lai, à không, hiện tại hắn vẫn được gọi là Mai Hoa Kiếm Long.

“Là một kiếm khách của phái Hoa Sơn, ngươi không thấy hành động này quá nguy hiểm sao?”

Mậu Diễn lên tiếng trách với Vĩnh Phong.

Có vẻ như hắn không phải tự dưng xuất hiện để chặn đường chúng ta.

Đáng ra ta phải là người nói chuyện với Vĩnh Phong, vì ta là người dẫn đầu đoàn, nhưng do vẫn còn bối rối về tình huống đang diễn ra, Mậu Diễn đã đành phải đứng ra thay ta.

Nghe thấy lời trách móc của Mậu Diễn, Vĩnh Phong cúi đầu xin lỗi.

“Ta xin lỗi. Ta không muốn chặn đường theo cách này, nhưng ta buộc phải làm vậy vì cần xác minh một điều.”

“Xác minh điều gì cơ?”

“Ta muốn kiểm tra xem có phải trong cỗ xe này có gì liên quan đến phái Hoa Sơn hay không.”

Hướng mà Vĩnh Phong chỉ chính là cỗ xe ta đang ngồi.

Nói như vậy là có ý gì chứ? Thứ liên quan đến Hoa Sơn trong xe ngựa ư?

Mọi người dường như đều tỏ ra bối rối trước những lời nói khó hiểu của Vĩnh Phong.

“Ta đến kiểm tra vì từ xa đã cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc, nhưng có vẻ như không có gì bất thường ở đây cả.”

Hắn dường như thở phào nhẹ nhõm, như thể đã vừa trút bỏ được một gánh nặng.

“Tuy nhiên, ta vẫn còn tò mò về một điều nữa. Nếu trong cỗ xe này không có bất cứ thứ gì liên quan đến Hoa Sơn…”

Cùng với lời nói của Vĩnh Phong, ta nhận ra một mùi hương quen thuộc.

Đó là mùi hoa mai mà ta đã phải chịu đựng suốt nhiều ngày qua.

Mùi hương ấy rất gần.

Vì Vĩnh Phong đã đứng ngay trước mặt ta trong nháy mắt, mặc dù chỉ vừa giây trước thôi hắn vẫn còn đứng ở xa.

“Thiếu gia.”

Giọng nói của Vĩnh Phong nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy sự nghiêm nghị khó lường.

Và cùng với giọng nói ấy, ta lại nghe thấy một tiếng vang vọng lại từ trận hủy diệt Hoa Sơn.

『Tại sao...!! Tại sao ngươi lại làm điều này với chúng ta!!』

“Tại sao ta lại cảm nhận được khí tức Hoa Sơn từ trên người của ngài thế?”

Đứng trước câu hỏi của Vĩnh Phong, tim ta như thắt lại.

Rồi ta tự nhủ.

Haizz, có vẻ như mình thực sự…

『Gặp rắc rối rồi.』

Tiêu thật rồi-

“Hả…?”

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương