Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
-
Chapter 39: Hồi Hương (2)
Chương 39: Hồi Hương (2)
Bầu trời đổ cơn giông dữ dội, nước mưa trút xuống như thác đổ.
Vầng trăng vằng vặc giấu mình đằng sau mây đen, mưa rơi nặng hạt.
Bọn ta chạy trốn như điên khi băng qua khu rừng chìm trong bóng tối.
Dù cho ta đã vận nội công nhưng bước chân vẫn cảm thấy thật nặng nề.
Ta thầm nghĩ trong lòng sau khi phải chạy trốn lâu đến vậy,
Ta đã chạy được bao xa?
Ta đã chạy bao lâu?
Bao lâu... bao lâu...
Ta đã sống được bao lâu rồi...?
Đôi chân ta xây xát và tiếng gào thét trong đau đớn cứ thế bật ra.
Chúng đang bảo ta rằng, đừng chạy nữa, hãy nghỉ bước đi, nhưng ta không dừng lại.
Ta không thể dừng lại được.
Có thứ đó chảy xuống tay ta.
Có phải nước mưa không?
Ta cố gắng suy nghĩ theo chiều hướng lạc quan nhưng ta sai rồi, như một lẽ nghiễm nhiên.
Thứ chất lỏng đang chảy xuống tay ta quá ấm so với nước mưa.
Hai hàm răng ta nghiến chặt, ta không thể dừng lại được nữa.
[Tỉnh dậy đi!]
Ta gào thét, nhưng đằng sau ta chẳng có lấy một lời hồi đáp.
Chính bởi thế mà ta thậm chí còn dùng nhiều nội lực hơn nữa để tăng tốc độ của bản thân lên.
Ta sắp hết thời gian rồi. Ta cảm thấy hình như máu đang chảy xuống tay ta nhiều hơn nữa.
[Mẹ kiếp... Tỉnh dậy đi!]
Ta lại hét lên, nhưng mọi thứ vẫn y như lúc trước.
Thế nên ta lại càng ghì chặt lấy tay của nàng ấy hơn nữa.
Để nàng ấy không bao giờ thoát được.
Mình lãng phí nhiều nội lực như thế này vì cái khỉ gió gì vậy?
Ta tự mắng chính mình.
Sao ta lại không thể cứ bỏ cô nương này mà đi?
Rõ ràng ta biết rằng nàng ấy là một gánh nặng, vậy mà tại sao ta lại đưa nàng ấy theo ta suốt dọc đường cơ chứ?
Và còn cả việc tại sao ta vẫn làm thế trong cả quãng đường này như thể ta đang sắp chết đến nơi?
Ta không có đáp án nào cả.
Thế nên ta cứ chạy mãi.
Đôi mắt ta bắt đầu rỉ máu.
Ta cảm nhận được cơn đau từ phía bụng dưới của mình, cùng với đó cơ thể của ta đang báo hiệu cho ta thấy rằng, ta đã dùng cạn toàn bộ nội lực của bản thân.
Trái tim ta đập liên hồi như điên.
Và rồi, ta cảm thấy có gì đó khác thoát khỏi thân ta.
Bởi lẽ đã cạn kiệt nội lực nên ta chỉ còn cách thiêu đốt sinh mạng để lấp vào thay. Cảm giác sự sống mất đi khiến đôi môi ta run rẩy.
[...Quỷ tha ma bắt.]
Tiếng hít thở đằng sau lưng ta dần trở nên nhẹ hơn và nhẹ hơn nữa.
Còn trái tim ta lại chỉ càng đập nhanh hơn, hoàn toàn đối nghịch lại với chuyện đang xảy ra phía sau lưng ta.
Cái thứ đang đuổi theo ta đã đi rồi, nhưng ta vẫn chưa thể dừng lại được.
Ta không chắc rằng liệu ta đã thực sự trốn thoát khỏi cái thứ quái vật đó hay chưa.
Đây là đâu? Mình đã chạy bao xa?
Hai chân ta run rẩy, chúng gần như bị tê liệt mất một lúc khá lâu rồi.
Bỗng nhiên, một hang động trong rừng đập vào tầm mắt của ta.
Ta thậm chí còn không biết chính mình đang ở đâu.
Nhưng ta không còn lựa chọn nào khác.
Khi ta tiến sâu vào trong hang động, tiếng nước mưa trở nên xa dần, để lại là sự yên lặng tĩnh mịch vốn có nơi hang sâu.
Trong lúc chật vật với cơ thể kiệt sức của mình, ta đã tìm cách đặt chân được vào một chỗ tạm gọi là khá trống trải trong hang.
Ngay vào lúc ta ngừng vận nội công, ta gần như muốn đổ sập ngay xuống mặt đất.
Tất cả các khớp xương của ta đều gào thét vì đau, nhưng trước đó ta vẫn cẩn thận đặt người mà ta đang đem theo xuống mặt đất.
Một vết chém ngay ngắn ở trên lồng ngực của nàng ấy, nơi đó vẫn còn đang ồ ạt chảy máu.
Nàng ấy vẫn còn thở, nhưng rất yếu.
Ta đặt bàn tay run rẩy của mình lại gần vết thương của nàng ấy rồi truyền nội lực của mình quanh nó.
Vì ta hầu như đã cạn nội lực nên hiện tại ta đang dùng sinh lực của chính mình, nhưng điều đó chẳng may may ảnh hưởng đến việc ta đang làm chút nào.
[Chết tiệt... Tại sao máu lại không ngừng được chứ...]
Mặc dầu là vậy, nhưng ngay cả khi ta đã nỗ lực đến nhường đó, nàng ấy vẫn cứ chảy máu tiếp.
Ta bỗng đột ngột lảo đảo.
Ta đã sử dụng quá nhiều nội lực trong một khoảng thời gian ngắn mất rồi.
[Tại sao, là tại sao vậy...]
Có ai đó khẽ nắm lấy đôi bàn tay nọ, đôi bàn tay thuộc về người đang cố cầm máu cho vết thương của người thiếu nữ kia.
[D... ừ... n... g]
Giọng nói ấy hấp hối.
Ta thét lên trong nỗi tuyệt vọng.
[Dừng là có ý gì hả!? Ngậm miệng vào đi!]
[...Cứ thế này... ngươi sẽ chết mất... t... a... ổ...]
[Im đi, vậy tại sao ngươi lại làm như vậy dù ta chưa bao giờ yêu cầu ngươi cơ chứ? Mọi chuyện xảy ra như này đều là bởi ngươi, vì thế ta sẽ làm bất cứ cái khỉ gió gì mà ta muốn!]
Nên làm ơn đi mà, chỉ cần im đi và nghĩ về việc sống sót thôi.
Ta không thể nói lời cuối cùng đó nữa, bởi vì nàng ấy đã lại bất tỉnh nữa rồi.
Nàng ấy phải sống.
Nàng ấy không thể chết tại một nơi như thế này được.
Nàng ấy chắn chắn phải sống sót.
Ta không thể nàng ấy chết tại một nơi như thế.
[Nhưng rồi ta biết phải làm gì đây... Mẹ kiếp...]
Dùng nhiều sinh lực hơn đồng nghĩ với việc ta cũng sẽ sớm bất tỉnh.
Và nàng ấy sẽ không tránh khỏi cái chết.
Ta nghiến răng, rồi dồn ép bản thân hơn nữa để tiếp tục việc truyền sinh lực, nhưng có vẻ như trái tim ta chẳng hề lắng nghe chút nào.
[Làm ơn... Làm ơn đi mà...!]
Ta tuyệt vọng rồi.
Thế gian chó má này chưa bao giờ trao cho ta bất cứ chuyện gì tốt ở đời hết.
Và cả ngay bây giờ cũng y như vậy, bọn ta lại bị đẩy đến sát bờ vực thẳm.
[Chỉ một lần thôi.... Ngươi có thể giúp ta chỉ một lần thôi được không. Ngươi không thể giúp ta chỉ duy nhất một lần này thôi được không...?]
Cho đến tận lúc này, ngươi vẫn tàn nhẫn đến như thế, vậy nên lần này ngươi chắc chắn phải giúp ta, chỉ cần mỗi lần này thôi mà.
Ta biết rằng ta là một kẻ vô phúc, nhưng chẳng lẽ ngay cả lần này cũng thể cứu vớt ta lấy một lần sao?
Đó chỉ là một suy nghĩ vô nghĩa, oán thán với thiên đạo bất công chẳng đưa cho ta câu trả lời.
Bởi lẽ ngay từ đầu nó đâu đứng về phía ta.
Đã bao lâu rồi vậy? Còn sinh lực trong ta còn lại bao nhiêu?
Hình như tính mạng của ta cũng đã sắp tàn lụi rồi.
[Thảm thương làm sao.]
Nội công của ta bị ngưng lại.
Không phải bởi ý ta, mà là của kẻ khác.
Giọng nói đó đến từ phía sau lưng ta khiến cơ thể ta căng chặt lại.
Từ lúc nào mà...?
Hang động này chỉ có duy nhất một lối vào.
Mặc cho ta đang sử dụng nội lực lên người khác đi nữa, nhưng đáng ra không thể nào mà ta lại không chú ý đến có kẻ xâm nhập được.
[...Chuyện này không vui chút nào. Suy cho cùng, ta đâu phải kẻ ưa trò trốn tìm đâu.]
Ta thở khó nhọc.
Chỉ bởi vì thứ đó ở gần mà toàn bộ cơ bắp trên cơ thể ta đều đang bắt đầu gào thét trong đau đớn; nó có cảm giác như thể toàn bộ không khí trên đời đều biến mất sạch vậy.
Trong cơn run sợ, ta quay đầu rồi nhìn thẳng vào kẻ đó.
Nỗi tuyệt vọng.
Nỗi tuyệt vọng đứng ở ngay nơi đó.
[Đâu gì đáng thương hơn một tên nhân tộc mải miết đuổi theo niềm hi vọng vô nghĩa chứ.]
[Ngươi, ngươi là cái gì...]
[Mồm miệng nhanh nhảu hơn ta nghĩ đấy...]
Đó là một tên quái vật. Không cách nào diễn tả được.
Thứ đó nhìn vào bọn ta rồi nở nụ cười.
Không, chính xác hơn, thứ đó đang nở nụ cười với ta.
Ta không thể miêu tả rằng thứ đó trông ra sao, hay ta hiểu được lời thứ đó như thế nào, nhưng kỳ lạ thay, ta lại có thể nhận ra thứ đó đang mỉm cười.
[Thật thú vị, ngay cả khi ngươi đã ở trong tình huống hiện tại rồi, vậy mà ngươi vẫn còn thể nhe nanh múa vuốt với ta.]
Hang động vốn bị bóng tối che phủ bỗng thoáng chốc bừng sáng.
Không phải... Nó không thực sự sáng lên.
Mà là bóng tối đang ở đây chỉ đơn giản bị nuốt chửng bởi một thứ bóng tối khác còn tối tăm hơn và giờ đây, thứ bóng tối kia đã không còn hiện hữu nữa.
[...Mẹ kiếp.]
Ta buột miệng chửi thề.
Ta đã cố gắng kiềm chế rồi nhưng thứ cảm xúc đang chậm rãi chiếm lấy thân ta này chính là nỗi sợ hãi.
Đó không phải là cái mà nhân tộc có thể làm được.
Thứ đó cất tiếng, vừa nói với ta vừa quan sát ta run rẩy trong nỗi sợ.
[Ngươi đã hỏi ta là ai.]
Trong hang, không gian bắt đầu bị thu hẹp lại từng chút một, bầy quạ đen đột ngột đập cánh tạo ra một trận cuồng phong.
Trận cuồng phong đó cũng nuốt chửng mất niềm hi vọng nhỏ nhoi mà ta còn sót lại.
Và rồi hoàn toàn phá hủy đi dũng khí còn lại bên trong ta.
Một bước.
Chỉ sau một bước duy nhất, ta đã đủ để biết được.
Nếu thứ đó muốn thì chỉ cần động một ngón tay thôi là thứ đó sẽ có thể lấy đi mọi thứ khỏi ta
Nhưng thứ đó chỉ đang khoan dung với ta, bởi vì thứ đó nghĩ rằng chuyện này thật thú vị.
[Ta là...]
Ta nghĩ rằng trái tim đã ngừng đập trước giọng nói chậm rãi ấy.
Khó khăn lắm ta mới giữ vững được tinh thần nhưng rồi đến cuối cùng nó cũng bắt đầu u ám đi.
Ta nghĩ đó là lúc mà...
[Thiên Ma.]
Thế gian xung quanh ta ngừng lại.
***
Ta nghĩ đã khoảng một canh giờ rồi kể từ lúc mà ta đầu chạy trốn trong khi đưa Vy Tuyết Nga theo.
Nhờ vào việc nội lực tăng lên mà ta mới có thể chạy ở tốc độ cực nhanh ngay cả khi đang đưa theo người khác.
“Hơi nhanh đấy, muội có ổn không?”
Ta hỏi Vy Tuyết Nga, người đang vùi mặt trong vào lưng ta.
Chẳng ai đáp lại.
“...Muội không nghe thấy ta nói hả?”
Ta hỏi lại lần nữa, lúc đầu ta nghĩ rằng nàng ấy không nghe thấy ta nói nhưng rồi sau đó nàng ấy vẫn không đáp lại.
Ta nghĩ có gì đó hơi lạ, thế là ta dừng lại.
Ta cho rằng nàng ấy không nghe thấy lời ta là bởi vì tiếng gió.
“Muội thấy sao, có quá nhanh không hay-”
- Khò.
“...Hửm?”
Lúc dừng lại, ta nghe thấy một âm thanh kỳ lạ phát ra từ phía sau lưng.
Khi ta ngoái đầu thì thấy Vy Tuyết Nga đang vừa ngủ vừa ngáy một cách ngon lành.
Không phải là nàng ấy không nghe thấy ta, mà chỉ là nàng ấy ngủ quá ngon thôi.
“Muội chắc phải thấy thoải mái lắm hả?”
Ta nói giọng trêu chọc, nhưng Vy Tuyết Nga vẫn không trả lời vì nàng ấy còn bận ngáy cơ mà.
Ta cảm thấy hơi bứt rứt, thầm nghĩ có nên đánh thức nàng ấy dậy hay không nhưng rồi cuối cùng, ta không trêu nàng ấy nữa rồi tiếp tục chạy.
Ngay cả khi đã chạy một quãng dài, nội lực của ta vẫn dồi dào.
Với mức độ khôi phục nội lực của ta thì dù cho ta có chạy nhanh hơn tốc độ bây giờ thì nó vẫn còn rất đánh kinh ngạc.
Ta từng nghe nói qua về việc Đỗ gia nổi tiếng trong việc sở hữu nội lực thâm hậu và thuần khiết.
Ta cảm thấy rằng loại nội lực như này không phù hợp với kiểu như người cho lắm.
Không phải mình đang oán trách gì đâu.
Nhưng thành thật là ta không quan tâm đó là gì miễn là nó không phải là ma công.
Chỉ cần nó không phải thứ nội khiến nhân tộc từ từ phát điên thì thứ gì ta cũng thấy ổn cả.
Ta tăng tốc.
Ta suýt thì đi qua Đường gia.
Bởi vì ta đã lấy được cái ta muốn khi đến đấy nên ta ưu tiên đến nơi ở của mình hơn.
Khoan... Ít nhất thì ta nên giới thiệu bản thân với gia chủ của Đường gia, người sẽ xuất hiện vào ngày tổ chức Đường Binh Triển Hội mới phải.
Quả thật, giờ ta mới nhớ ra sự tồn tại của ngài ấy mà trong khi đó ta đã đi hơi xa...
Chắn chắn ta sẽ bị tổng quản mắng vì chuyện này mất thôi.
Nhưng ít nhất thì mình đã lấy được thứ mà mình muốn.
Ta đã thành ngăn chặn được Khai Thiên gia lấy đi tàng khố.
Bây giờ ta mới có thời gian suy nghĩ về chuyện đó, thứ mà gia chủ của gia tộc Khai Thiên lấy được có lẽ là viên nội đan mà con mãng xà nhả ra.
Mình không chắc nội công trong viên nội đan đó có đủ để gia chủ của Khai Thiên gia đạt được cảnh giới xuất thần nhập hóa hay không.
Nhưng hẳn là cũng gần đạt được cảnh giới đó rồi.
Ta còn đoán rằng có lẽ là ta cũng khá gây ấn tượng khi mà bản thân ta có thể hấp thu được nhiều nội lực từ viên nội đan đó như thế, kể cả khi ta không thể hấp thu được toàn bộ đi nữa.
Mình đoán tốt hơn hết là không hấp thu gì nữa.
Nhưng mặt khác, Nguyệt Ảnh Đan... Chậc, thôi đừng nghĩ về chuyện đó nữa.
Nội lực của ta thoáng hỗn loạn bởi vì ta đã nghĩ đến Nguyệt Ảnh Đan, ta cảm thấy như thể ta sẽ bùng nổ nếu như còn nghĩ về nó thêm tí nào nữa vậy.
Một lúc sau, ta đã thấy thị trấn ở đằng xa.
Ta thấy hẳn ta nên bắt đầu đi bộ từ chỗ này, vậy nên ta dừng lại rồi đặt Vy Tuyết Nga xuống mặt đất.
“Dậy đi nào, chúng ta đến rồi.”
“Ưmm...?”
Vy Tuyết Nga dụi mắt, cố gắng mở đôi mắt nhập nhèm của mình.
Ta muốn đánh thức nàng ấy dậy nhanh hơn, thế là ta gõ một cái vào đầu nàng ấy.
“Au!”
Nhờ cú đánh bất ngờ đó mà đôi mắt của Vy Tuyết Nga nhanh chóng mở ra.
“Một đứa hạ nhân mà lại dám ngủ trên lưng chủ nhân, còn nữa; vừa ngáy vừa ngủ ư!?”
“M-Muội ngáy hả!?”
Vy Tuyết Nga đứng trân trân ra vì choáng váng sau khi nghe thấy ta bảo nàng ấy ngáy ngủ.
Ta mỉm cười, nhìn nàng ấy:
“Phải rồi, muội cũng giỏi thật đấy nhỉ. Ta cứ nghĩ rằng đó là một hổ cơ.”
“Nói-Nói-Nói dối!”
“Ta thề với trời rằng ta đang nói chuyện nghiêm túc.”
Dĩ nhiên là không phải đoạn bảo tiếng nàng ấy ngáy như một con hổ rồi.
Khuôn mặt Vy Tuyết Nga hiện vẻ buồn bã sau khi nghe thấy ta bảo rằng ta thề với trời.
Ta nghe thấy nàng ấy lầm bầm những lời như kiểu ‘Không thể nào... không thể nào...’ trong lúc nàng ấy đi theo phía sau ta.
Ta đâu phải người đã yêu cầu cõng đi trước chứ.
Chúng ta tiến vào thị trấn, trong lúc đó Vy Tuyết Nga vẫn còn đang trong cú sốc.
Chúng ta phải tìm người của Cầm gia trong thị trấn này.
Đây không phải là việc khó hoàn thành.
Nhờ vào việc nội lực tăng lên mà phạm vi ta cảm nhận cũng trở nên rộng hơn.
Tất cả những gì mà ta phải làm chỉ là tìm nội lực của Mậu Diễn.
Và theo ta biết thì hắn ở gần hơn ta nghĩ. Thậm chí hơn, hình như hắn đang lại gần.
“Thiếu gia!”
Từ đằng xa, có ai đó mặc quần áo thêu gia huy của Cầm gia chạy về phía chúng ta.
Ta không biết làm sao hắn biết được nhưng đó chính là Mậu Diễn.
Mậu Diễn chạy về phía chúng ta. Trên biểu cảm nhẹ nhõm của hắn có thêm một chút bất đắc dĩ.
“N... Mấy ngày qua ngài đã đi đâu-”
Mậu Diễn đột ngột dừng lại; hình như hắn đã chú ý đến những thay đổi của ta.
Rồi hắn bối rối hỏi:
“...Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Trước lời của Mậu Diễn, ta vừa đáp vừa gãi má:
“Ta đoán ta có thể nói rằng, ừ... Ta phải nói sao nhỉ...”
Hắn không phải là người duy nhất thấy ngạc nhiên.
Giờ ta còn hiểu rõ hơn.
Rằng Mậu Diễn là một cao thủ cực kỳ tinh thông võ học.
‘...Khỉ thật, hắn đạt đến bậc cao thủ nhất lưu ở độ tuổi đó ư?’
Ta nghĩ Mậu Diễn mới chỉ khoảng 20 tuổi.
Thật lạ.
Khi nhìn thấy một cao thủ trong võ lâm chưa bao giờ lan truyền tên tuổi của mình cho đến tận ngày ta từ giã cõi đời.
Và còn càng lạ hơn rằng ta đã không nhận ra điều đó ngay cả khi hắn là một thành viên thuộc Cầm gia.
Ta tự hỏi rằng chuyện đó liên quan đến cái gì.
“Thứ lỗi, ta có chuyện phải làm.”
“N-Nhưng ngay cả vậy đi nữa thì ngài cũng nên đưa ta theo với ngài chứ. Nếu có chuyện gì xảy ra với thiếu gia thì phải làm sao, ngài có biết ta lo cho ngài như thế nào không!?”
“Xin lỗi mà... Nhưng mà, không có gì xảy ra đúng không?”
Điều này chắc chắn là sự thật, vì không có gì xảy ra với bọn ta cả; dù là trên đường chúng ta đi hay là trên đường trở về từ tàng khố.
Dù thế, đúng thật là ta đã bỏ trốn ba ngày mà không nói gì nên đến cuối cùng, đây vẫn là lỗi của ta.
Bây giờ, đặt chuyện đó qua một bên, còn có một câu hỏi mà ta cần phải hỏi Mậu Diễn.
“Nói...”
“Vâng...?”
“Ta có thể hỏi ngươi một câu không?”
“Vâng... Ngài muốn biết gì?”
“Tại sao lại có thêm hai thứ vô dụng ở đây thế này?”
Ở nơi mà chúng ta đứng tụ họp, ta có thể cảm nhận được hai tồn tại không hề thân thiện tí nào.
Mậu Diễn đứng sững mất một giây rồi có vẻ như là bối rối trước câu hỏi ta vừa nói:
“Ta nghĩ thiếu gia đã gọi cho họ biết...?”
“Ngươi nghĩ ta đã gọi hai thứ đó – hai vị khách nhân đó ư?”
“Đó điều họ nói với ta, thế nên ta...”
Ta day trán khi nghe thấy thế.
Từ chỗ này, ta có thể cảm thấy được hai sự hiện hiện quen thuộc kia trong phòng cho khách nhân.
Những vị khách đó chính là Nam Cung Phí Nga và Đường Tiêu Duyệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook