Biểu tình của Tô Ngộ An hơi ngây ra: “Không sợ?”

Diệp Cẩn Dư lắc lắc đầu: “Muội cũng không thể bởi vì sợ nguy hiểm mà không trở về nhà, hơn nữa Ngộ An ca ca sẽ bảo vệ muội đúng không?”


Tô Ngộ An bất đắc dĩ: “Đột nhiên thay đổi kế hoạch là vì ta sao?”

Diệp Cẩn Dư nắm lấy cánh tay của hắn, sau đó nở một nụ cười lấy lòng: “Muội lại nghĩ ra được một phương pháp có thể giảm bớt độc trong cơ thể huynh, nhưng còn cần thảo luận với sư phụ một chút, Ngộ An ca ca sẽ phối hợp với muội mà, đúng không?”

“Có khi nào ta không phối hợp với muội đâu.” Ngón tay của Tô Ngộ An nhẹ nhàng chọc chọc lên cái trán trắng nõn của tiểu cô nương: “Ta đồng ý chuyện muội hồi cung với ta, nhưng mà ta cũng có điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Chỉ cần có thể ở gần để quan sát sự biến hóa của bệnh, nàng cảm thấy không có điều kiện gì có thể ngăn cản được quyết định của nàng.

Tô Ngộ An thấy bộ dáng chờ mong của Diệp Cẩn Dư, hắn cười cười rồi nói: “Đầu tiên, muội không thể dùng thân phận hầu phủ thiên kim nữa, mà phải giả trang thành đại phu ta tìm được từ dân gian.”

Diệp Cẩn Dư liên tục gật đầu: “Có thể, có thể, không thành vấn đề, muội đồng ý.”

Sau khi phụ mẫu của nàng chính thức hồi kinh, nàng là nữ nhi duy nhất của Trung Nghĩa hầu vẫn phải lộ diện trong kinh, yêu cầu này là vì suy nghĩ cho khuê dự của nàng, nàng đương nhiên sẽ không phản đối.

“Thứ hai, muội không thể một mình tùy ý ra ngoài, cho dù muốn rời đi cũng phải sớm nói với ta, sau khi ra cửa cũng phải mang theo người bên cạnh .”


Chuyện này cũng không thành vấn đề, chỉ còn cái cuối cùng, Diệp Cẩn Dư sốt ruột hỏi: “Vậy thứ ba là cái gì?”


Trong mắt Tô Ngộ An chứa đầy vui vẻ nhìn nàng: “Thứ ba, ta vẫn chưa nghĩ ra.”

Diệp Cẩn Dư khẽ giật mình, reo hò một tiếng từ trên ghế nhảy lên: “Cứ quyết định như vậy đi.”

Nàng còn tưởng rằng Ngộ An ca ca lại bởi vì không muốn tiếp tục giải độc mà cố ý làm khó nàng, không cho nàng đi theo vào kinh đấy.

“Vậy hiện tại ta đi tạm biệt Phó cô nương.”

----

Điền trang của Phó gia

Từ sau khi Diệp Cẩn Dư tạm biệt Phó Kỳ Linh xong liền quay về Kinh thành, Liên Kiều bận rộn sắp xếp đồ đạc chất đầy xe ngựa mà đám người Tô Ngộ An đưa tới, vẫn luôn bận đến tận ban đêm.

Liên Kiều chà chà, xoa xoa chén Lưu Ly màu sắc lộng lẫy, vừa nhìn liền biết là rất đắt này, sau đó liền bày nó lên bàn, vẻ mặt vừa lòng thỏa ý: “Tiểu thư, Diệp cô nương bọn họ thật đúng là hào phóng, nhiều đồ quý giá như vậy, nói tặng là tặng. Trong nhà bọn họ nói không chừng còn phú quý hơn cả phủ chúng ta.”

Phò Kỳ Linh không thể làm gì với hành vi càng ngày càng mê tiền của nha hoàn nhà mình, chỉ dịu dàng nhắc nhở: “Bên trong có vài món là ngự tứ, ngươi cất bọn chúng đi, tránh cho bị người trong phủ tới nhìn thấy.”

Liên Kiều lập tức trợn tròn mắt: “Ngự tứ! Tiểu thư nói những vật này là do Hoàng đế ban thưởng sao?”

Tiểu thư từ nhỏ do Từ cô cô dạy dỗ lớn lên, Từ cô cô lại do phu nhân mang tới từ nhà mẹ đẻ, là phủ Thượng Thư, hơn nữa tiểu thư từ nhỏ thích đọc sách, nên Liên Kiều không hề thấy khó hiểu khi tiểu thư có thể nhận ra vật phẩm ngự tứ. Nhưng chính bởi vì tin tưởng vào ánh mắt của tiểu thư, nàng ta mới cảm thấy kinh hãi.

Phó Kỳ Linh gật đầu trong ánh mắt nóng rực của nàng ta.

Liên kiều cảm thấy chủ tớ hai người đụng phải vận lớn rồi, tùy tiện mà cũng cứu được một cô nương có quan hệ với hoàng thất. Cảm thấy lúc này cho dù hồi phủ đối mặt với sự làm khó của phu nhân và nhị tiểu thư, nàng ta cũng có thể lớn mật chặn họng bọn họ.

Đợi đến lúc muốn hỏi tiếp, ngoài cửa viện lại truyền tới hai tiếng đập cửa, người ngoài cửa chỉ đơn giản gõ hai cái, nhưng sự tạm dừng rất quen thuộc đó lại làm cho Liên Kiều mặt mũi tràn đầy kích động theo bản năng thu lại nụ cười, khóe miệng khẽ rũ một cái, bất đắc dĩ nhìn về phía cửa viện.

“Tiểu thương, Diệp đại hiệp bị thương kia lại tới rồi.”

Diệp đại hiệp thật ra là xưng hô mà hai chủ tử tự lấy để gọi hắn, lần đầu tiên lúc bọn họ cứu hắn, chính hắn nói hắn họ “Diệp”, chưa hề nói tên. Các nàng về sau căn cứ vào việc Diệp đại hiệp biết võ công, thường xuyên ôm một thanh kiếm, còn luôn trong tình huống bị thương nên tự động cho rằng hắn là hiệp khách hành tẩu giang hồ.

Chỉ là đại hiệp này không chỉ có võ công không tốt lắm, thường xuyên bị thương, còn rất nghèo.

Không có tiền đi tìm đại phu khám bệnh, từ sau khi bọn họ cứu hắn một lần xong, sau này mỗi lần bị thương thì hắn đều sẽ tìm đến bọn họ, mặc dù tiền thuốc cũng sẽ đưa nhiều, nhưng luôn tách ra đưa hai lần, lần thứ nhất không đưa đủ, sau đó kiếm đủ tiền lại đến bổ sung, sau đó đưa nhiều hơn một chút.

Nếu không phải thấy hắn bị thương thật, mỗi lần tới cũng gần như không nói quá ba câu thì Liên Kiều còn cho rằng kiếm khách nghèo nàn này coi trọng tiểu thư đẹp như tiên nữ nhà bọn họ.

Những suy nghĩ này của Liên Kiều chỉ lướt qua trong nháy mắt, lúc Phó Kỳ Linh nghe được tiếng đập cửa vang lên, còn chưa kịp sắp xếp đồ xong đã ưỡn thẳng lưng lên.

Vẻ mặt nàng mang theo sự lo lắng: “Nhanh đi mở cửa cho hắn vào. Xem vết thương ở chỗ nào, ta đi lấy thuốc.”

Bởi vì sau này khi bị thương, Diệp đại hiệp thường xuyên tới tìm bọn họ, nên khi Liên Kiều đi hiệu thuốc bốc thuốc cho nàng, Phó Kỳ Linh sẽ dặn nàng ta thuận tiện lấy thêm cả thuốc trị ngoại thương, bởi vậy dù lo lắng thì nàng vẫn giữ được bình tĩnh.

Liên Kiều ra ngoài mở cửa dưới sự phân phó của nàng, lúc đi trên đường không nhịn được mà nói thầm trong lòng, Diệp đại hiệp này dễ bị thương như vậy thì không nên học theo người ta xông xáo giang hồ gì đó. Hơn nữa ngoại trừ lần đầu tiên bị thương tương đối nặng, hôn mê ngã xuống ở trong viện các nàng, vết thương sau này của hắn đều tương đối nhẹ, không chỉ còn tỉnh táo mà còn có thể nhẹ nhàng đi tới đi lui như thường.

Đại hiệp trong thoại bản, cái loại không có vết thương rất nghiêm trọng không xuống giường được kia gần như đều không khám đại phu. Cho nên, muốn nàng ta nói thì Diệp đại hiệp này có lẽ là có chút lập dị.


Liên Kiều ở trong lòng nhổ nước bọt nhiều như vậy, trước khi kéo cửa ra lại đổi thành vẻ mặt tràn đầy lo lắng, đợi đến khi nhìn thấy thanh niên thân hình cao lớn thẳng tắp bên ngoài, khuôn mặt lạnh lùng, giọng điệu nàng vội vàng mà quan tâm nói: “Diệp đại hiệp, ngài làm sao vậy? Mau vào đi.”

Ánh trăng bị nóc nhà che khuất, đèn lồng Liên Kiều mang theo trong tay chiếu ra tia sáng ảm đạm, lúc Liên Kiều xuất hiện, Dạ Bạch trước tiên theo bản năng mà nhìn thoáng qua sau lưng nàng ta, thấy không có người trong dự đoán, cảm xúc trong mắt hơi ngưng lại, hắn không nói gì, ở sau lưng Liên Kiều cất bước đi vào bên trong.

(Trong tiếng Trung, Dạ đọc là yè, Diệp đọc là yè, có lẽ hai chủ tớ này nhầm lẫn đấy.)

Liên Kiều sớm đã quen với sự trầm mặc ít nói của đối phương, sau khi khép cửa lại, mang theo đèn lồng đi ở phía trước dẫn hắn đi về phía phòng khách.

Mặc dù biết hắn không trả lời, nàng ta vẫn nghiêng đầu quan tâm nói: “Đại hiệp lần này ngươi lại bị thương chỗ nào? Tiểu thư đã đi lấy thuốc trị thương cho ngươi rồi. Nếu như rất nghiêm trọng ta sẽ đi tìm đại phu cho ngươi.”

Trong miệng Liên Kiều hỏi, dưới ánh trăng sáng tỏ ánh mắt nhanh chóng đảo qua trên người thanh niên.

Vừa nhìn một cái mới phát hiện ra đối phương lần này bị thương còn rất nghiêm trọng, toàn bộ quần áo trên cánh tay nhỏ bên trái gần như là thay đổi màu sắc, mới vừa rồi không chú ý đến, hiện tại mới phát hiện ra trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.

Nàng ta không khỏi thu hồi lại sự xem thường lúc ban đầu, bước đi trên chân tăng tốc.

Mặc dù Liên Kiều cảm thấy con người của Diệp đại hiệp này có chút kỳ lạ, nhưng vẫn cảm thấy hắn là người tốt, nếu không cũng sẽ không một mực không ngăn cản sự giúp đỡ mà tiểu thư dành cho hắn.

“Tiểu thư, Diệp đại hiệp bị thương cánh tay, chảy rất nhiều máu.”

Phó Kỳ Linh vừa lấy thuốc trị thương băng gạc các loại đặt lên bàn liền nghe thấy Liên Kiều cao giọng báo cáo, nàng đứng dậy lo lắng đi mấy bước đón hai người ngoài cửa: “Chuyện gì xảy ra.”

Dạ Bạch đi theo sau lưng Liên Kiều vào cửa, trong phòng ánh đèn sáng tỏ, Phó Kỳ Linh liếc mắt liền nhìn thấy áo đen trên cánh tay trái của đối phương bị rạch phá, cùng với vết thương chiếm cứ toàn bộ cánh tay lộ ra bên ngoài, miệng vết thương da tróc thịt bong, còn đang không ngừng chảy máu ra bên ngoài, vết máu thuận theo cánh tay rủ xuống của thanh niên nhỏ xuống đất. Áo đen trên thân nhất thành bất biến tại cánh tay bên trái bị vết máu nhuộm thành màu đậm khác biệt với xung quanh.

Sắc mặt Phó Kỳ Linh ngưng trọng, tiến lên cầm cánh tay hoàn hảo một bên còn lại của hắn, dắt hắn đến trước bàn ngồi xuống: “Sao không cầm máu trước.”

Không đợi Dạ Bạch nói chuyện, nàng liền lấy cái kéo ở trên bàn nhắm ngay quần áo xung quanh vết thương cắt xuống, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Liên Kiều, ngươi đi phòng bếp chuẩn bị một chút nước nóng tới đây.”

“Được.” Liên Kiều lên tiếng rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Lông màu thiếu nữ cau lại, ngũ quan xinh xắn lộ ra sự dịu dàng vô tận dưới ánh nến màu cam, ánh mắt chuyên chú phảng phất như đang đối đãi với báu vật hiếm thấy nào đó.

Thanh niên từ lúc vào cửa vẫn không thay đổi vẻ mặt lẳng lặng mà nhìn, ánh mắt ôn hòa, lúc thiếu nữ ngẩng đầu lại rũ mắt xuống.

Phó Kỳ Linh dùng băng gạc phủ lên miệng vết thương của hắn cầm máu, ngẩng đầu nhìn hắn một chút: “Nếu như đau thì nhịn một chút.”

Dạ Bạch khẽ “Ừ” một tiếng.

Phó Kỳ Linh thấy hắn lên tiếng, không khỏi lại liếc mắt nhìn, thấy hắn vẫn rũ mắt không có sự thay đổi vẻ mặt gì, nàng chỉ có thể cúi đầu tiếp tục cầm máu cho hắn.

Trong khoảnh khắc nàng cúi đầu, thanh niên không có biểu lộ gì giương mắt nhìn nàng, khóe môi kéo lên một đường cong không rõ ràng.

“Tiểu thư, nước nóng tới rồi.”

“Vắt khăn cho ta.”


Liên Kiều trừng mắt nhìn, thấy Diệp đại hiệp vẫn mặt không thay đổi ngồi ở chỗ đó, nàng ta yên tâm, chỉ cho rằng nụ cười khả nghi vừa rồi mình nhìn thấy là do bản thân hoa mắt.

Nghe thấy sự phân phó của tiểu thư nhà mình, nàng ta từ trong sự sững sờ lấy lại tinh thần rồi làm theo.

Phó Kỳ Linh bởi vì đã nhiều lần giúp hắn băng bó vết thương nên kỹ thuật đã rất nhuần nhuyễn. Hai ba lần giúp hắn rửa sạch vết thương lại bôi thuốc băng lại, nàng mới hỏi: “Chắc là ngươi vẫn chưa ăn cơm tối nhỉ.”

“Ừm.”

Phó Kỳ Linh đã quen biết hắn gần một năm, đã có thể đơn giản hiểu được lời nói ngắn gọn vào đa số thời điểm của hắn, quay đầu hỏi Liên Kiều: “Phòng bếp còn đồ ăn không?”

“Để nô tỳ đi làm, Diệp cô nương bọn họ đưa tới rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.”

Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Dạ Bạch đánh vỡ sự trầm mặc trong không khí kia, trầm giọng nói: “Có khách?”

Phó Kỳ Linh đã thành thói quen với sự trầm mặc ít nói của hắn cảm thấy kinh ngạc với với việc hắn đột nhiên hỏi, có điều vẫn giải thích nói: “Vốn dĩ có, hôm nay đã về rồi.”

Nàng ra hiệu cho hắn xung quanh còn để mấy cái rương trên mặt đất: “Những thứ này chính là của vị Diệp cô nương kia để lại, bọn họ vội vã quay về nên không cần nữa.”

Thấy hắn nhíu mày, Phó Kỳ Linh cho rằng hắn để ý phòng khách có người ở qua nên dịu dàng nói: “Đợi chút nữa ta để Liên Kiều giúp ngươi đổi đệm chăn.”

Dạ Bạch giật mình, biết nàng hiểu lầm, nhìn nàng, bờ môi động đậy hai cái, cuối cùng vẫn không nói gì.

Phó Kỳ Linh cũng không để ý đến sự trầm mặc của hắn, cười khẽ với hắn, dịu dàng nói: “Người đưa Diệp cô nương đến đây chính là ngươi đúng không.”

Nàng từ trong rổ một bên lấy là chiếc áo ngoài màu đen trước đó khi nhặt được Diệp Cẩn Dư, đưa tới trước mặt hắn: “Lúc nàng ấy rời đi ta chưa kịp trả lại cho nàng ấy, nhưng ta cảm thấy đưa cho ngươi có lẽ cũng được.”

Hành động của nàng đột nhiên không kịp chuẩn bị, khiến giữa lông mày của hắn lộ ra chút bực bội, hắn đẩy đồ về lại trước mặt nàng, giọng nói trầm thấp nói: “Cho nàng, không cần trả.”

Dương nhi cảm thấy giọng điệu của mình đối với thiếu nữ trước mắt mà nói không hợp tình người, hơi thở trên người thanh niên không khỏi càng thêm lạnh lùng, hắn mấp máy môi, lại bổ sung: “Sau này ta sẽ nói cho nàng biết.”

Phó Kỳ Linh nghiêm túc nhìn hắn một cái, thở dài, đứng dậy đi ra ngoài: “Lúc ta nhàn hạ đã làm giúp ngươi một bộ y phục, hiện tại đúng lúc có thể đưa cho ngươi thay bộ đồ rách trên người.”

Dạ Bạch hướng về phía bóng lưng đi ra ngoài của nàng, lại cúi đầu nhìn về phía vết thương được băng bó chỉnh tề trên tay, gần như là nỉ non nói: “Sắp rồi.”

Giọng nói rất nhẹ tựa như mang theo sự thư thái của chủ nhân nó.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương