Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
-
Chapter 36: Tìm Kiếm Manh Mối (4)
Chương 36: Tìm Kiếm Manh Mối (4)
Một con mãng xà đồ sộ tỏa ra ánh sáng màu trắng đang nhìn xuống chúng ta.
“Nó-nó là một con rắn khổng lồ...!”
Hàm răng của ta nghiến chặt lại khi nghe thấy lời của Vy Tuyết Nga.
Chúng ta đang ở trong một tình huống cực kỳ tồi tệ.
‘...Một con ma vật ư?’
Không đời nào mà một con mãng xà với kích cỡ lớn như thế này lại không phải là một con ma vật được.
Xem xét đến cách nói chuyện của nó với chúng ta… liệu nó có phải là một con ma vật sở hữu trí tuệ ở một mức nhất định hay không?
Chưa bao giờ ta được nghe thấy hay trông thấy những chuyện như thế.
Huống chi là một con ma vật khổng lồ đến mức này.
‘Mình nên làm gì bây giờ?’
Với khả năng hiện tại của ta, chưa chắc gì ta đã có thể để lại trên thân nó được nổi một vết xước.
Nhưng chí ít là ta phải đảm bảo sự an nguy cho Vy Tuyết Nga có thể bình an chạy thoát khỏi chốn này.
Làm sao mà ta có thể đánh lạc hướng nó đây...?
Ngay lúc đó, con mãng xà cất tiếng, như thể nó vừa đọc được tâm trí ta vậy.
- Bình tĩnh đi, hài tử này. Bây giờ ta không thấy đói bụng lắm đâu.
‘...Thế mà nó lại không tỏ ra thái độ thù địch nào ư?’
Nghe thấy lời nó nói, ta lau mồ hôi của mình rồi hỏi:
“Ngươi có thể hiểu được lời ta sao?”
- Thử nghĩ mà xem, chúng ta đang nói chuyện với nhau đó.
“Sao mà một con ma vật có thể nói tiếng người được chứ?”
- Một con ma vật à... Thú vị đấy.
Cái lưỡi của con mãng xà nọ nhúc nhích.
Đến cái lưỡi của nó trông còn to hơn ta nữa.
- Chúng ta đang sống trong thời kỳ mà những thực thể như ta được gọi là ma vật rồi ư, hừm?
Đó là một chất giọng chua chát.
Hình như giọng nói ấy không có vẻ đối địch gì, nhưng ta không thể tin tưởng một con ma vật được, thế nên ta vẫn quyết định dùng nội công hộ thể.
Con mãng xà mở to đôi mắt, để lộ ra đôi ngươi màu hoàng kim, rồi cất tiếng hỏi ta:
-...Ta thấy tò mò rồi đấy, hài tử kia. Làm sao mà một hài tử như ngươi, một kẻ vốn chẳng đến từ Xuyên Liên lại tìm được đường đến đây?
“Xuyên Liên...?”
Có phải nó đang nhắc đến gia tộc Kim Xuyên Liên hay không?
“...Gia tộc Kim Xuyên Liên đã biến mất từ hàng trăm năm trước rồi.”
Theo lời ta nói, đôi mắt của con mãng xà càng mở to hơn.
Rồi nó chậm rãi nhắm mắt mình lại.
- Xì
Con mãng xà khổng lồ kia cuộn tròn thân thể nó lại.
Nó mới chỉ khẽ động thân thôi nhưng toàn bộ căn phòng đã ngay lập tức bị chấn động – con mãng xà đó lớn đến mức độ như thế đấy.
-...Ta biết rồi. Sau cùng, ắt hẳn điều ấy là không thể tránh khỏi.
Cái đầu to lớn của con mãng xà từ từ hạ xuống mặt đất.
- Ấy nhưng, ta vẫn cảm thấy tò mò. Dù cho sức mạnh của ta đang dần suy giảm, nhưng làm sao mà ngươi lại tìm được đường đến đây?
‘...Khi nó nói đến sức mạnh, có phải điều đó có nghĩa là con ma vật này tạo ra kết giới quanh đây hay không?’
Một con ma vật mà lại sở hữu thứ sức mạnh không tưởng như này....
Chuyện đó phải đáng sợ đến mức nào cơ chứ?
Mình nên trả lời con ma vật này như thế nào đây?
Thật ra, mình đứng ở đây chỉ vì Vy Tuyết Nga đã dẫn đường cho mình từ đầu đến cuối mà thôi, vậy nên mình chẳng biết nói gì hết.
“...Ta đã tình cờ tìm thấy nơi này.”
-...Gì hử?
Con mãng xà nọ vốn đang định đáp lời cho câu nói đầy vô nghĩa của ta thì bỗng đột ngột dừng lại, rồi chuyển ánh nhìn đến một chỗ khác.
Hiện giờ, nó đang nhìn thẳng vào chỗ của Vy Tuyết Nga.
Đôi mắt màu hoàng kim hơi sáng lên khi nó trông thấy Vy Tuyết Nga.
Kích cỡ khổng lồ của nó không khỏi khiến ta cảm thấy sợ hãi khi đứng trước cái đầu to lớn đang nhìn bọn ta vô cùng chăm chú kia.
Dường như Vy Tuyết Nga cũng lo sợ giống ta nên nàng ấy lật đật di chuyển ra phía sau lưng ta.
Còn con mãng xà nọ, sau khi quan sát nàng ấy vài giây thì nó lùi lại một chút, nhường cho chúng ta chút không gian nho nhỏ.
- Ta hiểu rồi... Thì ra là vậy.
Hử? Nó hiểu gì chứ?
- Hài tử kia, mục đích ngươi đến đây là gì?
Con mãng xà đột ngột hỏi.
Ta hơi sững ra trước câu hỏi của nó.
Nếu nó có quan hệ gì đấy với gia tộc Kim Xuyên Liên thì liệu nó có để chúng ta trộm đi tàng khố của gia tộc Kim Xuyên Liên rồi rời đi hay không?
“Thưa tiền bối, vãn bối chỉ vô tình lạc bước đến đây.”
Ta vô thức nói bằng giọng điệu kính cẩn.
Con mãng xà thu lưỡi lại khi nghe thấy câu trả lời của ta.
Ta không biết liệu có phải nỗi sợ đã khiến ta sinh ảo giác hay không nhưng theo ta thấy, hình như con mãng xà đó đang mỉm cười thì phải.
Rồi nó cất tiếng:
- Xui thay, thứ ngươi đang tìm không còn thuộc về nơi này nữa.
...Chết tiệt thật, nó phát hiện ra việc mình đến đây để tìm tàng khố rồi.
Cùng với việc nhận thức được chuyện này, mồ hôi cũng theo đó chảy ướt đẫm phía sau lưng ta.
Con mãng xà tiếp tục nói:
- Bởi vì tháng ngày của ta sắp đến lúc tận, thế nên nơi này rồi cũng sẽ biến mất cùng với ta.
‘...Sắp tận ư?’
Giờ đây, ta cảm thấy hình như ta đã biết làm sao mà Đường gia lại có thể tìm thấy được nơi này ngay từ đầu rồi.
Nếu những lời con mãng xà kia nói là sự thực, thì có thể Đường gia sẽ tìm thấy được nơi này sau khi kết giới biến mất.
‘Hiện đã rõ lý do tại sao mà trong thời gian dài như vậy, không ai có thể tìm thấy được cái cây độc nhất vô nhị như này.’
Nhưng liệu nó bảo ở đây chẳng có gì có phải thật hay không?
Nếu đó là sự thật thì gia chủ của Khai Thiên gia đã lấy được lợi lộc gì từ chốn này cơ chứ?
- Hài tử à.
“...Vâng, tiền bối có gì chỉ bảo ạ?”
Ta sợ sệt đáp lại con mãng xà.
Niềm kiêu hãnh của ta bị tổn thương bởi vì ta đang nói chuyện với con mãng xà đó bằng giọng điệu kính cẩn như vậy, nhưng giờ không phải lúc để quan tâm đến mấy chuyện tầm phào như vậy nữa.
- Ngươi nghĩ số mệnh là gì?
“Câu hỏi vớ vẩn gì vậy… Thưa tiền bối?”
Với một câu hỏi chẳng có nghĩa lý gì như thế khiến ta vô tình đáp bằng cái giọng nói chuyện bình thường của bản thân.
‘Thằng ngu này, tại sao ngươi lại làm vậy trong tình huống như thế này hả!?’
- Ha ha ha ha!
Con mãng xà phá lên cười trước câu trả lời của ta, cả căn phòng rung chuyển theo tiếng cười của nó.
- Ngươi nói đúng... Đó quả thật là một câu hỏi vớ vẩn từ ta.
Tạ lão thiên gia, hình như con mãng xà này không nổi giận.
Ta muốn phàn nàn lắm về cái việc người hỏi chỉ có mỗi con mãng xà kia, nhưng mà phước báu là ta đã kiềm mình lại được.
Trong hoàn cảnh hiện giờ của ta thì ta không đủ khả năng để làm như thế.
Con mãng xã từ từ thả lỏng thân thể đang cuộn lại của nó.
-...Tại sao lại phải chần chờ lâu đến như vậy cơ chứ, rồi một ngày kia, số mệnh đã định sẽ phải tan biến thôi mà.
Hình như không phải nó đang nói với mình.
Nó đang nói với ai vậy? Sau đó, bỗng nhiên thân thể của con mãng xà bắt đầu bừng lên ánh sáng chói lọi.
Nó không tỏa ra thứ ánh sáng màu trắng như lúc trước nữa mà là một màu hoàng kim như màu mắt nó vậy.
Khi ta đang nghĩ đến việc nhân cơ hội này mà chạy trốn với Vy Tuyết Nga thì bỗng có thứ gì đó phun ra từ miệng của con mãng xà.
Đó là một viên ngọc thạch màu hoàng kim.
Ta nhặt viên ngọc thạch đang lăn đến rồi dừng ngay ở dưới chân ta lên.
Sau đấy, con mãng xà cất tiếng:
- Lấy nó đi.
“...Đây là cái gì?”
- Đó là phần thưởng cho việc ứng phó với một con quái vật như ta. Sớm muộn gì, đến cuối cùng nó cũng sẽ rơi vào tay kẻ khác, nhưng có lẽ nếu nó rơi vào tay ngươi thì sẽ tốt hơn. Đây chính là số mệnh.
Dù cho viên ngọc thạch đó rơi ra từ cơ thể của mãng xà nhưng trên bề mặt của nó không hề dính tí nhớp nhúa nào.
Nếu phải để ta so sánh mà nói thì trông nó giống như ma thạch vậy, nhưng ta lại không hề cảm thấy xung quanh nó tỏa ra điềm gở, viên ngọc thạch ấy khác hơn nhiều so với những ma thạch ngoài kia.
Thay vào đó, nó tỏa ra vẻ lộng lẫy sáng rực.
Trông nó có vẻ... thần thánh ư?
- Xét đến việc ngươi có thứ đó ở trong cơ thể thì hẳn ngươi sẽ có thể hấp thụ nó dễ hơn những người khác đấy.
‘“Thứ đó”? Nó có nghĩa là gì…?’
Trước khi ta kịp suy nghĩ kỹ hơn thì luồng nội lực nóng rực bỗng đột ngột ập đến, mãnh liệt chiếm lấy thân thể ta.
“...Hự!”
Sau cơn đau đớn phút chốc tràn đến, đầu gối ta cũng khuỵu xuống theo.
Lại một lần nữa, giống y như lần trước vậy, Ma Đạp Tuyền Hấp Công tự động vận chuyển mà không màng rằng liệu ta có muốn dùng nó hay không.
Ta đã mất cảnh giác quá rồi, hình như nó đúng là một viên ma thạch thật.
Thế nhưng, kỳ lạ thay, ta lại không hề cảm thấy ma khí luân chuyển bên trong cơ thể ta chút nào.
Thay vào đó, có vẻ như vấn đề là luồng nội công đang tràn vào cơ thể ta nhiều đến mức khiến ta khó lòng nào mà giải quyết được.
Đương lúc ta đang vật lộn trong đau đớn thì ta bỗng cảm thấy bàn tay của Vy Tuyết Nga chạm vào lưng mình.
Đột nhiên, luồng nội công mãnh liệt đang trào vào người ta lại trở nên nhu hòa.
Tuy nhiên, lúc ta nghĩ rằng mình đã có thể thở phào nhẹ nhõm thì luồng nội lực xa lạ đó lại chạm trán với Xích Nội Khí của ta, rồi chúng bắt đầu kết hợp với nhau, càn quét khắp cơ thể.
“Ư...!”
Cơn đau lại tiếp tục lan tràn, thậm chí còn đau đớn hơn cả khi trước; ta cảm thấy bản thân mình như sắp chết mất.
Có phải con mãng xà đó đang cố gắng giết chết mình hay sao? Nếu là như thế thì hà tất gì nó phải dùng một phương pháp quanh co như này? Nuốt chửng mình trong một miếng không phải nhanh chóng hơn à...!?
Chậm rãi, rồi dồn dập hơn.
- Bùm!
Đáng ra trong tai ta chỉ có mỗi tiếng rên rỉ của bản thân truyền đến, nhưng chẳng hiểu sao, ta lại nghe thấy một tiếng nổ bùng trong tâm trí.
Liệu đó có phải là ảo giác do cơn đau đem lại hay không?
Đến cuối cùng thì, hai luồng nội công vốn đang càn quét điên cuồng khắp cơ thể ta cũng hòa lại thành một.
Sau khi luồng nội công được hợp nhất lại với nhau này đi đến nơi đan điền trong cơ thể ta thì phút chốc sau, nó tức thì tỏa ra khắp các kinh mạch trong cơ thể - bất chấp việc ta cố gắng kiểm soát nó bằng mọi cách.
Cứ như thể nó đột ngột bùng nổ vậy.
Ngay lúc cơn đau đớn lên đến độ ta không thể chịu nổi được nữa;
Ta đã ngất đi.
***
Sau khi Cầm Dương Thần bất tỉnh.
Căn buồng chỉ còn lại hai người duy nhất còn tỉnh táo – đó là con mãng xà và Vy Tuyết Nga.
Nó cất tiếng cười lớn sau khi nhìn thấy những chuyện đã xảy ra.
- Ta đoán từng đấy là quá mức mà hài tử đó có thể chịu đựng được rồi.
Đó là sức mạnh của một con mãng xà sắp sửa tiến hóa trở thành giao long.
Sau khi hấp thụ thứ sức mạnh như vậy thì giờ đây, Cầm Dương Thần sẽ sở hữu nội công mạnh hơn rất nhiều người.
Vy Tuyết Nga đặt đầu của Cầm Dương Thần lên chân nàng ấy rồi chậm rãi chạm vào lưng hắn.
Con mãng xà lại cất tiếng hỏi nàng ấy:
- Thế này ngươi đã vừa ý chưa?
Vy Tuyết Nga ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng nó hỏi.
Không giống với đôi mắt đen tuyền mà bình thường nàng ấy sở hữu, giờ đây đôi mắt nàng ấy đã trở thành màu hoàng kim.
Rồi Vy Tuyết Nga mở miệng đáp lại:
“Vừa ý hay không, ta không có quyền quyết định.”
Giọng nói của nàng ấy vang rộng, khác hẳn với chất giọng bình thường của bản thân nàng ấy, một chất giọng ngây thơ vẫn thường hiện diện mà không đâu tìm thấy được.
Con mãng xà đáp lời, nỗi buồn hiện rõ trong giọng của nó:
- Ngươi đã cất công đến tận đây sau khi thay đổi nhiều chuyện đến vậy rồi. Thế đây đã phải điều ngươi mong muốn chưa?
“Tại sao? Ngươi không hiểu à?”
- Không phải thế. Mà ta hiểu nhiều đến mức ta thấy xót thương cho ngươi.
Con mãng xà chậm rãi hạ thấp thân thể xuống dưới mặt đất.
Vảy của nó đang dần mất đi ánh sáng trên thân.
Vy Tuyết Nga, vẫn đặt tay lên lưng của Cầm Dương Thần mà cất tiếng hỏi:
“Tại sao ngươi lại trao đi bảo vật mà ngươi đã bảo vệ bấy lâu nay cho một người ngươi chỉ vừa mới gặp lần đầu?”
- Chỉ là đột nhiên nổi hứng thôi. Chẳng có gì tồi tệ hơn việc chờ đợi một người không bao giờ đến, vậy nên ta đã quyết định cho đi nó.
Con mãng xà nhớ đến một người nam nhân mang mái tóc màu hoàng kim và nụ cười tỏa sáng.
Một người mà nó sẽ chẳng bao giờ gặp lại được nữa.
-... Số mệnh vô thường đến như vậy.
Giờ đây, những chiếc vảy rắn đang rơi rụng lả tả xuống mặt đất. Nhưng ngay khi chúng chạm xuống đất, chúng lại vỡ vụn ra rồi tan biến thành mây khói.
Giống hệt như những chiếc lá của cây bạch phong vậy.
Chẳng bao lâu sau, cả con mãng xà khổng lồ cũng tan biến theo... mà không để lại lấy một dấu vết nào.
Đó chính là giây phút cuối cùng của con mãng xà, kẻ đã trao đi viên ngọc thạch.
Vy Tuyết Nga cẩn thận vỗ về mái đầu của Cầm Dương Thần:
“Ngay cả khi ở trong tình huống đó rồi, nhưng mà huynh vẫn nghĩ đến việc bảo vệ ta... Huynh là con người như thế nào vậy chứ?”
- Lách tách.
Những giọt nước mắt khẽ rơi trên gương mặt của Cầm Dương Thần.
‘Lẽ ra huynh đã có thể tẩu thoát rồi.’
Cầm Dương Thần, ngay cả khi đã run rẩy đến vậy nhưng hắn vẫn cứ tiếp tục đứng vững trước mặt nàng ấy.
‘Ta không tài nào hiểu được. Tại sao huynh lại làm đến nhường ấy vì ta?’
‘Vì một người như ta ư, vì một kẻ chỉ biết ôm lấy mối hận thù và khinh miệt, một kẻ cứ mãi chìm đắm trong đó mà chẳng màng đến gì khác như ta...’
Ta nhớ đến kẻ chưa từng một lần mở lời vì ai khác ngoài chính bản thân mình.
Ta khinh miệt nàng ta. Ta căm hận nàng ta và ta chẳng mong cầu gì hơn việc giết chết nàng ta đi.
Nàng ta, không ai khác, đó chính là ta.
- ...Trả lại ngay mau.
Ta nghe thấy một giọng nói.
Vy Tuyết Nga lấy tay lau đi đôi hàng nước mắt trên gương mặt mình.
“Thứ lỗi, nhưng ta sẽ phải mượn thân xác này thêm một chút nữa.”
Giờ không phải lúc.
Vẫn còn nguy hiểm.
Chỉ thêm chút nữa thôi.
Vy Tuyết Nga cẩn thận đặt đầu Cầm Dương Thần xuống mặt đất rồi chậm rãi đứng dậy.
Nàng ấy muốn xoa đầu hắn thêm chút nữa, nhưng nàng ấy biết vị trí của mình là gì.
Thế rồi nàng ấy cảm thấy ấy là một hành vi thật ích kỷ, bởi lẽ nàng ấy đang phớt lờ đi tội lỗi của chính mình.
Vy Tuyết Nga chậm chạp duỗi căng cơ thể.
Thân xác này vẫn còn là thân xác của một thiếu nữ yếu ớt và non trẻ, nhưng kinh mạch bên trong thân xác này rộng đến nỗi đủ để nàng ấy điều khiển nó mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Sau khi nàng ấy duỗi thân xong, Vy Tuyết Nga vừa nói vừa nhìn vào cánh cửa mà họ tiến vào ban nãy.
“Ra ngoài ngay.”
Bây giờ, giọng nói của thiếu nữ ấy bén nhọn và lạnh lùng như thể một thanh đoản kiếm sắc bén vậy.
Tên nam nhân kia bất ngờ trước những lời của nàng ấy, hắn rời khỏi chỗ nấp:
“...Làm sao mà ngươi? Ngươi nhận ra ta ở đó từ khi nào?”
“Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể che giấu bản thân với công phu mèo quào đó ư?”
Không ngoài ai khác, tên nam nhân đó chính là Mã Thiết.
Hộ vệ của Nam Cung Thiên Tuấn.
Kể từ lúc bắt đầu,
Kể từ lúc mà Cầm Dương Thần rời khỏi Đường gia, Vy Tuyết Nga đã biết rằng nàng ấy và Cầm Dương Thần đã bị kẻ khác bám đuôi.
Ngay cả khi Cầm Dương Thần có kinh nghiệm từ kiếp trước đi nữa, nhưng không đời nào mà hắn có đủ khả năng để phát hiện ra được kẻ có võ công đạt đến hàng đỉnh trong số những cao thủ của giới giang hồ như vậy.
“...Ta đã định lặng lẽ kết liễu hắn mà.”
Mã Thiết thở dài.
Hắn đã rút sẵn kiếm ra.
“Ngươi là một hài tử có giác quan nhạy bén đấy. Ta không muốn xử lý ngươi, ta chỉ muốn trừ khử Cầm Dương Thần thôi, nhưng giờ mọi thứ đã bị xáo trộn hết rồi.”
“Đây có phải mệnh lệnh từ đám Nam Cung không?”
Mã Thiết ngạc nhiên trước câu hỏi của Vy Tuyết Nga:
“Sao ngươi dám chứ!? Ngươi không có quyền phát ra cái tên như vậy từ miệng của ngươi!”
Vy Tuyết Nga vẫn giữ khuôn mặt vô cảm trước cơn thịnh nộ của Mã Thiết.
Và rồi lặng lẽ rút ra một thanh đoản kiếm.
Mã Thiết buông lời chế nhạo khi nhìn thấy thanh đoản kiếm đó:
“Ngươi định làm gì với thứ đó hử?”
Vy Tuyết Nga không trả lời hắn.
Sau đó những suy nghĩ xuất hiện trong đầu hắn khi hắn nhìn vào Vy Tuyết Nga.
‘Tuyệt trần.’
Nàng ấy đẹp tuyệt trần khó ai sánh kịp.
Nàng ấy vẫn còn hơi nhỏ, nhưng nếu đem nàng ấy về gia tộc và chỉ diệt trừ mỗi trưởng tử của Cầm gia thì sẽ ổn hơn cả.
Cùng với tàng khố và cả đầu của Cầm Dương Thần.
Đây là một chuyến bội thu.
Sau khi Mã Thiết nghĩ xong, hắn hỏi Vy Tuyết Nga:
“Nếu ngươi không phản kháng thì ta sẽ không động lấy một ngón tay nào vào ngươi. Thế nào hả?”
‘Thiếu nữ đó sẽ bị thương mất nếu như nàng ấy vừa cố gắng giao chiến với ta vừa cố gắng bảo vệ chủ nhân của nàng ấy.’
‘Và chắc chắn chuyện đó sẽ không làm chủ nhân của ta vui lòng đâu.’
Vy Tuyết Nga, lại một lần nữa không đáp lời.
Nàng ấy chỉ đơn giản nhìn xuống thanh đoản kiếm.
Mã Thiết thất vọng thở dài.
“Được rồi, nếu ngươi kiên quyết đến vậy thì...”
- Phịch.
“Hửm...?”
Mã Thiết phát ra một tiếng động ngớ ngẩn.
Có thứ gì đó đã rơi xuống gần hắn.
Rồi hắn cảm thấy là lạ, một cảm giác mất thăng bằng khác thường.
Mã Thiết, với đôi bàn tay run rẩy của mình, hắn cố gắng chạm vào vai trái của bản thân.
Mồ hôi lạnh chảy xuống gò má của hắn.
Nó không ở đó.
Nguyên cánh tay trái của hắn, thứ đáng ra phải ở đó đã không còn.
Khi hắn nhìn xuống mặt đất, hắn nhìn thấy thứ bị rơi ở đằng đó chẳng gì khác ngoài chính cánh tay của mình.
“Ngươi đã làm lúc...?”
Mã Thiết thậm chí còn không nhìn thấy Vy Tuyết Nga vung kiếm.
“Câm miệng.”
Giọng của Vy Tuyết Nga lọt vào tai hắn.
Và rồi, cuối cùng thì Mã Thiết cũng nhận ra có chuyện gì đó không ổn – cực kỳ không ổn.
Vy Tuyết Nga cất bước chân đầu tiên về phía trước, còn hơi thở của Mã Thiết ngay lập tức trở nên nặng nề.
Khi khoảng cách giữa họ càng thu hẹp lại, Mã Thiết cảm thấy hắn càng lúc càng khó thở hơn.
Cảm giác đè ép choáng ngợp đang dồn hết lên hắn.
“...Đừng mở cái miệng ngươi ra thêm lần nào nữa, ta không muốn đánh thức huynh ấy trong lúc huynh ấy đang ngủ ngon như vậy.”
Khi nàng ấy bước về phía trước, mái tóc của Vy Tuyết Nga đã dần dần chuyển thành màu hoàng kim.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook