Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
-
Chapter 50: Hoa Sơn (4)
Chương 50: Hoa Sơn (4)
[Dịch giả: Kim Anh
Hiệu đính: Trăng treo trên cao]
Đã mười ngày kể từ khi ta rời khỏi gia tộc để đến Hoa Sơn.
Nếu có một điều khiến chuyến đi này khác biệt so với chuyến đi Tứ Xuyên, đó chính là ta không hề có lấy một giây phút thư giãn nào suốt hành trình này.
“Thiếu gia, ngài cảm thấy ổn chứ?”
“C-có, ngươi không cần phải lo lắng cho ta đâu.”
Tất cả là vì người đang làm xa phu cho ta, một trong những Thiên Hạ Tam Tôn, Kiếm Tôn
Lão ta đích thân điều khiển cỗ xe.
Chỉ có trời mới biết, tại sao trong khi còn nhiều cỗ xe khác, lão ta lại phải là người điều khiển chiếc xe mà chính ta đang ngồi chứ.
Chính vì điều đó, ta cảm thấy mình như sắp chết đến nơi vì sự khó chịu trong suốt mười ngày qua.
Thật ra, có lẽ vì Vy Tuyết Nga cũng ngồi trong cỗ xe này, nhưng dù lý do là gì đi nữa, sự hiện diện của lão ta vẫn khiến ta cảm thấy khó chịu vô cùng.
Thà rằng ta tự mình cầm dây cương tự đánh xe còn cảm thấy thoải mái hơn.
Chết tiệt…
“Mậu Diễn, còn bao lâu nữa thì mới đến nơi?”
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ và hỏi Mậu Diễn.
Đó là một câu hỏi vô nghĩa.
Mậu Diễn đáp lại ta bằng nụ cười cứng ngắc.
“Thiếu gia... hình như ngài đã hỏi câu này ba mươi lần rồi đấy.”
“…Phải không? Ta cũng có cảm giác mình đã hỏi câu đó trước đây rồi.”
“Để tôi nhắc lại một lần nữa nhé, chúng ta vẫn còn một quãng đường rất dài phía trước.”
“…Mỗi lần nghe thấy câu này ta đều cảm thấy thật đau lòng.”
Quỷ tha ma bắt… Cái vùng đất rộng lớn đến mức thừa thãi này..
Khi thấy ta thở dài, Vy Tuyết Nga xích đến gần ta và bắt chuyện.
“Thiếu gia, Thiếu gia.”
“Chuyện gì thế?”
“Ngài thích loại bánh bao nào nhất?”
“Sao lại là bánh bao? Sao không hỏi món ăn yêu thích của ta mà lại hỏi bánh bao?”
“Nhưng Thiếu gia chỉ ăn bánh bao thôi mà.”
“...”
Nàng ấy nói không sai, nên ta chẳng có gì để tranh cãi cả.
Giờ đến cả chủ đề bánh bao yêu thích cũng được đem ra nói được nữa hử...
“Ta thích tất cả các loại bánh bao.”
“Tại sao vậy?”
“Vì nó rẻ và nhiều.”
Đơn giản là thế thôi. Chúng rẻ và nhiều.
Cũng ngon nữa.
Có nhiều loại bánh bao ngoài kia, nhưng ta không quá kén chọn.
Miễn là chúng rẻ, nhiều và ngon hơn lương khô, ta đều sẽ ăn hết.
Ta từng phải ăn những thứ tệ hơn cả lương khô, nên chỉ cần nó giống như thức ăn thật, ta sẽ ăn được.
Vy Tuyết Nga nghiêng đầu bối rối khi nghe ta đáp.
“Lạ thật, các tỷ tỷ trong gia trang nói Thiếu gia kén ăn lắm mà…”
“Ta không còn như thế nữa.”
Ta từng rất kén chọn.
Khi còn trẻ, ta cứng đầu chỉ tìm kiếm những món ăn đắt tiền, chất lượng cao mà chẳng hiểu vì sao.
Nhưng sau đó, khi cận kề cái chết, ta mới nhận ra tất cả điều đó đều vô nghĩa mà thôi.
``Cứ ăn đi, trời ơi.”
``Chết tiệt, làm sao mà ăn nổi thứ này. Ngươi thực sự nghĩ đuôi con rết là thức ăn à?”
``Ngươi nghĩ ta muốn ăn sao? Ta ăn để sống thôi, đồ ngốc.”
``Ta không ăn nó đâu.”
``Nếu ngươi không ăn, thì đưa đây cho ta. Ta sẽ ăn thêm, hơn là giữ gìn cái gọi là sĩ diện.”
Giờ nghĩ lại thì phải thừa nhận rằng, đuôi con rết cũng không tệ lắm.
Nói thẳng ra thì nó còn tốt hơn nhiều thứ khác mà ta có thể tìm thấy được.
Ta đã từng uống máu của ma thú thay cho nước, và nuốt cả độc dược dù biết rõ nó chứa chất độc, chỉ để lấp đầy dạ dày.
Đúng là những ký ức tệ hại.
"...Tự dưng ta cảm thấy buồn nôn."
Nghĩ về những ký ức đó khiến ta như muốn nôn mửa.
Vy Tuyết Nga, người đang kiểm tra tình trạng của ta, liền lấy ra thứ gì đó một cách vội vã.
Đó là một miếng Bánh dược quả.
...Sao nàng ấy lại lấy ra Bánh dược quả chứ không phải thuốc chứ?
Rồi, nàng ấy run rẩy nói với ta:
“Ngài có muốn cắn một miếng không…?”
“…Muội chỉ cho ta một miếng thôi à?”
“Nhưng… Đây là cái cuối cùng của ta rồi.”
Nghe xong lời nàng ấy, ta nghiêng đầu định cắn một miếng, nhưng lại ăn hết cả cái.
“K-K-Khônggggg!”
Tiếng thét đầy tuyệt vọng của Vy Tuyết Nga vang vọng trong cỗ xe.
Tóm lại, đó chính là toàn bộ những chuyện đã diễn ra trong mười ngày qua.
Vô cùng tẻ nhạt.
Khi màn đêm buông xuống, như thường lệ, chúng ta phải dừng lại và hạ trại.
Ngựa cũng cần được nghỉ ngơi, và chúng ta cũng phải dưỡng sức vì đây là một hành trình dài.
Đoàn hộ vệ nhanh chóng nhóm lửa trại và bắt đầu đứng gác, tuần tra xung quanh như thể họ đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước.
Việc canh gác ban đêm được bắt đầu khá sớm.
Cả Vy Tuyết Nga lẫn Kiếm Tôn đều đã rời khỏi cỗ xe. Ngoài đoàn hộ vệ đứng gần đó, ta là người duy nhất còn lại trong xe.
Sau khi ngồi xuống, ta từ từ giải phóng Xích Nội Khí trong cơ thể của mình.
Ta cảm nhận luồng khí bắt đầu lan tỏa từ đan điền, từ từ truyền khắp cơ thể, gia tăng nội lực cho ta.
Mỗi khi hít thở, ta có thể nhìn thấy một làn khí đỏ thoát ra từ cơ thể mình.
Điều này có nghĩa là ta đang rất gần với việc đạt đến cảnh giới thứ tư.
Khi khí thoát ra ngoài cơ thể quá lâu, nó bắt đầu dần trở nên khó kiểm soát.
Ta cảm nhận được khí trong cơ thể dần trở nên dữ dội và khó điều khiển hơn.
Đó chính là giới hạn của cảnh giới thứ ba.
Nếu ta tiếp tục cố gắng quá sức, thân thể sẽ bị tổn thương.
Chỉ khi phá vỡ được bức tường ngăn giữa ta và cảnh giới tiếp theo, vấn đề này mới có thể được giải quyết, nhưng chính thân thể này đã cản trở ta.
Lại là cái thân thể này.
Ta đã thử nhiều lần, hết lần này đến lần khác vì sự nóng lòng, nhưng lần nào cũng chạm phải bức tường đó.
‘Tâm ta bất an, cả hoàn cảnh cũng bức bối.’
Nhận ra không thể ép buộc bản thân, ta thu hồi khí lại vào cơ thể, nhận thức rằng không thể gấp gáp trong việc đột phá cảnh giới.
Điều quan trọng là phải học cách nhẫn nại nếu muốn đạt đến cảnh giới mới.
Rốt cuộc thì, nhẫn nại là yếu tố cốt yếu khi bước vào cảnh giới cao hơn.
Tuy nhiên, lý do khiến ta không ngừng thử sức không chỉ là vì mong muốn đạt đến tầng thứ tư, mà còn vì ta muốn tinh luyện khí của mình.
Từng chút một, ta sẽ củng cố nền tảng và loại bỏ hết những tạp khí trong cơ thể.
Khi khí được tinh luyện, nó sẽ giúp ta phát triển mạnh mẽ hơn trong tương lai.
‘…Haizz.’
Ta bật cười trước những suy nghĩ của chính mình.
‘Ta tưởng rằng mình đã từ bỏ mọi ham muốn về võ công rồi.’
Ta tự nhủ chỉ cần mạnh đủ để tự bảo vệ mình, vậy mà mới chỉ vài tháng trôi qua thôi.
Vậy mà, chỉ trong thời gian ngắn, lòng tham trong ta đã bắt đầu trỗi dậy sau khi hấp thụ sức mạnh mới từ con rắn.
Ta phải chấp nhận rằng, cuối cùng thì bản chất của ta vẫn là một người luyện võ.
Sau khi Khí nóng tan biến đi, ta nhận ra bầu không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng.
Tiếng côn trùng rả rích len lỏi bên ngoài, vang vọng trong tai khi ta ngả lưng lên ghế.
Ta đã cạn kiệt sức lực sau khi kết thúc buổi luyện tập.
Thường thì trong những tình huống như thế này, ta chỉ nghĩ về tương lai hay tội lỗi trong quá khứ, những thứ chỉ làm cho ta đau đầu thêm.
Nhưng gần đây, những suy nghĩ đó dường như không còn xuất hiện trong đầu ta nữa.
Có lẽ là nhờ mùi hương hoa mai thoang thoảng khắp không gian bên trong xe ngựa.
Ta thậm chí còn cảm thấy hơi chóng mặt vì mùi hương này sau khi đã thu hồi khí.
Nếu như đang thắc mắc vì sao ta lại nhắc đến hương mai, đó là vì viên đá mà ta mang trong túi.
“…Cho ta chút yên ổn đi.”
Ta mỉm cười nhạt, mùi hương ấy đang xộc vào mũi.
Chính bảo vật mà ta lấy từ Nhị trưởng lão đang tỏa ra mùi hương của hoa mai.
Lúc đầu, viên đá không phát ra mùi vì được bọc kín trong lớp vải, nhưng mấy ngày nay, ngay cả khi vẫn còn bọc kín, hương thơm ấy vẫn lan tỏa khắp nơi.
Ta không nghĩ nhiều về nó vì dẫu sao nó cũng là bảo vật, nhưng hôm nay thì đặc biệt nồng nàn hơn hẳn mọi ngày.
“Sao thứ như thế này lại tồn tại trên đời cơ chứ?”
Ta cẩn thận lấy viên đá ra khỏi túi vải.
Một thứ như bảo vật luôn là điều bí ẩn, kể cả trong tương lai.
Viên đá tỏa ra hương hoa mai này cũng không ngoại lệ.
Cho dù đó là thanh kiếm lấp lánh tia chớp của Nam Cung gia, hay bức tượng của Thiếu Lâm Tự phát ra ánh sáng kỳ lạ, tất cả đều giống nhau.
Chúng đều phá vỡ mọi quy luật của tự nhiên.
Những thứ như vậy được gọi là bảo vật, nhưng thật khó để giải thích tại sao chúng lại tồn tại.
Chỉ đơn giản là chúng tồn tại mà thôi.
Sau khi ngắm nghía viên đá trong tay một lúc, ta lại cất nó vào trong túi.
Nếu chẳng may ta làm vỡ viên đá này, có lẽ ta phải chạy trốn chạy thật ra khỏi Hoa Sơn thay vì đi đến đó.
Ngay cả khi đã cất lại viên đá, mùi hương vẫn còn phảng phất trong xe.
Thật khó để chứng kiến hoa mai nở rộ vào thời điểm này…
Vậy mà ta lại đắm chìm trong hương thơm ấy ngay trong cỗ xe này.
Thậm chí ta còn bắt đầu tưởng tượng ra những cánh hoa mai đang tung bay bởi mùi hương ấy.
Chắc là mình đã mệt rồi…
Ta dụi mắt, nhưng những cánh hoa vẫn còn đó.
Có lẽ ta thực sự quá mệt, nên ta quyết định nằm xuống.
Sẽ thoải mái hơn nếu ta ngủ ngoài trời, vì chắc hẳn họ đã dựng trại xong xuôi.
Nhưng hôm nay ta đặc biệt mệt mỏi.
Phải rồi, hãy nhắm mắt lại một chút và hoàn tất việc luyện tập sau vậy.
Với ý nghĩ đó, ta thả lỏng cơ thể.
Khi ta chuẩn bị chìm vào giấc ngủ,
Ta mơ hồ nghe thấy một giọng nói giữa những cơn mơ màng.
「Tên tiểu tử này là ai vậy...?」
Giọng nói của một lão nhân mà ta chưa từng nghe qua.
「Ta không nghĩ thằng nhãi này đến từ Hoa Sơn đâu?」
Là một giấc mơ ư?
Hay lại là cơn ác mộng khác nữa?
「Làm sao một đứa không phải người Hoa Sơn lại có thể hấp thụ toàn bộ nội khí thế này?」
Trong khi ta còn đang lơ mơ, giọng nói của lão nhân dường như tràn đầy phẫn nộ.
「…Chết tiệt, ta đang chứng kiến cái quái gì thế này… Ngươi có huyết mạch gì mà có thể hấp thụ hết nội khí này chứ. Ngươi sẽ bệnh mất thôi!」
Cảm giác như có ai đó đang gõ nhẹ vào má ta, cố gắng đánh thức ta dậy.
Nhưng cơ thể ta kiệt quệ đến mức ta không thể cử động nổi.
「...Chết tiệt...!」
Sau một lúc nghe tiếng phẫn nộ, giọng nói kia dường như biến mất, như thể đã từ bỏ.
Và khi ta tỉnh dậy khỏi giấc mơ,
“Chuyện quái gì vậy…?”
Kỳ lạ thay, Hỏa Diễm Cầm Luân Công của ta đã đạt đến cảnh giới thứ tư.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Nội khí bao quanh tay ta dao động mãnh liệt.
Chỉ mới hôm qua, khí của ta chỉ vừa tỏa ra một làn sương mờ nhạt, vậy mà hôm nay đã biến đổi lớn đến thế này.
Đây là minh chứng rõ ràng rằng Hỏa Diễm Cầm Luân Công của ta đã đột phá lên cảnh giới thứ tư.
Ta chỉ biết ngây người nhìn vào ngọn lửa, không tin nổi vào thực tại này.
“Cái gì vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”
Ngày hôm qua, thân thể ta đã từ chối thoát khỏi cảnh giới thứ ba của Hỏa Diễm Công, nhưng đến sáng nay, đột nhiên ta đã tiến tới cảnh giới thứ tư.
Ta không nói nên lời trước sự vô lý này.
Dù lòng tràn đầy hân hoan vì cuối cùng cũng đạt được điều mong muốn, nhưng ta vẫn cảm thấy bực bội vì không biết tại sao nó lại xảy ra.
Thân thể ta vẫn như cũ, không có gì thay đổi cả.
Dù vậy, khí trong cơ thể lại trở nên lạ lùng, nó bình thản và êm dịu hơn hẳn.
Khí lưu chuyển trong khắp cơ thể không còn dữ dội mà trở nên êm dịu và mượt mà.
Nhờ đó, thân thể ta không phải chịu áp lực gì nữa, và ta có thể kiểm soát dòng chảy của khí dễ dàng.
“Mượt mà” ư…? Càng nghĩ, từ đó càng không phù hợp với bản chất cuồng bạo của Hỏa Diễm Công.
Nếu phải so sánh, nội khí này giống với khí của Hoa Sơn hơn.
Một môn công phu nổi tiếng hoang dại như thú dữ lại giống với khí của Hoa Sơn ư? Thật quá hoang đường.
Và vấn đề lớn nhất là, nội khí đỏ rực như lửa bỗng nhiên trở nên nhạt màu một cách kỳ lạ.
…Nói thế nào nhỉ, mình có cảm giác đã từng thấy loại khí này trước đây rồi.
Ta run rẩy lấy viên đá trong túi ra, rồi bắt đầu gỡ lớp vải bọc nó để kiểm tra.
Làm ơn, đừng nói với mình là…
Cầu xin trời đất đừng để điều đó xảy ra…
Có lẽ vì lời cầu xin khẩn thiết của ta.
May thay, viên đá vẫn không có vấn đề gì cả.
Ta luôn trở nên lo lắng khi cầm trên tay những viên đá kỳ lạ, vì dạo gần đây, mỗi khi ta chạm vào chúng, ta vô tình hấp thu toàn bộ năng lượng bên trong.
Nếu chẳng may ta hấp thụ thứ thứ gì trong viên đá này, chắc chắn ta sẽ phải trốn chạy đến một góc nào đó thật xa Hoa Sơn.
Vì thế, việc viên đá không có vấn đề gì là điều vô cùng quan trọng đối với ta.
Nhưng khi thở phào nhẹ nhõm, ta lại nhận thấy điều gì đó khác lạ từ viên đá.
…Hình như ánh sáng của nó có vẻ yếu đi nhỉ?
Ta cảm giác rằng ánh sáng từng chiếu rọi cả cỗ xe giờ đây đã trở nên nhạt nhòa hơn bình thường.
Không, chắc là mình nhầm lẫn mà thôi… Chắc chắn là thế.
“Cứ cẩn thận thì hơn… Thôi thì cứ cất nó ở đâu đó thay vì cứ mang theo bên mình thế này.”
Ta nghĩ, thà mất đi viên đá còn hơn là tự tay phá hủy bảo vật này—
Không, dù là mất hay là bị phá hủy, cả hai thứ đều khiến cuộc sống của mình biến thành địa ngục…?
Khốn kiếp thật, tại sao lại giao cho mình thứ này cơ chứ…!
Thực sự, ta cảm thấy căm phẫn với Nhị trưởng lão, lão già đã khiến ta phải mang theo vật này.
“…Không sao cả, không sao. Chỉ cần ta giả vờ như không biết gì mà cứ bình thản giao lại cho họ, chắc sẽ không ai nhận ra đâu.”
Mục đích chính của ta đến đây vốn không phải là viên đá này, mà là đưa tiểu muội về lại gia tộc.
Miễn là nó không gây xung đột với mục tiêu chính, mọi thứ đều ổn cả thôi.
Và nếu có chuyện gì xảy ra, khi đó ta sẽ tìm cách xử lý sau.
Đó là những gì ta đã nghĩ vào khi ấy.
“Ta đến đây vì muốn kiểm tra một vài chuyện.”
Nhưng ta đã quên mất một điều quan trọng.
“Ta là Vĩnh Phong của Hoa Sơn.”
Rằng vận số của ta quả thực quá xui xẻo.
…Khốn nạn.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook