Lão Tứ phải mất một thời gian mới tiêu hóa nổi lời của Hạ Lãng, cậu ta hốt hoảng ngồi trở về, ngay cả vòng 1 trắng như tuyết của cô gái bên cạnh cũng không có lòng nào để ngắm nữa.

Ngồi nghỉ ở khu nghỉ ngơi một lát xong Hạ Lãng mới lên tiếng nhắc nhở bằng giọng lười biếng: “Cũng không còn sớm nữa, đi tắm nước sạch lại rồi về đi”.
Lão Tứ đứng lên một cách máy móc, Hạ Lãng cũng chẳng thèm để ý đến cậu ta mà quay đầu lại, hỏi Dương Quyển: “Túi của anh ở đâu”.
“Trong tủ ở phòng thay quần áo”.

Dương Quyển nói.
“Giờ qua lấy luôn đi”.

Hạ Lãng ra hiệu cậu đứng lên.
Dương Quyển tỏ vẻ do dự: “Bạn cùng phòng của tôi vẫn còn ở đây”.
“Bây giờ anh gọi người đó lại đi”.

Hạ Lãng dừng bước chờ cậu.
Trác Lan đã chạy đi đâu mất rồi Dương Quyển cũng chẳng biết nữa.

Trong lúc cậu đang không biết phải làm sao thì đã thấy Trác Lan đi theo sau đội trưởng đội bóng rổ bước xuống từ lầu hai.

Cậu đứng ở khu nghỉ ngơi vẫy tay với Trác Lan, ý hỏi cậu ta giờ có về luôn không.
Trác Lan nghe thấy tiếng Dương Quyển thì đi tới, thấy Hạ Lãng và lão Tứ đang đeo túi đứng cạnh thì lập tức quay sang hỏi Dương Quyển: “Cậu định về với bọn họ hả?”
Dương Quyển vội liếc nhìn mặt Hạ Lãng một cái, nói đúng y sự thật: “Bọn họ gọi chúng ta về cùng”.
Thấy Dương Quyển và bọn Hạ Lãng cùng đường về nên Trác Lan khoát tay một cái: “Vậy cậu đi về trước với bọn họ đi, lát nữa tự tớ về sau”.
Dương Quyển gật đầu, đi tới phòng thay đồ với lão Tứ và Hạ Lãng.
Lúc này đã sắp đến thời gian bể bơi đóng cửa, trong khu tắm rửa đầy ắp con trai vào tắm nước sạch.

Lão Tứ đi đến phòng tắm rửa xếp hàng còn Hạ Lãng đi cùng với Dương Quyển đến phòng thay đồ để lấy quần áo và khăn mặt.

Lấy túi đồ xong họ quay lại phòng tắm, hai người tìm một loạt từ đầu đến cuối hàng, mỗi phòng tắm riêng đều đã có người rồi, bọn họ chỉ đành ngồi trên băng ghế chờ đợi.

Mấy phút sau, lão Tứ đi ra từ phòng riêng ở phía cuối.

Cậu ta gọi Hạ Lãng và Dương Quyển qua tắm.
Dương Quyển vội mở miệng nói: “Cậu tắm trước đi”.
Hạ Lãng nghe thế thì lập tức đứng dậy kéo cậu đứng lên theo: “Anh đi trước đi”.
Dương Quyển đang muốn nói mình không vội nhưng thấy cậu không có dấu hiệu muốn đi tắm trước, Hạ Lãng không nói một lời kéo cậu qua, đẩy người vào trong: “Anh lề mề lắm nên vào tắm trước đi”.
Quả thực sau khi nghe Hạ Lãng nói vậy Dương Quyển ngoan ngoãn câm miệng, không dám từ chối thêm tiếng nào nữa.
Lão Tứ đã mặc quần áo xong, cầm quần bơi và khăn mặt ra ngoài, còn mang theo hơi nước nóng hổi: “Tớ đi ra khu nghỉ ngơi chờ bọn cậu trước nhá”.
Hạ Lãng nói: “Được”.
Sau khi lão Tứ ra ngoài, Dương Quyển ôm túi đựng quần áo và khăn mặt vào phòng riêng, đặt túi đồ lên giá.

Làm xong hết những chuyện này cậu mới nhớ ra mình chưa đóng cửa.

Dương Quyển xoay người định đóng cửa lại thì chợt thấy Hạ Lãng vẫn đứng trước cửa phòng riêng chưa đi.
“Còn việc gì nữa sao?” Dương Quyển nhìn hắn rồi hỏi theo bản năng.
Hạ Lãng không lên tiếng, dùng mắt nhìn quét một vòng phòng riêng có diện tích không lớn nhưng chứa một Dương Quyển lại quá sức dư thừa.

Cuối cùng ánh mắt của hắn rơi xuống cần cổ thon dài và xương quai xanh tinh tế của đối phương, đáy mắt lộ ra chút suy tư.
Dương Quyển cho rằng đối phương khó chịu vì mình quá chậm chạp, bèn dùng giọng điệu thành khẩn bảo đảm với hắn: “Tôi sẽ tắm thật nhanh rồi ra”.
Hạ Lãng chậm chạp gật đầu, nén lại ý định to gan quá mức trong lòng mình, giả vờ lạnh nhạt mở miệng: “Anh tắm đi”.
Dương Quyển đưa tay qua đóng cửa lại, Hạ Lãng nhận ra động tác của cậu, thờ ơ nhìn qua chỗ khác.
Nhưng chỉ có bản thân hắn mới biết cảm xúc thật sự trong lòng mình lúc này thật ra khác xa với vẻ bình tĩnh ngoài mặt.

Suy nghĩ vừa nãy một khi vừa nảy lên thì khó có thể chôn vùi xuống.

Hắn kiềm chế lại xao động trong lòng, quay đầu định đi ra ngoài.
Nhưng khóe mắt không cẩn thận quét phải nửa đoạn cánh tay trắng nõn lộ ra giữa khe cửa, hai mắt hắn không thể nào khống chế mà đuổi theo.

Đầu óc Hạ Lãng bị hơi nước nóng hổi trong phòng tắm hun cho mụ mị, bỗng nhiên hắn lại nhớ tới kế hoạch ban đầu trong lòng mình.

Một khắc trước khi cửa phòng riêng đóng lại hoàn toàn, Hạ Lãng đột nhiên đẩy mở khe cửa kia ra, ngón tay thon dài nắm lấy tay Dương Quyển một cách chuẩn xác, thuận theo động tác này xâm nhập vào trong phòng riêng.

Hạ Lãng nhìn khuôn mặt đang vô cùng hoảng hốt của Dương Quyển, mặt không đổi sắc đề nghị: “Chúng ta tắm cùng đi”.
Dương Quyển đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị hắn làm cho ngây hết cả người, đến cả lời nói cũng trở nên lắp bắp: “Sao, sao mà tắm cùng nhau được?”
“Thì cứ tắm chung vậy thôi, hai người chia nhau tắm mất thời gian quá”.

Hạ Lãng không cho cậu cơ hội để cự tuyệt, hắn trở tay khóa cửa phòng riêng lại, đồng thời cũng tự nhắc nhở bản thân mình.

Hắn làm như vậy chỉ là vì muốn tìm cơ hội để xác nhận cảm xúc chân thật của mình với Dương Quyển mà thôi.

Trừ chuyện này ra, hắn tuyệt đối không có suy nghĩ gì khác.
Không ngờ vừa mới đóng cửa xong quay đầu lại, đột nhiên hắn đối diện với gương mặt ửng hồng và đôi mắt đen nhánh bị ngâm trong hơi nước sáng trong.

Đầu óc Hạ Lãng đột nhiên trống rỗng, quên sạch những lời nhắc nhở mà hắn vừa tự nói với bản thân xong, hắn hồn vía lên mây, lướt qua Dương Quyển mở van nước nóng lên tường.
Dương Quyển cực kỳ luống cuống, đứng im tại chỗ không dám động đậy, thậm chí cậu không để ý tới động tác của Hạ Lãng.

Mãi cho đến khi dòng nước nóng dội từ trên đầu xuống cậu mới phục hồi tinh thần.

Giây phút khi tiêu cự hai mắt tụ lại một chỗ, Dương Quyển bất thình lình đụng phải ánh mắt Hạ Lãng nhìn thẳng tới.
Dường như bên trong ánh mắt của đối phương ẩn chứa cảm xúc mãnh liệt vô tận, còn nóng bỏng và thiêu đốt hơn cả dòng nước nóng đang lướt trên mặt cậu.

Tuy rằng Dương Quyển không thể nhìn rõ cảm xúc từ trong đôi mắt sâu thẳm của Hạ Lãng, nhưng bằng vào trực giác kỳ lạ của cậu, trái tim Dương Quyển vẫn không thể khống chế nổi mà vội vã nhảy dựng lên.
Như thể con mồi đi nhầm vào phạm vi săn bắn, dưới ánh mắt không có cách nào khiến người ta có thể quên được của Hạ Lãng, Dương Quyển hoảng hốt không biết lựa lời, buột miệng thốt lên: “Có, có phải cởi quần bơi không?”
Hạ Lãng hơi khựng lại, con ngươi không thể ức chế mà dần tối đi, hô hấp vững vàng giấu dưới tiếng nước cũng dần trở nên dồn dập.

Trong lòng hắn dần sinh ra cảm xúc mà chính mình cũng khó lòng tin nổi, rõ ràng quá bất ngờ, chỉ bằng một câu nói đơn giản này mà dường như đã có thể làm cho hơi nóng trong người hắn tỏa ra.
Nhưng mọi chuyện vẫn còn có đường sống để khống chế và quay lại, Hạ Lãng thử làm bản thân tỉnh táo lại.

Dương Quyển không nhận ra biến hóa rất nhỏ kia của Hạ Lãng, sau khi hỏi xong cậu mới chợt phát hiện vấn đề mình vừa hỏi không xong tới cỡ nào.

Cậu lo mình ăn nói linh tinh thế này sẽ làm cho đối phương càng chán ghét, Dương Quyển vừa thấy ảo não vừa thấy hối hận, cậu cúi thấp đầu không biết phải làm sao, cuối cùng muốn mở miệng giải thích.
Còn chưa kịp tổ chức ngôn ngữ cụ thể xong thì cậu đã nghe được tiếng hít thở truyền tới trên đỉnh đầu trước.

Tiếng hô hấp vừa gấp gáp vừa dồn dập, lẫn trong tiếng nước từ vòi hoa sen nổi lên cực kỳ rõ ràng.

Chuyện này trực tiếp đưa Dương Quyển quay trở về ba tháng trước, lúc cậu đứng dưới tiếng ve kêu ồn ào, thấp thỏm bất an nói thật hết mọi chuyện với Hạ Lãng.
Lời mình nói làm đối phương tức giận tới vậy ư? Dương Quyển luống cuống lại bất an ngậm miệng lại, cậu lo lắng lời giải thích này sẽ chỉ làm mọi chuyện như đổ thêm dầu vào lửa.

Dương Quyển trầm mặc không nói gì nghiêng người đi khiến cho càng nhiều nước nóng bắn lên người Hạ Lãng, khóe mắt lại lơ đãng nhìn thấy Hạ Lãng đang xoay người đưa lưng về phía cậu.
Đột nhiên tấm lưng có màu da khỏe mạnh tinh tráng lộ ra trước mắt, Dương Quyển không thể tự chủ mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía tấm lưng trần rộng và rắn chắc của Hạ Lãng.

Tầm mắt cậu vội vã lướt qua rãnh lưng quyến rũ, nhảy vào đường nét bắp thịt trên cánh tay đối phương.

Dương Quyển khó có thể giải thích mà nhớ đến cái đêm mình đến ký túc xá của Hạ Lãng, lúc giáo viên kiểm tra ký túc xá đột xuất, đối phương chỉ dựa vào một đôi tay đã có thể ôm cậu đứng thẳng khỏi cầu thang.
Sức lực của đối phương thật sự rất lớn, Dương Quyển lặng yên không một tiếng động mà đỏ mặt.
Nhưng chỉ một lát sau cậu đã tự có chừng mực, kìm nén lại bản thân không nhìn nữa.

Thấy Hạ Lãng vẫn quay lưng với mình như trước không hề nhúc nhích, Dương Quyển lại nhớ tới lúc đi học, cậu đã từng nghe bạn bè đi tắm ở nhà tắm công cộng nói, lúc tắm chung bạn cùng phòng ký túc xá sẽ giúp chà lưng cho nhau.
Môi cậu giật giật, nghĩ tới việc Hạ Lãng đang còn giận bèn ngẩng đầu, mở miệng nói với vẻ cố ý lấy lòng: “Có cần tôi chà lưng giúp cậu không?”
Đường nét cơ bắp ở lưng Hạ Lãng đột nhiên căng chặt, tâm tình tỉnh táo chưa được bao lâu lại có xu hướng muốn bùng nổ, thậm chí hắn còn cảm thấy quần bơi khiến hắn bị trói buộc đến mức chật chội và khó chịu.

Đây đã là chuông cảnh báo cực kỳ không ổn, nước nóng xối xuống lưng làm hắn đã nghèo còn mắc cái eo.
“Không cần”.

Hạ Lãng vội nói, không thèm quay đầu bổ sung: “Điều chỉnh nước lạnh đi một chút”.
Dương Quyển nghe lời làm theo, kéo van nước về giữa nhiệt độ giữa lạnh và nóng.

Từ lúc lên cấp ba cậu đã biết trong lớp có rất nhiều con trai mùa hè sẽ tắm bằng nước lạnh.

Nhưng Dương Quyển đã quen một năm bốn mùa đều tắm nước nóng rồi.
Điều chỉnh nhiệt độ nước xong, Dương Quyển phát hiện sống lưng Hạ Lãng vẫn ở trong trạng thái căng thẳng, cậu thấy hơi nghi ngờ, hỏi hắn: “Cậu thấy nóng lắm hả?”

Hạ Lãng không hề trả lời cậu.
Dương Quyển lo hắn có chuyện gì, không nghĩ nhiều đã vội bước tới đặt tay lên tấm lưng căng chặt của hắn.

Nhiệt độ nóng hơn so với bàn tay cậu truyền sang từ làn da của hắn, Dương Quyển vô cùng lo lắng nhíu mày lại, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy sau lưng Hạ Lãng cong lên, như thể hắn đang rơi vào trạng thái nhẫn nại đến cực độ.

Hắn thấp giọng gằn từng chữ: “Lấy tay của anh ra”.
Giọng Hạ Lãng bị nén lại quá trầm, nhanh chóng bị tiếng nước từ vòi sen dội xuống đất át mất.

Dương Quyển hơi di chuyển về phía trước theo bản năng, mặt dựa vào vị trí phía sau gáy Hạ Lãng, hơi thở mềm mại giữa răng môi phả vào giữa cổ Hạ Lãng: “Gì cơ?”
Hạ Lãng cứng ngắc quay mặt lại, muốn nhắc Dương Quyển cách mình xa ra một lần nữa.

Dương Quyển đứng phía sau hắn chưa kịp lùi lại, đôi môi ấm áp mềm mại mà ẩm ướt không hề phòng bị mà đụng phải cái cằm cứng rắn của hắn.
Dương Quyển hốt hoảng ngẩng đầu lên, cảm xúc trong mắt đổi thành sững sờ.

Lúc này cậu mới phát hiện ra cái trán chưa đụng nước của Hạ Lãng giờ đã lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.

Rõ ràng là nước từ vòi sen đã chuyển thành nước ấm, không nóng như vừa nãy, thế nhưng có vẻ như hắn vẫn còn đang rất nóng.
Sau khi nhận ra chuyện này, Dương Quyển thậm chí không để ý đến chuyện mình vừa mới hôn trúng cằm đối phương nữa, cậu không hề do dự xoay người đi điều chỉnh van nước bên tường.
Chỉ là cậu không nhìn thấy, ngay khoảnh khắc cậu quay lưng lại, ánh mắt u ám của Hạ Lãng cũng dán lên người cậu.
Đôi môi của Dương Quyển rốt cuộc đã đánh tan mọi định lực trong lòng hắn.

Chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi hắn đã cảm thấy vị trí sau lưng từng bị Dương Quyển sờ rất nóng, làn da ở cổ tiếp xúc với hơi thở của Dương Quyển rất nóng, chỗ trên cằm bị Dương Quyển hôn lên cũng rất nóng.
Cả người Hạ Lãng như thể đang bị nướng trong lò lửa, hơi nóng mãnh liệt như một cơn bão lửa quét qua cơ thể của hắn, cuối cùng tụ lại đi vào phía dưới bụng ba tấc.

Hơi nóng rừng rực thiêu đốt đến mức trong thời gian ngắn đầu óc của hắn không có cách nào suy nghĩ bình thường được.

Hạ Lãng choáng váng ôm lấy eo Dương Quyển từ phía sau, thoáng nhìn thấy gương mặt từng được mình nhìn kỹ rồi miêu tả vô số lần kia, hắn nheo mắt lại theo bản năng, vùi đầu vào giữa cổ và vai Dương Quyển đồng thời giọng nói cũng vì tình cảm khó có thể kiềm chế mà trở nên khàn đặc: “V…ợ – ”
Làn nước lạnh lẽo dội xuống đầu, trong nháy mắt đã xua tan phân nửa ngọn lửa trong cơ thể hắn.

Động tác của Hạ Lãng đột nhiên dừng lại, sau đó hắn như thể vừa tỉnh dậy khỏi giấc chiêm bao ngẩng đầu lên.
Ồ, Dương Quyển giờ không còn là vợ của hắn nữa rồi.Tác giả có lời muốn nói:
Lão Tứ: Tắm xong chưa người anh em?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương