Thẳng Thắn Sẽ Bị Nghiêm Trị FULL
-
73: Hiểu Ra
Lúc này Hạ Lãng mới ý thức được tư thế ôm lấy Dương Quyển lúc này của mình không ổn cỡ nào.
Cảm giác không ổn này chẳng hề kém lần bị cúp điện trong tòa nhà thí nghiệm lần trước.
Lúc đó Dương Quyển ngồi trong lòng hắn sờ tới sờ lui, cảm giác còn bất ổn hơn cả ra tay đánh nhau nữa.
Quần bơi ướt đẫm bó sát vào người không hề phát huy được một chút tác dụng ngăn cách nào, cái mông mềm mại của Dương Quyển áp vào bắp đùi hắn, hạ bộ của hắn để ở sau thắt lưng cậu, nửa trên của hai người càng dán chặt vào nhau không có một khe hở.
Rõ ràng nước trong bể bơi mát lạnh nhưng Hạ Lãng lại cảm thấy mình như thể đang ngâm trong suối nước nóng nóng hổi, khí nóng từ bụng không thể kìm được ùa tới.
Đầu óc Hạ Lãng vẫn tỉnh táo nhận ra chỗ này là nơi công cộng, tuy rằng không có ai để ý đến chỗ hai người đang đứng nhưng Hạ Lãng vẫn phải ngăn chặn nguy hiểm trước khi mọi chuyện không thể cứu vãn.
Hắn buông tay, đẩy người kia ra.
Rõ ràng là Dương Quyển cũng đang mất tập trung, cậu lảo đảo đứng vững lại trong nước sau đó mới quay đầu nhìn Hạ Lãng với vẻ mặt ngơ ngác.
Hạ Lãng chột dạ né tránh ánh mắt của cậu, giả bộ nghiêm mặt, ho nhẹ một cái: “Anh cứ đứng đây tắm trước đi, tôi đi bơi vài vòng đã”.
Tuy rằng trong lòng không hiểu tại sao nhưng Dương Quyển vẫn đáp: “Được nha”.
Như là chẳng muốn ở trước mặt cậu thêm dù chỉ trong chốc lát, Hạ Lãng quay người đi khỏi chỗ đó.
Chưa đi được hai bước hắn đã quay đầu lại, dặn dò với vẻ không vui: “Nếu như Tống Tình muốn dạy anh bơi thì đừng có đồng ý đấy, nghe chưa?”
Không cần đối phương phải dặn, tự Dương Quyển cũng sẽ từ chối.
Cậu gật đầu chầm chậm.
Tuy rằng đã được chính Dương Quyển gật đầu đảm bảo nhưng Hạ Lãng vẫn cảm thấy không yên lòng, hắn cẩn thận lê từng bước tới khu vực lặn nhưng không hề dừng lại.
Hiểu rõ được những điều sâu trong đáy lòng chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, cũng không có bước ngoặt cụ thể nào dẫn đến việc xảy ra chuyện này.
Có lẽ là bởi vì lông mi còn vương nước của Dương Quyển, cũng có lẽ là bởi vì đôi môi mềm mại của cậu.
Khoảnh khắc trước khi tấm lòng được chứng thực rốt cuộc hắn đang nghĩ đến điều gì? Dường như muốn tự tiện hành động, liếm khô đôi mi thấm ướt đen nhánh của người kia, lại có vẻ như muốn trực tiếp đùa bỡn với đôi môi ướt át của đôi phương, đùa nghịch đến khi từng đường vân môi bị niết phẳng mới dừng.
Hạ Lãng bị những suy nghĩ sâu trong đáy lòng mình nổi lên làm cho sợ hết hồn, sau đó mới có những suy nghĩ và liên tưởng kéo đến dồn dập nối tiếp như tơ nhả kén.
Hiện tại hắn cần thời gian để có thể từ từ chấp nhận và bình tĩnh lại.
Nhìn Dương Quyển chỉ một lần cuối sau đó Hạ Lãng cũng không quay đầu lại, vùi thằng đầu vào trong làn nước.
Dương Quyển đi về chỗ nước nông hơn sau đó tìm một chỗ thích hợp ngồi xuống, cậu thả lỏng cơ thể ngâm mình trong nước.
Tống Tình nhanh chóng quay trở lại tìm cậu, sau khi biết lão Tứ không hề bảo Hạ Lãng tới nói với cô rằng cậu ta có việc tìm cô, Tống Tình cũng loáng thoáng nhận ra ý đồ của Hạ Lãng khi thấy hắn cố ý gạt mình rồi, chỉ là cô vẫn chưa dám chắc chắn.
Đến khi quay lại nhìn thấy Dương Quyển bị bỏ lại một mình Tống Tình còn cảm thấy hơi bất ngờ, thậm chí cô còn bắt đầu phủ định suy nghĩ trong lòng mình.
Chẳng qua cho dù Hạ Lãng có mục đích gì, đối với cô cũng đều không quan trọng.
Cô chỉ cần biết trong lòng Dương Quyển nghĩ thế nào là được.
Tống Tình bước xuống nước, đi thẳng vào vấn đề với Dương Quyển: “Anh qua bên kia với em một lát có được không? Em có chuyện muốn nói với anh”.
Dương Quyển nghe vậy thì lập tức đứng dậy, đi cùng cô ra ngoài.
Hạ Lãng đứng ở phía xa trông thấy bóng lưng Dương Quyển và Tống Tình cùng đi ra, hắn còn chưa quên lý do vì sao Dương Quyển lại tới chỗ này đâu, trong lòng bắt đầu chua xót không thôi.
Đến lúc phản ứng lại thì đã không thể kiềm chế nổi, cất bước đi theo hai người.
Tống Tình dẫn Dương Quyển đi tới hành lang nối giữa khu thay đồ nam và thay đồ nữ.
Trên hành lang không có một bóng người, đúng là chỗ phù hợp để nói chuyện.
Hai người chân trước bước vào thì chân sau Hạ Lãng đã theo tới, hắn đứng ở sau bức tường, cả hai đều không phát hiện ra hắn.
Tống Tình quay đầu đối diện với ánh mắt của Dương Quyển rồi hỏi thẳng: “Anh có bạn gái không?”
Dương Quyển rất bất ngờ vì câu nói của cô, nửa ngày sau mới đỏ mặt lắc đầu: “Không có”.
Đáp án này nằm trong phạm vi dự đoán của Tống Tình, cô mỉm cười hỏi: “Anh cảm thấy em thế nào?”
Dương Quyển ngốc tại chỗ, rõ ràng là cậu không thể ngờ tới một câu đoán mò lơ đãng của Trác Lan lại trở thành lời tiên tri.
Trong thời gian ngắn Dương Quyển không biết nên trả lời thế nào.
Hạ Lãng đứng sau bức tường nghe thấy thì mặt trầm xuống, hắn không nhịn được mà nghiến răng hàm.
Tống Tình đơn giản nói huỵch toẹt tất cả: “Em rất có cảm tình với anh, nếu anh muốn tìm một người bạn gái thì có thể thử nghĩ đến em có được không?”
Mặt Hạ Lãng không thể tự chủ trở nên căng thẳng, hắn vừa nghiêm túc vừa thoáng bất an chờ Dương Quyển trả lời.
Dương Quyển im lặng một lúc lâu rồi mới cực kỳ hổ thẹn né tránh ánh mắt của Tống Tình: “Thật sự xin lỗi”.
Tuy rằng không biết người bị cự tuyệt có cảm giác thế nào, nhưng ít nhất Hạ Lãng làm người đứng sau nghe trộm lại cảm thấy nhẹ nhõm, trái tim trở về lồng ngực, khóe môi càng không kiềm được mà vểnh lên.
Cả mặt hắn như thể viết chữ “Mở cờ trong bụng” to tướng.
“Vậy à”.
Giọng Tống Tình nghe có vẻ thất vọng, cô lịch sự hỏi thăm thêm một câu: “Người anh thích là Hạ Lãng phải không?”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt Dương Quyển đã lóe lên ánh sáng.
Trong toàn bộ cuộc đối thoại giữa cả hai, cậu đều chưa từng nhắc tới mình có người trong lòng.
Ánh mắt của cậu nhìn Hạ Lãng quá rõ ràng sao? Dương Quyển cảm thấy muộn phiền không thôi.
Hạ Lãng không hề biết đến suy nghĩ trong lòng Dương Quyển cũng không thấy rõ biến hóa trên gương mặt cậu lúc này.
Trái tim vừa mới được trả về chỗ cũ nhất thời lại nhảy tới cuống họng, mặt mũi Hạ Lãng còn căng thẳng hơn cả lúc mới vừa nãy, đôi mắt ẩn giấu tâm tình thật sự nhìn thẳng vào trong không khí, ngay cả lông mày cũng nhíu lại.
Hạ Lãng rơi vào trạng thái tập trung cao độ, chăm chú để bắt được mọi âm thanh của Dương Quyển, sợ rằng sẽ bỏ lỡ bất cứ câu trả lời nào của cậu
Dương Quyển không do dự quá lâu, tuy rằng theo số lần tiếp xúc với Tống Tình từ xưa đến nay, Dương Quyển có thể hiểu cô không phải là người có tính nhiều chuyện.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện Hạ Lãng là trai thẳng, nếu việc mình thích đối phương bị truyền ra ngoài sẽ có ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của hắn.
Dương Quyển lắc đầu dứt khoát, mở miệng phủ nhận: “Không phải”.
Lúc này, trái tim của Hạ Lãng – người đang đứng sau bức tường – như thể vừa rơi xuống đáy vực.
Trong nháy mắt sắc mặt của hắn trở nên vô cùng khó coi.
Khóe miệng vừa mới cong lên chưa được mấy giây đã bị cảm xúc nóng nảy và buồn rầu đè xuống.
Một giây trước hắn còn đang ở mùa xuân muôn hoa nở rộ mà chỉ một giây sau đã bị đẩy vào mùa đông âm u lạnh giá.
Những khao khát về tình yêu mới chỉ vừa đâm chồi đã bị những cảm xúc tiêu cực cắt nát rơi phủ đầy sân.
Thậm chí ngay cả toàn bộ máu trong người hắn cũng bị lạnh đến đông cứng.
Lạnh lẽo tràn ra từ từng mạch máu, chậm rãi chuyển động xung quanh Hạ Lãng.
Đôi mắt hắn lạnh như băng, hai hàm răng cắn chặt, rầu rĩ bước ra ngoài.
Mấy phút sau, Dương Quyển đứng bên thành bể bơi nhìn xung quanh mà chẳng thấy người.
Cậu quay đầu đi tìm Hạ Lãng thì thấy hắn đang ở phòng nghỉ bên cạnh.
Đối phương đang ngồi chung bàn trò chuyện với lão Tứ, khóe mắt hắn lơ đãng đảo qua mấy cô gái đi ngang qua bên cạnh, ánh mắt lười biếng lại lộ ra chút lạnh nhạt.
Trông Hạ Lãng không khác gì ngày thường.
Dương Quyển cất bước đi về phía bàn của bọn họ.
Chỉ là cậu đứng cách họ khá xa, cuối cùng vẫn chậm một bước, chỗ trống bên cạnh Hạ Lãng bị hai cô gái mặc đồ bơi chiếm mất rồi.
Dương Quyển không khỏi bước chậm lại, ngay khi cậu đang còn đắn đo không biết có nên vòng tới ngồi đối diện Hạ Lãng không thì đã thấy cô gái mặc bikini hồng nhạt quay đầu nói chuyện với Hạ Lãng, cô hỏi hắn có thừa cái khăn lông khô nào không.
Hạ Lãng mở to mắt nhìn quét qua bộ ngực trắng như tuyết đang phập phồng của cô, nhận ra lòng mình chẳng có chút gợn sóng nào, thậm chí hắn còn cảm thấy Dương Quyển ngực phẳng mặc váy còn dễ nhìn hơn ấy.
Nghĩ đến đây giọng hắn như chợt nhiễm phải cảm xúc bực bội.
“Không có”.
Cô gái kia hình như bị hắn dọa sợ rồi, vội vàng xin lỗi hắn: “Thật ngại quá”
Hạ Lãng không tiếp lời, trái lại lão Tứ ngồi bên phải Hạ Lãng lấy một cái khăn lông mới chưa dùng trong ba lô ra, cười híp cả mắt nói với cô: “Tớ có này, còn mới đó”.
Cô gái cười ngại ngùng nói cảm ơn, định vươn người qua trước mặt Hạ Lãng để lấy cái khăn.
Hạ Lãng nghiêng đầu nhìn nụ cười trên mặt cô gái, trong lòng không nhịn được thầm đánh giá.
Thế mà tính cách có vẻ khá giống với Dương Quyển đó.
Lão Tứ vốn định ném khăn cho cô nhưng thấy cô gái kia đã đứng dậy, cúi người nhận lấy khăn, vòng một trắng nõn đập vào mắt, cậu ta mặt không biến sắc nuốt nướng miếng một cái.
Lão Tứ vứt luôn suy nghĩ ném khăn qua, mặc kệ đối phương tự mình vươn tay đến lấy.
Theo động tác cúi xuống của cô gái kia, lọn tóc buông xuống của cô lướt nhẹ qua cánh tay Hạ Lãng.
Lúc này hắn mới để ý đến cô gái này cũng thắt một cái bím tóc, bím tóc được buộc bằng sợi dây có hình trứng ốp màu vàng tươi.
Tầm mắt Hạ Lãng dừng một lúc lâu trên dây cột tóc của cô, suy nghĩ đầu tiên không phải là bím tóc của đối phương đáng yêu cỡ nào mà là phân vân không biết có nên xin cô đường link mua dây cột tóc này không.
Tiếp đó hắn lại lơ đãng tưởng tượng hình ảnh Dương Quyển mặc váy, cột tóc bằng dây cột tóc hình trứng ốp.
Đến lúc định thần lại, Hạ Lãng không thể không thừa nhận từ tận tâm can, hắn thật sự hết thuốc chữa rồi.
Bình thường Hạ Lãng khinh thường nhất là dáng vẻ lão Đường vì theo đuổi Liêu Trường An mà xoay quanh vẫy đuôi như cún, hắn cho là đối với mối quan hệ chỉ có một người đơn phương cho đi thì phải dừng lại đúng lúc mới là biện pháp tốt nhất, nếu tiếp tục thì chỉ tổ lãng phí thời gian và sức lực.
Thế mà trước mắt, dù chính tai đã nghe thấy Dương Quyển nói không thích mình nhưng hắn vẫn nghĩ đến việc muốn mua đồ cho đối phương.
Hạ Lãng chỉ do dự hai giây rồi bắt đầu thâu tóm từng biện pháp theo đuổi con gái trong trường của Thiệu Diệp mà hắn biết.
Dương Quyển chú ý tới việc Hạ Lãng cứ quan sát cô gái bên cạnh không ngừng, cậu đứng sau lưng họ, để lộ ra vẻ mặt mất mát.
Dương Quyển cúi thấp đầu không lên tiếng, âm thầm quay về.
Hạ Lãng nghe thấy tiếng động phía sau thì quay đầu nhìn lại.
Lúc nhận ra bóng lưng Dương Quyển, trong lòng Hạ Lãng càng buồn.
Mới được con gái tỏ tình chưa được bao lâu mà người kia đã kiêu ngạo đến mức không thèm để ý đến mình?
Càng nghĩ càng giận, Hạ Lãng đứng dậy nhanh chân đuổi theo, hắn đưa tay kéo tay Dương Quyển lại, xoay người kia lại đối mặt với mình.
Những lời bất mãn vì thái độ của Dương Quyển đã trượt đến khóe miệng, nhưng vừa nhìn xuống, thấy rõ cậu đang cúi đầu cùng với cảm xúc buồn bã trên gương mặt, Hạ Lãng lại sửng sốt.
Được con gái tỏ tình còn không vui sao? Cuối cùng thì người chính tai nghe thấy bản thân bị từ chối là mình hay là đối phương vậy? Hạ Lãng cũng không thèm đoái hoài tới chuyện giận dỗi nữa, hắn duỗi tay nắm chặt cằm Dương Quyển, nâng mặt cậu lên, hỏi: “Ai bắt nạt anh? Sao mà mặt mày suy sụp vậy?”
Dương Quyển nhận ra đối phương đang hiểu lầm, cậu vội điểu chỉnh lại vẻ mặt, ngượng ngùng đáp: “Không ai bắt nạt tôi cả”.
“Vậy sao thấy tôi anh lại quay đầu đi?” Hạ Lãng nhíu mày hỏi.
Dương Quyển mất tự nhiên, nói dối: “Tôi có đi đâu, tôi đang tìm bạn cùng phòng”,.
Hạ Lãng dẫn cậu lại phía bàn mình.
Dương Quyển phát hiện ra ý định của hắn, im lìm không nói một tiếng, chân cũng không chịu bước, không muốn đi với hắn.
ngôn tình hay
“Lại làm sao nữa?” Hạ Lãng quay đầu lại, cau mày hỏi.
Dương Quyển ấp a ấp úng một lúc rồi mới nói lí nhí: “Không có chỗ trống để ngồi”.
Hạ Lãng ngẩng đầu nhìn về phía bàn mình theo bản năng, hai bên trái phải của mình đều đã có người ngồi, cô gái mặc đồ bơi màu hồng còn chưa đi, nhưng đối diện vẫn còn chỗ trống.
Hạ Lãng từ từ híp mắt nhìn chằm chằm vào chỗ mình ngồi, nửa ngày sau dường như hắn đã lờ mờ nhận ra chuyện gì, lòng dạ thoáng phập phồng.
Hắn tới gần Dương Quyển, cúi đầu trầm giọng hỏi cậu: “Anh muốn ngồi cạnh tôi sao?”
Dương Quyển ngậm chặt miệng không lên tiếng, mặt “phừng” một cái đỏ lên.
Dáng vẻ e thẹn của cậu làm cho trái tim Hạ Lãng vô cùng ngứa ngáy, hắn nhịn xuống xúc động muốn ghé vào cậu gần hơn, ánh mắt đảo qua đảo lại trên khuôn mặt cậu như thể muốn xem cho đã dáng vẻ này của đối phương.
Mãi cho tới khi Dương Quyển bị nhìn tới mức hai mí mắt run rẩy hắn mới thỏa mãn dừng lại.
Bàn tay đang nắm cổ tay Dương Quyển càng nắm chặt hơn, đáy lòng dần dần nổi lên nghi ngờ.
Tuy rằng sau khi gặp Dương Quyển ngoài đời hắn đã biết hằng ngày, tần suất cậu đỏ mặt cao bao nhiêu.
Nhưng cứ nghĩ đến lý do khiến mặt cậu đỏ lên lúc này, hứng thú của Hạ Lãng đột nhiên dâng trào, ngay cả trái tim mới phải chịu đả kích kia dường như cũng đang sống lại.
Mình mới nói một câu mà mặt đã đỏ như vậy, Dương Quyển thật sự không thích mình sao?
Hạ Lãng quyết định phải tìm cơ hội để thăm dò suy nghĩ thật sự trong lòng cậu.
Tâm trạng của hắn đột nhiên tốt lên, đuôi mày khóe mắt đều lộ ra sự vui vẻ hết sức rõ ràng.
Hắn kéo Dương Quyển về phía chỗ trống phía đối diện bàn ngồi xuống, ngoài miệng còn không quên dỗ dành: “Tôi không ngồi chỗ kia nữa, chúng ta qua đối diện ngồi”.
Dương Quyển loáng thoáng hiểu được lời của đối phương có chứa hàm ý muốn dỗ mình, hơi nóng trên mặt cậu không chỉ không giảm, ngược lại càng ngày càng tăng.
Lúc đi qua người lão Tứ, cậu ta nhiệt tình bắt chuyện với Dương Quyển: “Nhanh như vậy đã bơi xong rồi hả?”
Hạ Lãng buông tay đang kéo Dương Quyển ra, ra hiệu cho cậu ngồi xuống trước, hắn thì xoay người xách túi đồ của mình qua.
Dương Quyển đứng tại chỗ không nhúc nhích, ừ một tiếng đáp lời lão Tứ.
Mắt lão Tứ đảo một vòng trên người cậu, bất thình lình vươn tay bóp bả vai bóng loáng của cậu, thở dài lên tiếng: “Anh trắng quá đi, còn trắng hơn đám con gái trong lớp bọn em nữa”.
Dương Quyển hơi xoắn xuýt, đáp: “Con gái mùa hè mặc đồ ngắn nên dễ bị phơi nắng đen hơn”.
“Cũng đúng”.
Lão Tứ gật đầu tán thành, cánh tay đặt trên vai cậu đang định rút về.
Hạ Lãng đứng bên cạnh lập tức xị mặt xuống, hắn đập cái túi đựng đồ bơi xuống bàn phát ra âm thanh ầm một cái.
Hạ Lãng quay người đi ra phía sau một đoạn sau đó trầm giọng nói với lão Tứ: “Cậu qua đây cho tôi”.
Lão Tứ rút tay lại, chẳng hiểu ra làm sao đi tới trước mặt Hạ Lãng: “Làm sao đấy?”
Hạ Lãng gằn giọng nói nhỏ, mặt mày rõ ràng đang không vui: “Cậu đừng có mà táy máy tay chân với anh ấy, đến lúc -”
“Đến lúc có chuyện gì xảy ra cũng đừng có mà tìm cậu.
Lần trước ở chỗ này, cậu đã từng thấy anh ấy đỏ mặt với người đàn ông khác, cậu cảm thấy Dương Quyển thích đàn ông”.
Lão Tứ cũng hạ giọng y chang, ngắt lời Hạ Lãng.
“Được rồi, lời cậu nói tớ đã quên đâu”.
Hạ Lãng hơi khựng lại, nhìn lão Tứ với ánh mắt khó lường.
“Không phải tớ muốn nói chuyện này”.
Lão Tứ ngẩn người: “Vậy cậu muốn nói gì?”
“Tớ muốn nói”.
Hạ Lãng xì khẽ một tiếng.
“Tốt nhất là cậu đừng có táy máy tay chân với anh ấy, đến lúc tớ không nhịn được đánh cậu thành tàn phế thì cũng đừng có mà tìm tớ”.
Cuối cùng, hắn mặt không đổi sắc mà bổ sung: “Tớ cảm thấy tớ thích đàn ông”.Tác giả có lời muốn nói:
Lão Tứ:?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook