Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
-
Chapter 48: Hoa Sơn (2)
Chương 48: Hoa Sơn (2)
[Dịch giả: Kim Anh
Hiệu đính: Trăng treo trên cao]
Ta cảm thấy như bản thân cần phải nói thêm điều gì đó một lần nữa. Tuy nhiên, thời gian chưa bao giờ nghe lời ta.
Thay vào đó, ta luôn tự nhận thấy mình trong tình cảnh phải thích ứng với sự trôi qua của nó và những gì thời gian mang đến.
Ta càng thấy rõ điều này hơn vì mười ngày nghỉ mà ta có được đã trôi qua
quá chóng vánh.
Trong những ngày ấy, ta phải tranh thủ thời gian ngắn ngủi mà tập luyện, đồng
thời cố gắng sắp xếp lại mọi sự kiện mà ta nhớ sẽ xảy ra trong tương lai.
Chưa kể, ta lại phải đối phó với Nhị trưởng lão cùng Cầm Hi Phi thường xuyên ghé thăm.
Điều duy nhất khiến ta có chút niềm vui chính là trêu đùa Vy Tuyết Nga sau khi nàng ấy hoàn thành xong mọi công việc trong nhà.
Thấy gương mặt nàng ấy biến đổi thành vẻ tuyệt vọng như thể thế gian sụp đổ mỗi khi ta cướp lấy và ăn bánh dược quả của nàng ấy, ta cảm thấy thật thú vị.
Vả lại, nghĩ kỹ thì, đó cũng là tiền của ta, đúng không?
Đám hạ nhân đôi khi dùng tiền của họ để mua quà vặt cho nàng ấy để chiều chuộng, nhưng phần lớn số quà ấy đều từ tiền của ta mà ra.
Hmm, nói đúng hơn là từ tiền của gia tộc, nhưng về cơ bản thì cũng như nhau
mà thôi…
Đó là tiền của mình cho đến khi mình rời khỏi gia tộc.
Ta luôn có ý định rời khỏi gia tộc mãi mãi, nhưng đó là chuyện của tương lai
Ta cần tận dụng vị thế của gia tộc của mình thêm ít nhất là năm năm nữa.
–Thụp! Thụp!
Ta thả những chiếc bao cát xuống sau một buổi tập luyện.
Chỉ cần nghe tiếng chúng rơi xuống sàn, cũng có thể đoán được trọng lượng của chúng.
“Vẫn chưa đủ, hửm.”
Mười ngày chắc chắn là chưa đủ để ta chạm đến cảnh giới thứ tư của Hỏa Diễm Cầm Luân Công.
Ta có thể đã vươn lên đến ngưỡng cao nhất của cảnh giới thứ ba, nhưng bức tường cuối
cùng để tiến đến cảnh giới thứ tư vẫn còn rất cao.
Nếu muốn sử dụng loại võ công hủy diệt này mà vẫn giữ được sự linh hoạt trong di chuyển, trước tiên ta cần rèn luyện thể chất của mình.
Hỏa Diễm Cầm Luân Công của Cầm gia nếu chỉ nhìn qua thì rất cơ bản và dễ học, nhưng việc kiểm soát Khí lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Ngọn lửa hoang dại hình thành xung quanh thân thể võ giả tiêu tốn rất nhiều nội khí, và để chịu đựng được sức nóng của ngọn lửa, kẻ sử dụng cần có một thể chất mạnh mẽ từ đầu.
Từ kinh nghiệm của kiếp trước, tôi hiểu rõ hơn ai hết tầm quan trọng của việc rèn
luyện thể lực.
“…Cũng chính vì thế mà ta chưa bao giờ đạt tới cảnh giới tối thượng.”
Cảnh giới tối thượng.
Hình thái tối thượng của Hỏa Diễm Cầm Luân Công.
Khi đạt đến cảnh giới đó, võ giả có thể tuyên bố rằng họ đã "lĩnh hội" hoàn toàn
võ phái này.
Có người so sánh việc thông suốt một võ phái giống như việc chinh phục và làm
chủ ý chí của chính mình.
Nhưng ta chưa từng chạm tới cảnh giới ấy, nên ta không biết câu trả lời chính xác là
gì.
Ma Hậu Kiếm trong kiếp trước của ta đã đạt đến một cảnh giới cực hạn, mà nàng ta có thể hòa làm một với thanh kiếm của mình.
Nếu chỉ nói về cảnh giới, thì ta tin rằng nàng đã đạt được cảnh giới cao hơn cả ta.
Khi ta hỏi nàng ta cảm thấy thế nào sau khi đạt đến cảnh giới đó, nàng ta chỉ đáp lại một câu.
“Không có gì cả.”
Ta không hề thất vọng, vì đã ta đoán trước được rằng nàng ta sẽ không đưa ra một câu trả lời chi tiết.
“Nếu phải giải mã câu trả lời đó, có lẽ nó mang hàm ý về sự siêu thoát lên một cảnh giới mới.”
Thật khó để giải thích điều này.
Khi một người siêu việt lên tầng thứ mới, họ sẽ dần quen với nó, cho phép họ nhận thức rõ hơn về tầng thứ đó.
Hiện tại, ta đang ở một mức độ quá thấp kém đến mức không thể cảm nhận được những điều ấy, nhưng nếu ta ở vị trí của võ giả ngay trước mặt ta, chắc chắn sẽ là một câu chuyện hoàn toàn khác.
“Lão điều khiển xe ngựa giỏi lắm, Thiếu gia đừng lo!”
“…Không cần đâu, tiên sinh… chúng ta đã gọi người lái xe ngựa rồi.”
Sao lão nhân này lại sống như thế này nhỉ…?
Ta luôn tự hỏi mãi điều đó…
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Mười ngày đã trôi qua.
Ta thậm chí cảm thấy như chưa có đủ thời gian để nghỉ ngơi, nhưng ngày mà ta phải lên đường đến Hoa Sơn đã đến.
Haizzz… Mình vẫn không tin rằng mình phải đến Thiểm Tây khi chỉ vừa mới trở về từ Tứ Xuyên mà thôi.
Tôi tự hỏi chuyến đi này sẽ kéo dài bao lâu, có lẽ trong tương lai vào thời điểm ta
trở về đây trời sẽ chuyển mùa sang thu.
“…Ngươi nghĩ chuyến đi này sẽ mất bao lâu?”
“Ta đoán là sẽ dài hơn so với những gì thiếu gia nghĩ đấy.”
『Sao ngươi trả lời ta hững hờ như vậy, vẫn còn giận ta sao?』
Có vẻ như Mậu Diễn vẫn còn giữ trong lòng mối hờn trách ta vì trò đùa với đồng bạc lần trước.
Ừm thì… ta cũng chưa trả lại hắn đồng bạc nào cả.
Ồ, có lẽ vì vậy mà hắn giận. Ta định trả lại hắn sau khi nhận được thù lao từ chuyến đi này.
Tạm gác chuyện của Mậu Diễn sang một bên, ta ngắm nhìn chiếc xe ngựa đang được chuẩn bị cho chuyến hành trình của chúng ta.
Nhiều thứ đang được chất vào xe ngựa.
So với chuyến đi đến Tứ Xuyên ần trước, có vẻ như lần này mang theo nhiều đồ đạc
và lương thực hơn hẳn.
Ta đoán rằng lần này được chuẩn bị công phu và đầy đủ hơn vì chuyến xe ngựa này
là do chính Gia chủ phái đến.
Giữa đám người đang hối hả chuẩn bị, ta nhìn thấy Vy Tuyết Nga loạng choạng bước đi, tay mang theo những vật nặng đến nỗi che khuất tầm nhìn.
Nàng ấy đang mang những vật mà ngay cả nam nhân trưởng thành cũng khó có thể khiêng vác.
…Có lẽ nàng ấy đã sở hữu một chút nội Khí trong người?
Ta không thể nghĩ ra lời giải thích nào khác cho sức mạnh kinh hồn của nàng ấy.
–Hí.
Ánh mắt tôi vô thức nhìn về phía tiếng ngựa hí.
Việc Wi Seol-Ah khiêng vác tất cả những thứ đó đã đủ kỳ lạ rồi, nhưng giờ còn
thêm cả cảnh Kiếm Tôn đang trò chuyện với con ngựa nữa…
…Ta phải cảm thấy thế nào về tình huống oái oăm này đây?
…Tại sao họ lại đi cùng ta?
Khi lần đầu nghe tin Kiếm Tôn và Vy Tuyết Nga sẽ cùng đồng hành trong chuyến đi này, ta đã thực sự kinh ngạc.
Hơn nữa, Kiếm Tôn còn khăng khăng rằng lão ta sẽ là người đánh xe ngựa.
Ta nghĩ rằng chúng ta đã có người lo việc đó, nhưng khi hỏi ra thì mới biết người đó đã đi nghỉ sau khi nhận được thù lao từ chuyến đi Tứ Xuyên trước.
…Ngay lúc này ư? Khi ta chuẩn bị lên đường đến Hoa Sơn?
Ta ngửi thấy mùi gì đó mờ ám ở đây.
Ta cảm giác như gia chủ đã dàn xếp điều gì đó khuất tất để việc này xảy ra.
Và giữa những mưu toan đáng ngờ ấy, chính là ta, người đang bị cuốn vào tâm bão mà không hề hay biết gì.
Chuyện này thực sự sẽ ổn chứ?
“Tiểu đệ.”
Đó là giọng của Cầm Hi Phi.
Khi quay về hướng phát ra tiếng gọi, tôi thấy tỷ ấy đang cầm một đĩa bánh bao
quen thuộc.
“Sao tỷ lại cầm đĩa bánh bao thế?”
“Đệ đệ à, ta nghe nói đệ lại bỏ bữa phải không?”
“À… Ta có ăn một ít rồi mà.”
“Đệ đệ, đệ điên rồi sao? Sao có thể bỏ bữa khi đang trong giai đoạn trưởng thành thế này chứ?”
“Như tỷ thấy đấy, ta vẫn khoẻ mạnh mà – Ơ!?”
Chưa kịp nói hết lời, Cầm Hi Phi đã mạnh bạo nhét một chiếc bánh bao vào miệng ta.
Dù rất muốn nhổ nó ra, nhưng ta không thể đối xử như thế với chiếc bánh bao quý giá như thế được.
Ta khó nhọc nuốt xuống và uống chút nước mà tỷ ấy đưa cho.
“…”
Cầm Hi Phi trông có vẻ rất hài lòng khi thấy ta nuốt trôi chiếc bánh mà tỷ ấy đã đưa.
Điều đó khiến ta cảm thấy bất mãn.
“Tỷ tỷ, khi nào tỷ rời khỏi đây thế?”
“Sao vậy? Đệ muốn ta ở lại lâu hơn ư?”
“Không, ta muốn tỷ đi ngay cho rồi – Ôi trời!”
Tôi vội né cú đấm vừa bay đến mình.
Nữ nhân này, giờ đây tỷ ấy đã chọn bạo lực thay vì lời nói rồi sao!
“Này! Chúng ta có thể nói chuyện một cách ôn hoà được không!”
“Ta biết đệ sẽ né được mà. Thật là, cái cách đệ nói chuyện với ta…”
Khi tỷ ấy hạ tay xuống, một chút Xích Nội Khí cũng nhàn nhạt hiện ra.
Wow, tỷ ấy vừa vận khí vào cú đấm đó sao?
Làm ngơ hành động điên rồ vừa rồi như thể chẳng có gì xảy ra, Cầm Hi Phi
mỉm cười và nói:
“Ta nghĩ ta sẽ rời khỏi gia tộc sau mười ngày nữa.”
Mười ngày ư, vậy tức là tỷ ấy sẽ ở lại đây tổng cộng hai mươi ngày… … Một khoảng thời gian nghỉ phép khá dài đấy chứ.
Có lẽ vì họ vừa hoàn thành một nhiệm vụ dài ngày. Nhiệm vụ gần đây của Ngũ Kiếm Đội có vẻ đặc biệt khó khăn, vì họ thường được giao những nhiệm vụ quan trọng.
“Sau khi nghỉ ngơi xong, tỷ định đi đâu tiếp?”
“Ôi chao, sao thế này? Đệ đang lo lắng cho ta à?”
Thật là phiền phức, đáng lẽ ta không nên hỏi.
Cầm Hi Phi cười khúc khích, rõ ràng là tỷ ấy cảm thấy thích thú trước phản ứng của ta.
“Thật đáng tiếc, ta chỉ được gặp đệ một thời gian ngắn như vậy thôi.”
Cầm Hi Phi nhẹ nhàng xoa đầu ta.
Đầu ta khẽ rung theo nhịp tay tỷ ấy di chuyển. Điều này làm ta nhớ đến Nhị trưởng lão.
Không phải tôi đang khen đâu. Thật đáng tiếc là tỷ ấy lại có vài điểm giống lão già ấy…
“Nhiệm vụ sắp tới sẽ lâu hơn bình thường. Ta được cử đến “Vực thẳm”.”
“Vực thẳm ư?”
Vực thẳm là một khu vực đầy rẫy những Ma Cảnh Môn nguy hiểm liên tục xuất hiện.
Đó cũng là một khu vực được giám sát trực tiếp bởi Võ Lâm Minh, và theo thỏa
thuận giữa các phe Chính Đạo, các gia tộc và môn phái sẽ lần lượt cử binh mã đến
đây để trấn thủ khu vực.
Và có vẻ như lần này đến lượt Cầm gia chúng ta.
“Chuyến đi lần này của tỷ sẽ dài lắm đấy.”
“Chẳng phải sẽ thú vị sao? Ta nghe nói nơi đó nhiều ma nhân xuất hiện… Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy hứng thú rồi.”
“…Ta mong tỷ sẽ tận hưởng nó vui vẻ.”
Ta lại lo lắng vô ích rồi… Tỷ ấy thấy thích thú với chuyện này thật sao?
Xích Dương Cuồng Kiếm… Đúng là tỷ ấy điên thật rồi.
Đương lúc chúng ta đang trò chuyện, Mậu Diễn tiến lại gần và nói:
“Thiếu gia, mọi thứ đã sẵn sàng để lên đường rồi.”
“Chúng ta đi ngay bây giờ sao?”
“Không phải ngay lúc này, nhưng trong khoảng 5 đến 15 phút nữa. Nhị trưởng lão nói rằng ngài ấy có thứ muốn đưa cho thiếu gia…”
“…Ta tự hỏi lần này sẽ là cái gì đây.”
Bất cứ điều gì liên quan đến Nhị trưởng lão luôn khiến ta bất an.
Tôi cũng sẽ chẳng thấy ngạc nhiên nếu ông ấy nói gì đó như “Hãy mang cái này đến cho Môn chủ giúp ta.” đâu…
“Hãy mang cái này đến cho Môn chủ giúp ta.”
…Tôi không ngờ lão ấy sẽ thực sự nói thế.
“…Ông vừa nói cái gì?”
Ta hỏi lại, chỉ để chắc chắn rằng mình đã nghe đúng, vì Nhị trưởng lão đột nhiên xuất hiện và nói những lời này như thể chẳng có gì quan trọng cả.
Nhị trưởng lão đáp lại vô cùng bình thản.
“Hmm…? Ồ, chỉ là mang cái này cho tên họ Đào kia thôi.”
“Không…! Đợi đã, đợi đã, ta không hỏi về biệt danh chết dẫm mà ông đặt cho Môn chủ phái Hoa Sơn kia.”
“Hả, vậy nhóc hỏi về cái gì?”
Lão già khọm điên khùng này vừa gọi Môn chủ của phái Hoa Sơn là “ tên
khốn” à? Sao lão ấy có thể táo tợn đến vậy được cơ chứ…?
“Họ đằng nào cũng sẽ để nhóc gặp hắn nếu nhắc đến tên ta thôi, nên cứ giao cái
này cho hắn đi.”
“Cái gì đây?”
“Chẳng có gì quan trọng đâu. Ta vốn định trả cho hắn từ lâu rồi, nhưng lão già này
lại quên béng mất.”
Thứ mà Nhị trưởng lão đưa cho ta được gói sơ sài trong một mảnh vải, vậy nên có lẽ nó thực sự không quan trọng như lời lão ấy đã nói.
Tôi cảm thấy khá dễ chịu khi chạm vào nó, nên cứ mân mê nó. Và sau đó, Nhị trưởng lão mới nói tiếp.
“Nó được gọi là Mai Hoa Kỳ Thạch, một trong bốn bảo vật của Hoa Sơn.”
Tay ta lập tức ngừng mân mê viên đá ngay khi nghe thấy lời của Nhị trưởng lão.
Đứng bên cạnh ta, Mậu Diễn cũng không nén nổi tiếng nấc.
...Lão già ấy vừa nói cái quái gì cơ? Lần này chắc chắn mình phải nghe nhầm rồi, đúng không?
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook