Chương 49: Hoa Sơn (3)

[Dịch giả: Kim Anh

Hiệu đính: Trăng treo trên cao]

 

Ta đứng sững sờ, trong lòng tràn đầy ngỡ ngàng sau khi nghe được thân phận gây chấn động của viên đá mà ta đã được giao phó để mang đi.

Nhị trưởng lão lộ vẻ khó xử khi thấy phản ứng của bọn ta, giọng nói bỗng trở nên trầm hẳn, hoàn toàn khác biệt với âm thanh hào sảng thường ngày của lão ấy.

"...À, ta giành được nó khi cá cược trong một buổi nhậu, nhưng lại quên trả lại cho hắn..."

"...Ông lấy một trong tứ đại bảo vật của gia tộc ra để đặt cược sao?"

Chuyện này thật quá sức hoang đường!

Sẽ hợp lý hơn nếu lão bảo rằng mình đã trộm nó... nhưng lại là chuyện này ư?

Cái kiểu người gì mà dùng bảo vật gia tộc ra làm tiền cược trong một trận nhậu chứ!?

Nhị trưởng lão tiếp tục giải thích.

"...Ngươi đừng buồn, lão phu cũng đã cược một vật có giá trị tương đương với viên đá mà hắn đã đặt cược."

"...Buồn ư? Tại sao ta phải buồn chứ?"

"Hử? Ta tưởng ngươi buồn vì nghĩ rằng lão già này không đặt cược gì khi đối phương mang ra một trong tứ đại bảo vật của gia tộc."

"...Ông đang nói cái quái gì vậy?"

Và lão vừa nói lão đã đặt cược một thứ sánh ngang với viên đá này sao? Chuyện đó mà cũng đáng khoe à? Khoan đã, Nhị trưởng lão mà cũng có vật quý giá đến vậy sao…?

Lúc đó, ta chợt nghĩ rằng lão già ấy chỉ đang đùa giỡn ta mà thôi.

Phải rồi, không đời nào đây lại là bảo vật của gia tộc họ được.

Ta khẽ cười, tự nhủ rằng lão ấy đang trêu chọc ta.

"Này, dù ta có ngốc thế nào trong mắt của ông, thì trò đùa này cũng quá lắm rồi đấy."

Ta mở lớp vải bọc, chẳng tin lời của Nhị trưởng lão và định dập tắt câu chuyện đùa cợt này ngay tại đây...

Ngay lập tức, mùi hương mận lan tỏa khắp nơi.

Đó là một mùi hương dịu nhẹ, dễ chịu.

Nhìn xuống vật đang nằm trong tay mình, ta thấy một viên đá tròn, phát sáng rực rỡ.

Ta vội vàng bọc nó lại ngay lập tức.

...Chết tiệt. Dù nhìn thế nào đi nữa, đây cũng là hàng thật.

Nếu viên đá tỏa sáng và phát ra hương mận này không phải là bảo vật, thì ta chẳng biết thứ gì mới là bảo vật nữa.

"Sao ông có thể quấn bảo vật thế này trong một tấm vải rẻ tiền như vậy chứ!?"

"Này! Môn chủ của họ đưa cho lão phu như thế, sao ngươi lại hét vào mặt lão già này chứ!?"

"Loại người nào lại bọc bảo vật thế này trong một tấm vải rẻ tiền như vậy chứ?"

Ta cảm thấy đầu óc mình như sắp phát điên.

Ta phải làm sao với tình huống này đây? Giờ ta đang ở trong tình thế phải mang bảo vật này tới Hoa Sơn.

Ta chưa bao giờ tưởng tượng sẽ nhận được một trong những bảo vật của Hoa Sơn từ tay một thành viên của Cầm gia.

"...Sao ông lại bắt ta mang cái này đi? Ông nên giao cho nhóm vận chuyển sẽ an toàn hơn."

"Hiện tại không có lựa chọn nào an toàn hơn đâu, nên ngươi đừng lo."

Hử?

Ta suy ngẫm về lời của lão già, tự hỏi ý nghĩa đằng sau nó là gì...

Rồi ta chợt nhớ đến Kiếm Tôn, người đang trò chuyện với con ngựa sau lưng ta.

Nếu Nhị trưởng lão và phụ thân ta biết về thân phận thật sự của Kiếm Tôn, thì lời lão nói cũng có lý.

...Nhưng sao lại bắt mình mang đi chứ?

Ta cảm thấy tim mình như ngừng đập khi lần đầu nhìn thấy viên đá.

Trong khi tay ta vẫn còn run rẩy khi cầm bảo vật, Nhị trưởng lão mỉm cười rồi nói.

"À, lão đã nói chuyện với Môn chủ của họ rồi, nên ngươi chỉ cần tới đó mà không cần lo lắng gì cả."

"Vậy mọi thứ đã được sắp đặt sẵn mà không có sự đồng ý của ta..."

Tại sao ta luôn phải làm những việc mà chẳng bao giờ có quyền lựa chọn?

Ta cảm thấy mình không được đối xử đúng mực chút nào, dù ta là con trai duy nhất của gia tộc.

...Dù sao thì, mình cũng có bao giờ được đối xử tử tế đâu...

Vì mọi thứ đã sắp đặt xong, ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận nhiệm vụ.

Ta cẩn thận bỏ viên đá vào túi; dù muốn lắm, nhưng ta không thể nhờ Kiếm Tôn giữ giúp được.

May thay, viên đá khá nhỏ, nên cũng nhìn cũng không quá lộ liễu.

Sau khi bỏ viên đá vào túi, Mậu Diễn nói với ta.

"Công tử, chúng ta đã sẵn sàng xuất phát rồi."

"Ta sẽ ra ngay."

Khi ta quay lại để đi về phía xe ngựa, Nhị trưởng lão gọi ta lại.

"Nhớ như lần ngươi đi Tứ Xuyên-"

"Vâng, ta sẽ trở về mà không gây rắc rối gì."

"Ngươi nói vậy nhưng lần trước ngươi trở về sau khi bẻ gãy tay của Lôi Long đấy."

"..."

– Khụ.

"Dù sao thì, tỷ tỷ của ta đâu rồi thế?"

Cầm Hi Phi, người vừa ở bên cạnh ta, giờ đã biến mất đi đâu đó.

Khi ta hỏi điều đó, Nhị trưởng lão cười lớn.

"Có lẽ con bé đang khóc đâu đó vì không thể nhìn thấy ngươi được nữa."

"Gì chứ?"

“Có lẽ con bé đang khóc sau một gốc cây nào đó, bởi lần này con bé sắp đi xa nên chẳng thể gặp lại ngươi, vậy nên đừng bận lòng chi nữa.”

Tôi cười khô khốc trước câu đùa của Nhị trưởng lão. 

Chuyện này còn khó tin hơn việc viên đá ta đang cầm là một trong tứ đại bảo vật của gia tộc.

Cái người nóng nảy đó khóc vì lo cho ta ư? Đùa chắc.

Còn có vẻ hợp lý hơn nếu tỷ ấy trêu chọc ta vì phải đi xa.

Chỉ nghĩ đến cảnh Cầm Hi Phi khóc thôi khiến ta khẽ bật cười.

Thật chẳng hợp với tỷ ấy chút nào.

"Thôi, dù sao thì, ta đi đây."

Ta phải rời đi ngay, nên sau khi cúi đầu chào Nhị trưởng lão, ta bước lên xe ngựa.

"Ừ, đi mạnh giỏi."

"Vâng, Nhị trưởng lão, xin hãy bảo trọng nhé."

– Hí!

Khi ta vừa bước lên xe, ta nghe tiếng ngựa hí vang lên, và xe bắt đầu lăn bánh, khởi đầu chuyến hành trình của bọn ta tới Hoa Sơn.

Sau khi Cầm Dương Thần rời đi, Nhị trưởng lão bước vào phòng và cảm nhận được có ai đó ở một góc phòng.

– Haizz–

Nhị trưởng lão buông một tiếng thở dài, điều mà không hợp với tính cách thường ngày của lão ấy.

"Ngươi buồn đến thế sao?"

Người đang cuộn tròn trong góc phòng khẽ giật mình khi nghe câu hỏi của Nhị trưởng lão.

"Nó đâu phải trẻ con ba tuổi nữa, sao con lại khóc như vậy?"

"Thằng bé… vẫn là một đứa trẻ yếu đuối...! Nó còn bỏ bữa vì mải lo tập luyện nữa..."

Giọng nói nức nở ấy thuộc về Cầm Hi Phi.

"Nếu ngươi chỉ lo cho mỗi Dương Thần, thì Diệp Thư sẽ buồn lắm đấy."

"Diệp Thư có thể tự chăm sóc bản thân rất tốt rồi, nhưng Dương Thần luôn gây rắc rối ở bất cứ đâu nó đi đến."

Nhị trưởng lão không thể nói gì để phản bác được điều đó.

Ngay cả lần này, hắn vừa trở về từ Tứ Xuyên sau khi bẻ gãy tay của Nam Cung Thiên Tuấn, thiếu gia Nam Cung gia.

Nhị trưởng lão đã muốn Cầm Dương Thần bẻ luôn chân của thiếu gia Nam Cung sau khi nghe mọi chuyện, nhưng lão ấy vẫn phải giữ thể diện của một trưởng lão và nghiêm khắc khiển trách hắn.

"...Ta chỉ vừa mới gặp thằng bé mà đã phải xa nó rồi..."

Nhị trưởng lão quay mặt đi, không muốn nhìn Cầm Hi Phi đang tiếp tục khóc sụt sịt.

...Dù người ta gọi nàng ta là Phượng Hoàng Kiếm, nhưng trong mắt Nhị trưởng lão, nàng ta  vẫn chỉ là một đứa cháu gái chưa trưởng thành.

Sau khi đứng nhìn một lát, Nhị trưởng lão rời khỏi phòng và đóng cửa thật khẽ khàng.

Và khoảng bảy ngày sau,

Một người đi đến cổng của Cầm gia và gõ cửa.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Ba ngày trước khi Cầm Hi Phi lên đường làm nhiệm vụ.

Nàng ta đang ở trong một tâm trạng cực kỳ tồi tệ vì một sự kiện vừa xảy ra.

Và tâm trạng chỉ càng tồi tệ hơn vì người xuất hiện trước mặt nàng ta.

"Ngươi là ai?"

Nàng ta cất lời mà không hề giữ lễ nghĩa.

Dù đối phương là người lớn hay trẻ tuổi hơn, thông thường cũng phải thể hiện sự tôn trọng, nhưng Cầm Hi Phi chẳng bao giờ quan tâm đến mấy chuyện đó — ngay cả khi điều đó khiến nàng ta trông có vẻ vô lễ.

Người đứng trước nàng không bị ảnh hưởng bởi thái độ thô lỗ của Cầm Hi Phi mà chỉ cúi đầu, thể hiện sự tôn trọng.

"Ta là Nam Cung Phí Nga."

Nàng ta thật đẹp.

Đó là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu của  Cầm Hi Phi khi nhìn thấy Nam Cung Phí Nga lần đầu tiên.

Nha hoàn mà đệ đệ của nàng ta hay dẫn theo bên mình đã rất xinh đẹp rồi, nhưng cô gái Nam Cung này cũng chẳng hề kém cạnh gì.

‘Đệ nhất mỹ nhân An Huy’… Quả thật, nàng ta xứng đáng với danh xưng đó.

Thật phiền phức.

"Ừ, ta biết rồi, nhưng ngươi đến đây để làm gì?"

Cầm Hi Phi nhận thấy bộ y phục của Nam Cung Phí Nga dính đầy lá và bụi bẩn, như thể nàng ta đã đi qua một đoạn đường khắc nghiệt. Còn có máu của yêu ma vấy trên áo, như thể nàng vừa đánh nhau với ma vật trên đường đến đây.

Nam Cung Phí Nga trả lời dứt khoát trước câu hỏi của Cầm Hi Phi.

"Ta đến đây để gặp vị hôn phu của ta."

"Hôn phu..."

Nàng ta không nói sai, nhưng điều đó vẫn khiến Cầm Hi Phi bực bội.

"Ta nghe nói việc này vẫn chưa chính thức mà."

"Ồ..."

'Chưa chính thức sao?' Biểu cảm trên khuôn mặt Nam Cung Phí Nga dường như đang hỏi điều đó.

Không giống như người đệ đệ lạnh lùng của mình, vị hôn thê của đệ đệ của nàng ta dường như có phần hơi ngờ nghệch.

Ta không thích nàng ta.

Nhưng có điều này nàng ta muốn nói với Nam Cung Phí Nga, thứ khiến Cầm Hi Phi cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng hơn một chút.

Dĩ nhiên, vài ngày trước nàng ta không thích chuyện này xảy ra, nhưng lúc ấy Cầm Hi Phi chẳng ngờ rằng nó lại có lợi cho nàng ta vào bây giờ.

Nàng ta nói với Nam Cung Phí Nga.

"Đáng tiếc thay, đệ đệ ta hiện không có trong gia tộc."

"...Đệ đệ?"

"Phải, đệ đệ. Ta là tỷ tỷ của thằng bé."

"...Ồ!"

Nam Cung Phí Nga gật đầu như thể nàng ta vừa hiểu ra chuyện gì đó.

"Chào tỷ tỷ."

Sau đó nàng ta lễ phép cúi đầu, thể hiện sự kính trọng.

Trước hành động bất ngờ đó, Cầm Hi Phi cảm thấy ngạc nhiên.

Cái quái gì thế?

Nàng ta đáp lại với vẻ miễn cưỡng.

"...À, xin chào tỷ."

"Vậy... huynh ấy đang ở đâu rồi...?"

"Thằng bé đi đến Hoa Sơn rồi. Xa lắm, đúng không? Thật đáng tiếc cho ngươi, nên ngươi nên về đi-"

"Hoa Sơn...!"

Cầm Hi Phi buộc phải ngừng lời nói lạnh lùng của mình giữa chừng.

Bởi vì Nam Cung Phí Nga đã nở một nụ cười rạng rỡ khi nghe về vị trí của Cầm Dương Thần.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng khuôn mặt tươi cười của nàng ta thật sự rất đẹp.

Nam Cung Phí Nga, người đang định quay đi, đột nhiên dừng lại và hỏi nàng ta một câu.

Đó là một câu hỏi rất ngẫu nhiên hoàn toàn bất ngờ.

"Tỷ là kiếm khách sao?"

"...Phải, đệ đệ ngươi không nói cho ngươi biết sao?"

Nam Cung Phí Nga nghiêng đầu, thắc mắc về câu hỏi của ta.

Đệ đệ ư? Nàng ta chưa từng nghe về chuyện đó từ hắn ta.

Nam Cung Thiên Tuấn chưa bao giờ đề cập đến những người mạnh hơn hắn ta.

Và điều đó có nghĩa là nữ nhân trước mặt nàng mạnh hơn hắn ta.

Nàng ta cực kỳ mạnh, Nam Cung Phí Nga có thể nhận ra chỉ bằng cách quan sát.

Có lẽ tỷ ấy còn mạnh hơn cả ta.

Khí thế bùng nổ nhưng lại uyển chuyển bao quanh nàng ta đang nói với Nam Cung Phí Nga điều đó.

Nó tương tự với vị hôn phu của nàng ta, nhưng còn mạnh hơn nhiều.

Điều này khiến nàng ta cảm thấy phấn khích.

Nam Cung Phí Nga cảm nhận được một khát khao chiến đấu từ từ trỗi dậy.

Hơn nữa, tỷ ấy còn là kiếm khách sao?

Người phụ nữ trước mặt Nam Cung Phí Nga là kiểu võ sĩ hoàn hảo mà nàng ta luôn tìm kiếm.

Nó khiến Nam Cung Phí Nga muốn ở cạnh nàng ta vài ngày, chỉ để có cơ hội đấu kiếm với nàng ta. Tuy nhiên,

"...Đáng tiếc, bây giờ không phải lúc."

"...Cái gì?"

"Ta cảm ơn tỷ vì đã cho ta biết."

Nam Cung Phí Nga lại cúi đầu lần nữa.

"...À... ừ."

Cầm Hi Phi cảm thấy đầu óc mình như tê liệt vì thái độ lễ phép của nàng Nam Cung kia.

Nhưng nàng ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nói với Nam Cung Phí Nga.

"Như ta đã nói, đệ đệ ta không có trong gia tộc bây giờ... Nên ngươi mau quay về mà... Cái gì-?"

Bỗng nhận ra Nam Cung Phí Nga đã biến mất, Cầm Hi Phi ngạc nhiên ngừng lời nói lại giữa chừng.

"Cái quái gì vậy... Nàng ta đi đâu mất rồi...?"

Cầm Hi Phi đứng đó, ngây người một lúc, cảm giác như mình vừa nhìn thấy một bóng ma.

Ngày hôm sau,

Một lá thư từ Nam Cung gia được gửi đến, yêu cầu Cầm gia bắt lấy Nam Cung Phí Nga nếu họ tình cờ thấy nàng ta.

Nhưng, mọi chuyện đã quá muộn rồi.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương