Công cụ thay máu tinh vi, Diệp Cẩn Dư vì chuẩn bị những thứ này mà mất gần nửa tháng. Trong nửa tháng này, Mặc Phong đã đến Dương Châu để dẫn đám người Diệp Minh Dương và Tạ Dung Quang đến Kinh thành.

Bọn họ vào kinh liền trực tiếp đuổi về phía Đông Cung, dưới sự dẫn dắt của Mặc Phong, một đường không trở ngại mà xuất hiện trước mặt Diệp Cẩn Dư.


Diệp Minh Dương bởi vì không yên tâm muội muội, trên đường đi đều không dừng lại nghỉ ngơi chút nào, lúc này thấy đối phương thật sự bình yên vô sự, kích động bổ nhào qua ôm người xoay một vòng: “Muội muội, huynh nhớ muội muốn chết.”

Diệp Cẩn Dư đột nhiên không kịp phòng mà bị nhấc bổng lên giữa không trung, nàng kinh ngạc một thoáng, ngay sau đó nhìn hắn rồi bật cười. Lúc được thả xuống cũng cho hắn một cái ôm thật chặt, trấn an vỗ vỗ tấm lưng không tính là rộng của thiếu niên: “Muội cũng nhớ huynh muốn chết.”

Hai huynh muội kích động xong, lại tụ lại cùng nhau không coi ai ra gì, chia sẻ những chuyện trải qua của hai bên trong thời gian tách nhau.

Mặc Phong và Lam Oánh Nhi đi theo sau lưng hai huynh muội nhìn xung quanh, tiểu thư đồng Cao Văn kéo thiếu gia nhà mình chậm rãi đi ở sau cùng, xích lại gần bên tai hắn nhỏ giọng thầm thì: “Thiếu gia, nơi này là Đông Cung, đợi lát nữa có phải chúng ta sẽ nhìn thấy Thái tử trong truyền thuyết không?”

Tạ Dung Quang nhìn không chớp mắt, cũng hạ thấp giọng xuống trả lời: “Không biết, nhưng không xảy ra ngoài ý muốn thì có lẽ sẽ gặp được.”

Thái tử là chủ nhân của Đông Cung này, mặc dù hai chủ tớ bọn họ dính ánh sáng của huynh muội Diệp gia, được thuận tiện mang về, nhưng bọn họ làm khách dù thế nào thì cũng nên đi gặp mặt chủ nhân để biểu thị sự tôn kính và lễ phép.

Khóe mắt Cao Văn liếc qua nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, muốn nhìn nhiều lại sợ làm mất mặt mũi của thiếu gia nhà mình, chỉ có thể cố gắng chuyển dời sự chú ý: “Thiếu gia, ta còn là lần đầu tiên gặp nhân vật quý giá như vậy, đợi chút nữa gặp mặt phải hành lễ làm sao ạ?”

Mấy người một đường quay về phòng, Diệp Minh Dương đặt mông ngồi xuống rót mấy ly nước uống từng ngụm lớn, lập tức cảm thấy cả người ngồi dậy không ít.



Tiếp tục thao thao bất tuyệt, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì đó, chuyển đề tài, lòng đầy căm phẫn nói: “Muội muội, muội không biết đâu, Tri phủ Dương Châu kia vốn chính là một hôn quan tham sống sợ chết, lúc chúng ta rời khỏi Dương Châu, dịch hạch đã truyền ra rồi. Nếu không phải gặp người của Ngộ An ca ca đến kịp thời, khống chế bệnh tình, hiện tại tình hình dịch bệnh có thể sẽ nghiêm trọng hơn.”

Lam Oánh Nhi vốn còn đang tham quan Đông Cung trong truyền thuyết, nghe vậy cũng xoay đầu lại nhìn bọn họ, chen miệng nói: “Hơn nữa không chỉ có Dương Châu, trên đường tới đây chúng ta còn phát hiện không ít thành trấn đều có dịch hạch phát sinh ở xung quanh.”

Diệp Cẩn Dư trừng mắt: “Nói như vậy, dịch hạch ở Kinh thành là từ Dương Châu truyền ra?”

Những ngày này nàng vì bận rộn khảo nghiệm công cụ thay máu nên chạy đến không ít tiệm sắt trong Kinh thành. Mấy ngày trước Ngộ An ca ca đột nhiên không cho phép nàng ra ngoài nữa.

Dưới sự truy hỏi nhiều lần của nàng, Thái tử điện hạ gần đây bề bộn nhiều việc mới nói cho nàng biết, Kinh thành đã phát hiện ra mười bách tính mắc bệnh dịch hạch.

Bởi vì Dương Châu và Kinh thành cách xa nhau ngàn dặm, nàng còn tưởng rằng chỉ là trùng hợp, hai tòa thành cùng lúc xuất hiện tình hình bệnh dịch.

Không nghĩ tới hóa ra tình hình bệnh dịch đã lan tràn ra rộng như vậy rồi sao.

Mặc Phong đi vào cuối cùng ôm thanh kiếm, trưng một khuôn mặt lạnh lùng, thản nhiên nói: “Không phải từ Dương Châu, là từ biên giới phía Bắc.”

“Mặc Phong nói đúng.”

Tô Ngộ An đã mấy ngày không thấy bóng dáng xuất hiện ngoài cửa. Cẩm bào màu xanh nhạt không nhiễm một hạt bụi làm nổi bật lên dáng người thon dài của hắn, khuôn mặt như ngọc, lúc cất bước vào cửa, ánh chiều tà rơi trên người hắn dường như đang lưu luyến không rời, biến mất trong một khắc cuối cùng. Phía sau Mặc Thạch một thân thường phục màu đen theo sát.

Trong khoảnh khắc Diệp Cẩn Dư nhìn thấy bọn họ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở rộ sự kinh hỉ: “Ngộ An ca ca, hôm nay các huynh nghỉ sao?”

“Ta nghe nói” Tô Ngộ An đi đến đứng bên cạnh Diệp Cẩn Dư, trước tiên đáp lại lời của nàng, lúc này mới nhìn về phía Diệp Minh Dương và Lam Oánh Nhi vẫn chưa kịp phản ứng: “Nhiều năm không gặp mặt, Dương Nhi và Lam sư phụ không nhận ra ta nữa sao?”

Tạ Dung Quang nhanh chóng rõ ràng thân phận của người tới bày ra tư thế hành lễ tiêu chuẩn, trong miệng cung kính nói: “Thảo dân Tạ Dung Quang bái kiến Thái tử điện hạ.”

Thấy động tác của hắn, những người khác cũng chiếu theo đó mà khom người. Ngay cả Diệp Cẩn Dư cũng mới kịp phản ứng, âm thầm ảo não, nàng lại quên phải hành lễ với Ngộ An ca ca rồi.

Lúc Diệp Cẩn Dư vừa cúi đầu thì Tô Ngộ An liền nắm chặt lấy cánh tay nàng, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Mặc Phong một cái.

Trường kiếm chưa ra khỏi vỏ của Mặc Phong vung lên, trước ngực ba người Tạ Dung Quang đang muốn khom mình hành lễ lại đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, động tác hành lễ của bọn họ chỉ có thể dừng lại.

Chỉ có Cao Văn ở một bên không tiêu chuẩn mà hoàn thành xong động tác hành lễ này.

Diệp Minh Dương và Tạ Dung Quang giật mình, nhìn về phía Tô Ngộ An.

Lam Oánh Nhi cũng bị ngăn lại, nàng nhìn chằm chằm thân kiếm nằm ngang trước ngực, quay đầu trừng mắt về phía chủ nhân thanh kiếm. Chỉ cảm thấy thị vệ lãnh khốc vô tình này mười năm trôi qua vẫn không có ánh mắt như thế.


Mặc Phong đối diện với tầm mắt của nàng ấy, rũ mắt nhìn về phía thanh kiếm của mình, sau đó lưu loát thu lại, tiếp tục ôm trong ngực, làm như không thấy sự xem thường của nàng ấy.

Sự chú ý của những người khác đều tập trung trên người Thái tử điện hạ Tô Ngộ An mới xuất hiện này, sự giao chiến ngắn ngủi của hai người ngược lại không có ai phát hiện ra.

Tô Ngộ An ngăn lại động tác của tiểu cô nương liền buông tay nàng ra, hắn đè bờ vai nàng để nàng ngồi xuống, bản thân tùy ý ngồi vào một cái ghế khác, nhìn người không biết cười nói thế nào ở trước mặt: “Đừng đứng mà. Ta chỉ tới thăm bạn chơi lúc nhỏ nhiều năm không gặp của mình, các đệ không cần đa lễ với ta.”

Diệp Minh Dương vô cùng tò mò nhìn chằm chằm Tô Ngộ An hai giây, rất lâu mới có thể gắn bóng dáng Thái tử điện hạ tuấn tú quý khí trước mắt và tiểu ca ca đã rất mơ hồ trong trí nhớ lại với nhau, lông mày hắn nhíu chặt, giọng điệu chần chờ: “Ngộ An ca ca hiện tại là Thái tử, sau này ta nên gọi thế nào?”

“Chẳng lẽ bởi vì thân phận của ta thay đổi mà Dương Nhi không nhận người ca ca này nữa sao?” Tộ Ngộ An thay đổi thành giọng điệu hơi có vẻ thương cảm, khuôn mặt bất đắc dĩ.

“Không có, không có.” Diệp Minh Dương vội vàng phủ nhận, mặc dù mười năm rồi hắn chưa gặp Ngộ An ca ca từng ở cùng bọn họ nửa năm, nhưng bọn họ thường xuyên có thư từ qua lại, mấy năm nay đối phương tặng lễ vật liên tục không ngừng, cùng với muội muội nhà mình luôn nhắc tới bệnh trên người huynh ấy.

Diệp Minh Dương vẫn luôn có sự yêu thích và gần gũi từ tận đáy lòng với người ca ca Tô Ngộ An không quan hệ máu mủ này. Chỉ là vừa mới gặp lại, khuôn mặt của đối phương có chút lạ lẫm với hắn, cho nên Diệp Minh Dương mới cảm thấy có áp lực.

Nhưng có áp lực không có nghĩa là không muốn nhận giống như huynh ấy nói.

Tiểu thiếu niên Diệp Minh Dương nhìn đối phương, thăm dò giải thích: “Ta chỉ cảm thấy nếu như sau này có người ngoài ở đây, ta và muội muội gọi như vậy sẽ khiến người ta suy nghĩ nhiều.”

“Vậy lúc không có người ngoài các đệ dùng xưng hô trước kia là được rồi.” Lam Oánh Nhi nhìn bọn họ vì một thân phận mà nói chuyện sốt ruột lâu như vậy, dưới cái nhìn của nàng ấy, thân phận Thái tử không khác mấy vơi nhi tử của minh chủ võ lâm trên giang hồ, ngạc nhiên một chút là được rồi. Huống chi “nhi tử của minh chủ võ lâm” này ốm yếu, không có một chút giá trị vũ lực nào.

Nàng ấy chỉ chỉ Mặc Phong một bên, hỏi Tô Ngộ An: “Vừa rồi ngươi nói Mặc gì đó nói đúng, là vì cái gì? Dịch hạch ở Kinh thành vì sao không phải từ Dương Châu truyền đến?”

“Bởi vì dịch hạch ở Dương Châu cũng truyền tới từ biên giới phía Bắc.” Hắn nói xong câu đó, liền để Mặc Thạch ở sau lưng vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện tiếp tục giải thích.

Mặc Thạch bước ra một bước, rất có tham vọng biểu diễn mà hắng giọng một cái: “Các ngươi có lẽ biết được chuyện hai năm trước, triều ta và Bắc Di khai chiến nhỉ.”

Hai năm trước phương Bắc mùa xuân hạn hán, lại thêm Bắc Di quốc ở phương Bắc sống bằng nghề du mục bị tổn thất nặng nề, dân cư bởi vì nạn đói mà nhanh chóng giảm bớt. Mùa đông năm đó rốt cuộc không nhịn được nữa mà phát động chiến sự với Khang Triêu thường có danh giàu có.

Bởi vì có nguy cơ chết đói nên sĩ khí của Bắc Di dồi dào, thế như chẻ tre, hai tháng ngắn ngủi đã đánh hạ ba tòa thành trì ở biên giới Khang Triêu, đốt giết cướp đoạt, ba thành trấn gần bốn vạn dân chúng vô tội đều mất mạng.

Khoảng thời gian đó triều đình đang lắc lư không ngừng giữa cầu hòa và tiến đánh, quan viên hai phái cãi nhau không ngớt. Sau gần nửa tháng giằng co, phái ủng hộ tiếp tục đánh lấy ưu thế nhỏ nhoi chiến thắng, nhưng cuối cùng lại vấp phải khó khăn trong chuyện phái ai đi đánh, ai đến lãnh binh.

Khang Triêu bởi vì nhiều năm trọng văn khinh võ, trong triều gần như tìm không thấy tướng tài có thể chân chính lãnh binh đánh giặc. Mắt thấy thiên lộ này sắp bị phá hỏng, lúc ấy Thái tử điện hạ chưa đủ hai mươi, thân thể có bệnh tự xin xuất chinh.

Thái tử điện hạ trẻ tuổi hữu dũng hữu mưu, dùng kế mà lừa giết được gần một vạn binh sĩ của Bắc Di. Đừng thấy nhân số này đối với đại quốc Khang Triêu mênh mông mà nói là không nhiều, Bắc Di lại là quốc gia hoang vắng, đừng nói chi là đang trong thời kỳ tổn thất nặng nề.

Bởi vì một thủ đoạn lôi đình này của Thái tử, sĩ khí của Bắc Di tán loạn, Khang Triêu trong vòng bảy ngày ngắn ngủi đã giành lại được hai tòa thành trì.


Nhưng có lẽ là vì mấy tháng trước cướp được thành, nhận được lợi lộc quá lớn, Bắc Di cho dù đã thương gân động cốt vẫn không chịu từ bỏ tòa thành trì cuối cùng đã tới tay là Thanh thành.

Thanh thành là nơi cứ điểm của biên giới phía Bắc Khang Triêu, mấy Thanh thành liền giống như Khang Triêu mở ra một cái cổng lớn cho quân địch. Cho nên bất kể như thế nào Thanh thành cũng không thể rơi vào tay Khang Triêu.

Bắc Di tử thủ, thời gian hai nước đánh nhau giằng co lại kéo dài gần một năm, mãi đến khi Bắc Di bởi vì hạn hán thật sự không kiên trì được nữa, phái người cầu hòa, triều ta cuối cùng lấy lương thực trị giá hai trăm vạn lượng bạc trắng để chuộc lại Thanh thành, chia ra hai năm trả nợ.

Trận chiến này bởi vì Thái tử đương triều tham dự mà trên dưới cả nước Khang Triêu gần như đều nghe ngóng. Mọi người ở đây trong nhà không phải là gia đình bình thường, tin tức biết được càng sẽ không thiếu.

Tạ Dung Quang nghĩ tới những thứ này, ánh mắt nhìn về phía Thái tử điện hạ một bên không nhịn được mà nóng rực, hắn ta đè xuống cảm xúc chập trùng trong lòng, lên tiếng nói: “Nhưng chuyện này và dịch hạch có liên quan gì đâu? Chẳng lẽ là Bắc Di truyền dịch bệnh tới sao?”

Mặc Thạch: “Đúng thế.”

Đám người: … Cho nên ngươi vòng một đường cong lớn như thế là muốn làm gì, trực tiếp nói một câu xong không phải là được rồi à.

Thấy mọi người dường như hiểu lầm ý của mình, Mặc Thạch lại hắng giọng một cái: “Hãy nghe ta nói hết đã. Dịch hạch là bệnh dịch xuất hiện sau nạn hạn hán ở Bắc Di, lúc ấy hai nước còn đang giằng co, người Bắc Di vô sỉ liền lấy dịch hạch ra đối phó với chúng ta. Mặc dù quả thật có dẫn tới khủng hoảng nhất thời, nhưng điện hạ bảo chúng ta phải xử lý kịp thời, cũng không có ủ thành đại họa, chuyện này cũng không truyền ra ngoài.

Khoảng thời gian trước Thanh thành chẳng biết tại sao lại xuất hiện người mắc dịch hạch, các ngươi cũng biết Thanh thành trong khoảng thời gian ngắn không khôi phục lại được, cho nên nơi đó không ít người đều sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế trốn ra ngoài. Mấy người nhiễm bệnh ban đầu trong thành Dương Châu chính là bỏ chạy từ Thanh thành.”

Mặc Thạch nói một hơi xong thở hắt ra: “Bây giờ còn gì không hiểu không?”

Lam Oánh Nhi đang ở trong một mảng trầm mặc duỗi dài tay, ánh mắt tò mò: “Cho nên nói, hiện tại từ Bắc đến Nam, hơn một nửa Khang Triêu đều xuất hiện bệnh dịch?”

Mặc Thạch theo bản năng nhìn thoáng qua điện hạ nhà mình, lại gật đầu: “Đúng thế.”

Giống như bệnh đậu mùa, hiện tại Khang Triêu cũng không có khả năng trị tận gốc bệnh dịch hạch, trước kia loại bệnh dịch này phát sinh ở phạm vi nhỏ, đa số là áp dụng phương pháp cách ly người bệnh, phó thác cho trời, vượt qua được thì vẫn còn một cái mạng, không thể chống được thì đều đi gặp Diêm Vương.

Người ở đây đều xem như có chút hiểu rõ với cách làm của triều đình, chuyện này huyên náo lớn như thế, đối mặt với nhiều mạng người có thể mất đi như vậy, không khỏi có chút trầm mặc.

Tô Ngộ An cười cười nhẹ như mây gió: “Đi đường mệt mỏi, ta đã cho người thu dọn phòng cho khách rồi, những chuyện này có thể nói sau.”

Ta cuối cùng cũng được thả ra rồi!


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương