Đã là 12 tiếng sau khi bài kiểm tra ở Tầng 11 bắt đầu.

Chính xác là một nửa thời gian đã trôi qua.

Trong suốt thời gian đó, YuWon đã đi khắp khu rừng, rà soát vô cùng cẩn thận từng nhánh cây ngọn cỏ. Cứ một vài con quái vật xuất hiện là một trong số chúng sẽ có một lá cờ, và bất kì khi nào cậu tình cờ đụng độ những người chơi phía Đội B, cậu sẽ đoạt cờ của họ.

 

YuWon không khác gì một cỗ máy bất khả xâm phạm. Dù địch có đông đến thế thì vẫn không thể đụng đến cọng lông chân của cậu.

 

“T-Tôi xin giao lại cờ của tôi!”

 

“Tôi cũng thế! Đây. Tôi xin nhường cho cậu.”

 

“Làm ơn tha cho tôi. Làm ơn…”

 

Toàn bộ những người chơi Đội B đều sợ hãi cùng cực và không hề do dự giao nộp lá cờ đang sở hữu khi đụng độ YuWon.

 

Bởi họ đã ngoan ngoãn giao lại cờ thì YuWon cũng không có lí do gì để đánh trả cả. Vậy nên cậu chỉ đơn giản thu thập những lá cờ mà họ chắp tay nhường lại.

 

[Bạn đã nhận được 2 lá cờ.]

[Bạn đã thu được 20cp.]

[Bạn đã nhận được một lá cờ.]

[Bạn đã thu được…]

Lần này YuWon có được bảy lá cờ.

 

‘Thế là đạt 100 lá.’

 

YuWon kiểm tra CP của mình, con số chính xác là 1.000 điểm.

 

‘Nếu mình giao cho ‘vua’ thì còn kiếm được thêm 1000 điểm nữa.’

 

YuWon vẫn thể hoàn toàn chưa tin tưởng Halimun được.Với cậu, Halimun về cơ bản là một gánh nặng. Nếu do một tai nạn nào đó mà anh ta chết hoặc bị người chơi ở phe đối thủ đánh cắp được cờ, kết quả của bài khảo nghiệm chắc chắn sẽ không thể xoay chuyển được nữa.

 

YuWon sẽ trao cờ vào giây phút cuối cùng, ngay trước khi mốc 24 giờ kết thúc. Đó là thời khắc mà Yuwon chờ đợi.

 

‘Nhưng chuyện này có điểm kỳ lạ.’ YuWon nghĩ khi nhớ lại những người chơi mà cậu mới gặp. ‘Sao mà họ biết mặt mình được?’

 

Tên tuổi của cậu thì khá nổi danh. Những lần khảo nghiệm đã được công khai rộng rãi và thêm việc tạo nên những kỷ lục mới, chuyện cậu được nhiều người biết đến là điều hiển nhiên. Nhưng đó cũng chỉ là chuyện người ta biết tên cậu, chứ không có nghĩa họ cũng biết luôn cả mặt mũi cậu ra sao, vậy mà những người chơi lại trao cờ của họ ngay lập tức như thể họ biết rõ YuWon vậy.

 

Vậy chỉ có một lời giải thích duy nhất.

 

“Họ chắc chắn đã trao đổi thông tin.” YuWon nói.

 

“Hử? Thông tin gì?” Halimun hỏi.

 

“Rất có thể họ nhận định tôi lúc nào cũng đi cạnh ‘Vua’. Họ là đồng đội của nhau, trao đổi qua bộ đàm cũng không có gì là lạ.”

 

“Thế nên là họ biết anh đang ở với tôi…”

 

“Và vì vậy họ tránh đụng độ tôi. Ngoài ra…” YuWon tiếp lời.

 

Chỉ là bây giờ, không, vì thậm chí trước đó, hành động của các người chơi trong đội B đã được thống nhất.

 

“Chắc là họ thống nhất khi mà gặp tôi là cả lũ sẽ bỏ chạy.”

 

“Bằng cách lựa chọn từ bỏ cờ luôn sao?”

 

“Đúng vậy.”

 

“Nhưng nếu vậy thì làm sao họ thắng bài khảo nghiệm được?”

 

Dù sự chênh lệch sức mạnh cùng số lượng giữa đôi bên có lớn đến đâu, việc họ từ bỏ những lá cờ khó khăn lắm mới kiếm được bất cứ khi nào đụng độ YuWon cũng không giúp họ chiến thắng được.

 

Hơn hết, YuWon đang di chuyển với tốc độ nhanh đến nỗi Halimun gần như không thể theo kịp.

 

‘Làm gì có chuyện họ không biết điều đó…’ Halimun tự hỏi.

 

“Đó là vì họ có thể đảm bảo chiến thắng nhất định …” YuWon nói.

 

Bài khảo nghiệm này còn 12 tiếng nữa mới kết thúc. Với một nửa thời gian đã kết thúc thì động lực cuối cùng thúc đẩy đi đến chiến thắng đang dần lộ diện.

 

“... Bằng cách bắt giữa anh và tôi.” YuWon kết luận.

 

 Halimun muốn hỏi, “Ý anh là gì…” nhưng lại giật mình ngừng lại.

Đôi mắt của YuWon chuyển sang màu đỏ và khí tức xung quanh cậu ấy đột ngột thay đổi.

“... Họ đang đến đây.”

 

Sột soạt—

 

Ầm ầm—!

 

YuWon chộp lấy một mũi tên bay về phía họ giữa không trung.

Bộp—!

 

“A!”

 

Phịch—

 

Halimun ngã ngửa ra vì kinh ngạc.

 

Mục tiêu của mũi tên không phải YuWon mà là Halimun. Mục tiêu của họ là loại bỏ ‘Vua’ trước.

 

Yuwon quay đầu nhìn về phía nơi bắn ra mũi tên.

 

Các người chơi của đội B thì thầm với nhau.

 

“Cậu ta chặn được nó rồi.”

 

“Sao cậu nhắm đến ‘Vua’ trước làm gì hả?”

 

“Thì bởi cái mũi tên tí teo như này chẳng nhằm nhò gì với YuWon cả.”

 

“‘Vua’ đang có mặt ở đây, anh ta còn phải bảo vệ ‘Vua’ nữa nên thể nào chiến đấu cũng gặp khó khăn.”

 

“Đấy là cậu nghĩ thế. Miễn là chúng ta có thể bắt được ‘Vua’, thì còn nghĩ đến chuyện YuWon còn sống hay chết làm gì nữa?”

 

“Đúng đấy. Không có ‘Vua’ rồi thì ngay cả YuWon kia vĩ đại đến đâu cũng chẳng làm nên trò trống gì cả…”

 

Một vài người chơi… Không, đó không chỉ là một vài người chơi.

 

YuWon nhìn quanh. Một đám lâu la đang vây quanh cậu.

 

‘Tính tạo ra Thiên La Võng à?’ YuWon nghĩ.

 

Thiên La Võng là một kỹ năng đã xuất hiện từ lâu trong Võ giới, bằng việc sử dụng một tấm lưới được dệt bằng bầu trời để bao vây một ai đó.

 

Yuwon bị bao vây bởi một số đông người chơi của Đội B. Theo ước tính sơ bộ, có ít nhất 50 người chơi có mặt, không ai trong số họ là những người dễ xơi cả.

 

Ngay cả mũi tên nhắm vào Halimun vừa rồi cũng rất nhanh và chính xác.

 

Một nhóm khoảng 50 người chơi. Trong số đó có một số người chơi mà YuWon đã từng thả cho đi.

 

“Đáng lẽ nên giết hết mấy tên này cho rồi.” YuWon nói.

 

Đôi mắt Halimun tràn ngập sợ hãi, nhìn YuWon. Trong tình huống tứ phía là địch như vậy mà cậu ấy vẫn ung dung nói năng tùy tiện như vậy. Dù YuWon nhìn trông vô cùng ung dung nhưng không hiểu sao mà Halimun vẫn cảm thấy đáng để tin tưởng vào cậu.

 

Halimun nuốt nước bọt.

 

Anh ta hỏi Yuwon một cách bình tĩnh nhất có thể, “Chúng ta phải làm gì bây giờ?”

 

“Anh nghĩ sao?”

 

Keng—

 

YuWon rút kiếm, vung kiếm xoay xung quanh. Chỉ trong nháy mắt, một vòng tròn đã được vẽ xung quanh Halimun.

 

“Đừng bước ra khỏi cái vòng này. Một khi rời đi thì anh sẽ chết.” YuWon cảnh báo Halimun.

 

“Cái gì? Từ đây?” Halimun đáp lại.

 

Halimun nhìn xung quanh. Họ đang ở trong một khu rừng, nhưng anh ta đang đứng ở một nơi tương đối thoáng đãng.

 

Lý do tại sao cung thủ từ Đội B lại nhắm vào anh ta trong tình huống này rất có thể là do lợi thế về địa hình.

 

Vì vậy, Halimun không thể hiểu được mệnh lệnh của YuWon, tại sao cứ phải muốn ‘ôm cây đợi thỏ’ mà đứng đây thay vì trốn sâu vào trong rừng.

 

“A-Anh đang bảo tôi đi chết đấy à?” Anh ta hỏi.

 

“Ai bảo anh phải đi chết hả? Tôi chỉ nói là đứng im ở đó, đừng có đi lung tung.”

 

“Nhưng…!”

 

“Ngay từ đầu tôi cũng đã nói rồi. Tôi đã bảo là đừng có đi như con lăng quăng kẻo bị giết, nhưng cuối cùng anh vẫn tự tiện đi rồi suýt chút nữa bị giết thẳng cẳng.”

 

Lời nói của YuWon khiến Halimun lập tức câm miệng.

 

YuWon đã đúng. Cậu ấy đã cảnh báo anh ta hãy đứng yên tại điểm xuất phát, tuy nhiên vì hiểu nhầm lời của YuWon, Halimun lại đi tìm các lá cờ cùng với đồng đội của mình.

 

Và khi suýt chết, người cứu anh ta là YuWon.

 

“Nếu mà còn làm thế thì đến Ngọc Hoàng Đại Đế cũng không cứu được anh chứ đừng nói đến tôi.” YuWon gằn giọng uy hiếp.

 

“Biết rồi…” Halimun làu bàu rồi ngại ngùng nhìn xuống đất.

 

Đó là một hình tròn nhỏ, đường kính chỉ khoảng bốn mét. Bởi kích thước khiêm tốn nên chỉ cần bước một vài bước là đã ra khỏi vòng tròn.

 

“V-Vậy là tôi phải ở trong cái vòng này à?” Halimun hỏi.

 

“Ừ.”

 

“Và tôi có thể sống sót?”

 

“Ừ.”

 

“Anh phải đảm bảo, đảm bảo sẽ cứu tôi—”

 

“Tôi đã nói rồi cơ mà, ‘ừ’.” YuWon ngắt lời Halimun rồi tiếp tục di chuyển.

 

Halimun hoảng hốt. Mặc dù đã bảo anh ta đứng yên, nhưng tại sao YuWon lại di chuyển?

 

“Anh đi đâu?!” Halimun hét lên. Anh ta lo sợ cực độ, điên cuồng đuổi theo YuWon như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

 

YuWon quay đầu lại và nói, “Vòng tròn.”

 

Chỉ với từ đó, Halimun đã dừng bước. Vạch ở ngay trước chân anh ta.

 

“Đừng ra khỏi vòng tròn.” YuWon cảnh báo anh ta.

 

Rầm, rập—

 

Halimun chỉ đứng ngây người ra mà không thể phản kháng gì. Anh ta cảm thấy như thể YuWon vừa mới ‘đem con bỏ chợ’.

 

* * *

 

55 người. Đó là số lượng người chơi được triển khai để tập kích giải quyết YuWon và 'Vua', nhưng họ chủ yếu ở đây để đánh bại YuWon.

 

‘Thật khó tin.’ Varr nghĩ. Anh ta là một trong những người chơi của Đội B, và anh ta ngạc nhiên bởi cả đội đều đồng lòng thực hiện nhiệm vụ này. ‘NamGung Hoon, Ro’el, Salamov, Spyros, Kaichel, Oroll…’

 

Họ đều là những người chơi mà cậu ta chỉ mới nghe tiếng tăm mà chưa hề có cơ hội gặp mặt. Đặc biệt là Hoon và Ro’el. Tên tuổi của họ là tấm gương đối với những người chơi ở tầng dưới.

 

‘Vậy mà mình có thể ở cùng nhóm với họ…’ Varr càng nghĩ càng kích động. Việc anh ta trở thành một thành viên của đội này là quá đủ để nâng cao sự tự tin lên vạn phần.

 

Khi còn ở những tầng dưới, anh ta cũng đã phần nào nhận thức được về sức mạnh của chính mình. Và khi bản thân được công nhận có tài năng, anh ta chắc chắn có đủ điều kiện để trở thành thành viên chính thức của đội nhóm này.

 

‘Một khi đánh bại YuWon, danh tiếng cùng sự nghiệp của mình chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió. Nếu mà mình có thể tận dụng hợp lý thì thậm chí có thể thu hút sự chú ý của các công hội lớn nữa đấy chứ.’

 

Việc các công hội vẫn luôn đặt tâm nhãn để quan sát trận chiến này đã là một thực tế thường thấy. Điều này rõ ràng là hiển nhiên đối với bất kỳ người chơi nào biết dù chỉ một chút về cách mọi thứ vận hành trong Tháp.

 

Một cuộc chiến giữa 55 người chơi và Kim YuWon. Cuộc chiến này sẽ quyết định người chơi nào sẽ được chú ý nhiều nhất ở các tầng thấp hơn.

 

“Cậu ta đang di chuyển.” Một trong những người chơi đang quan sát YuWon và ‘Vua’ bằng kỹ năng trinh sát, nói.

 

Câu nói này đã vô tình đánh thức Varr khỏi giấc mộng hạnh phúc giữa ban ngày của anh ta, kéo sự tập trung trở lại tình huống hiện tại. Đồng đội của anh ta đảm nhiệm quan sát nhất cử nhất động của YuWon, nhưng giờ cũng đã đến lúc Varr bắt đầu di chuyển cùng đồng đội của mình.

 

“Anh ta chạy trốn á?”

 

“Không. Cậu ta đang tiến vào sâu cánh rừng.”

 

“Đi vào rừng sao?”

 

“Tôi còn nghĩ anh ta chuẩn bị chiến đấu chứ, nhưng…” Người chơi đang quan sát YuWon đang rời đi, mắt hắn mở to.

 

Bực mình vì hắn ta cứ úp úp mở mở, Varr gặng hỏi, “Nhưng cái gì?”

 

“Anh ta bỏ lại ‘Vua’ và di chuyển một mình.’’

 

“Anh ta đang di chuyển một mình?”

 

Họ đã nghe nói rằng YuWon và ‘Vua’ luôn đi cùng nhau, đó là sự thật, vì vậy lời nói kia khiến anh ta bối rối vì không biết lý do tại sao YuWon lại đột nhiên thay đổi chiến thuật vào đúng lúc mấu chốt này.

 

Varr nhanh chóng gạt sự bối rối đó sang một bên, nhếch mép.

 

“Tránh sang một bên đi.” Varr nói, đứng dậy và gạt hai người chơi ra hai bên.

 

Rầm, rập—

 

Varr nắm lấy ngọn giáo anh ta đặt trên mặt đất.

 

Ngọn giáo dài hơn hai mét, dày và được làm hoàn toàn bằng thép.

 

Varr cầm vũ khí của mình và tiến vào vị trí để phóng giáo.

 

“Mũi tên rất yếu.” Varr nói.

 

Ép căng—

 

Tay anh ta siết chặt, và cơ tay trở nên căng phồng. Như thể anh ta đang trở thành một cây cung khổng lồ được rút ra, lưng cậu ta uốn cong về phía sau.

 

‘Một, hai…’

 

“Ba…!”

 

Ngọn giáo bắn ra khỏi tay Varr.

 

Một tay thiện xạ xuất sắc có thể biết liệu cú bắn của họ có trúng đích ngay cả trước khi họ bắn súng hay không, và một tay phóng giáo biết liệu cú ném của họ có trúng vào thời điểm ngọn giáo rời khỏi tay họ hay không. Và trong thời điểm này, Varr đã chắc chắn.

 

‘Thành công rồi!’

 

Ngọn giáo vừa bay khỏi bàn tay anh ta chắc chắn sẽ xuyên thủng ‘Vua’ của Đội A một cách hoàn mỹ nhất, và đúng như dự kiến, ngọn giáo bay theo một quỹ đạo vô cùng hoàn hảo.

 

Varr nhếch mép. Anh ta vừa trở thành người dẫn dắt đội của họ đến chiến thắng. Anh ta đã chính thức trở thành tay ném giáo vĩ đại Varr…

 

“Hả?!” Varr thốt lên, trong khi quan sát ngọn giáo đang tăng tốc của mình.

 

Ngọn giáo đột nhiên dừng lại, lơ lửng giữa không trung.

 

Varr kinh hoàng bật thốt, “Cái quái–?”

 

Một trong những đồng đội của Varr hỏi, “Có chuyện gì vậy…”

 

Phụt—!

 

Một âm thanh ớn lạnh phát ra ngay bên cạnh Varr.

 

Anh ta nhìn sang, đập vào mắt là hình ảnh người đồng đội đứng ngay bên cạnh giờ đã mất nửa cái đầu.

 

‘Đây là…’ Varr kiểm tra vết thương. Vết thương đó là do một mũi giáo đâm xuyên qua. ‘Sao có thể như vậy được?’

 

Varr nhanh chóng quay đầu lại, thấy ngọn giáo đang ở giữa không trung đã biến mất.

 

Một đồng đội khác hét lên, “Varr! Đằng này — khục! ” Đồng đội bật ra tiếng nghẹn ngào.

 

Varr nhìn sang và anh ta thấy xác đồng đội của mình lơ lửng giữa khoảng không.

 

Là thằng ngu thì cũng biết rõ có chuyện gì đang xảy ra.

 

“Là ai?”

 

“Hóa ra bên đội này ngu thế à.”

 

Phụt—

 

Từ không khí loãng đầy mùi máu tươi xuất hiện hình ảnh một người đàn ông đang bóp cổ đồng đội của Varr khiến anh ta kinh hoàng.

 

Rắc—

 

Người kia chỉ dùng sức ghì chặt nắm tay, tiếng xương vỡ vụn vang lên, sởn gai ốc.

 

Hai đồng đội đi cùng anh ta đã chết.

 

Kẻ vừa bóp cổ đồng đội của Varr quay sang và từ từ bước tới chỗ anh ta.

 

Cộp, cộp—

 

“Bây giờ hãy nói cho ta biết,” YuWon hỏi, đôi mắt đỏ rực lấp lánh, “NamGung Hoon đang ở đâu?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương