Chương 3: Bé Linh
Edit: Miêu | Sắc Xanh Lam
Convert: Reine Dunkeln & Vespertine

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ khi nào cô chẳng còn cần anh nữa vậy?

Phó tường nhìn Phí Linh thành thạo treo quần áo trong vali vào tủ, trong nháy mắt bị một loại cảm giác mang tên “cô ấy không cần mình” bủa vây.

16 tuổi, anh quen biết Phí Linh. Từ đó trở về sau, bất giác, anh bắt đầu muốn giúp đỡ cô nữ sinh ngây ngô này.

Phí Linh dốt không đỡ được. Hồi ấy lớp của hai người là lớp trọng điểm, trong lớp toàn là học sinh mũi nhọn (*), chỉ có mình Phí Linh lúc nào thi cũng không đạt tiêu chuẩn, thậm chí lần thi toán tệ nhất của cô có điểm chỉ gồm một chữ số (**).
(*) học sinh lớp mũi nhọn là học sinh giỏi, được đào tạo để thi đội tuyển các cấp
(**) Bên Trung thường tính điểm trên thang điểm 150 nên điểm “chỉ gồm một chữ số” là 0-9/150.

Năm lớp Mười có một thời anh là bạn cùng bàn của Phí Linh, từ đó tự giác gánh trên vai trách nhiệm phụ đạo các môn cho Phí Linh. Nhưng cái đầu của Phí Linh cứ không thích hiểu. Ngày ấy có lần anh suýt bị “bộ não trơn láng” của Phí Linh chọc tức đến mức muốn đánh người, nhưng hễ nhìn tới đôi mắt ầng ậng nước cùng khuôn mặt phúng phính nhỏ nhắn của Phí Linh là lửa đóm gì của anh cũng đều bị dập tắt hết.

Phí Linh của thời cấp ba đối xử với anh còn chưa có tính tình “đại tiểu thư” như bây giờ, thậm chỉ còn rất kính trọng “thầy giáo” là anh, bị người ta dùng sức nhéo mặt cũng không né tránh, chỉ ngoan ngoãn mở to đôi mắt vô tội nhìn Phó Tường. Lúc Phó Tường giảng đề cô cũng sẽ nghiêm túc lắng nghe, mặc dù cô nghe xong là quên mất ngay.

Nhưng dù sao thành tích của Phí Linh cũng đã có chút chuyển biến dưới sự kiên trì không ngừng nghỉ của Phó Tường. Ít nhất cô thi cũng đạt điểm chuẩn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phó Tường nghĩ, có lẽ từ lúc bắt đầu anh đã sinh lòng muốn bảo vệ Phí Linh. Ngày ấy anh luôn luôn tự hỏi, con bé này rời khỏi anh rồi thì biết phải làm sao đây?


Vốn kế hoạch của Phí Linh là ở trên thuyền ngắm biển, ngủ một lát, ăn cơm, chơi trò chơi, hưởng thụ một chút cuộc sống sinh hoạt trên biển. Nhưng vừa mới buông hành lý, điện thoại liền nhận được cuộc gọi từ quê.

Trước nhất là của ba cô——

“Nghỉ chưa cục cưng.”

“Alo ba, con còn đang ở trường đó.”

“Cục cưng à, năm nay con đưa bạn trai về nhà đi.”

“Cái gì mà đưa bạn trai về? Ba cũng không phải không biết là con sắp tốt nghiệp rồi, áp lực học tập nặng lắm.”

“Con thì áp lực cái gì chứ? Tiền của ông đây chẳng phải đều đưa con tiêu xài sao.”

“Sao con lại không áp lực? Con cũng dựa vào thực lực để đậu đại học mà.”

“Thi mười môn rớt tám môn, con còn nói với ba là áp lực hả.”

“Gì vậy ba! Chuyện đó đều là chuyện từ hồi năm nhất rồi, lúc đó còn chẳng phải do con chưa hiểu quy tắc học tập ở đây hay sao, hơn nữa năm hai con thi lại là qua được rồi mà. Ba à, người có thể tin tưởng con gái người một chút được không? Bây giờ con không phải học lại môn nào hết, sang năm đảm bảo thuận lợi tốt nghiệp.”

“Tốt nghiệp là chuyện nhỏ. Dì cả của con hai ngày trước có sang nhà nói là thôn bên đó có thằng nhóc không tệ, con về gặp thử đi.”

“Aiya, không nói chuyện với ba nữa. Con chuẩn bị viết luận văn tốt nghiệp rồi, cúp máy đây ạ.”

Phí Linh dứt khoát cúp điện thoại. Năm tư còn chưa tốt nghiệp đã bị cha già an bài chuyện coi mắt, việc này truyền đi chắc chắn sẽ bị bạn học cười chết mất.


“Chú lại giục cậu tìm bạn trai à.” Phó Tường nãy giờ vẫn luôn im lặng, thấy cô cúp máy rồi mới mở miệng trêu.

“Cậu nói xem ba mình có phải không muốn nuôi mình nữa mới vội gả mình đi như vậy không. Cậu biết không, ban nãy trong điện thoại ba mình vậy mà lại đề xuất mình đi coi mắt. Mình còn chưa tốt nghiệp có được không hả.” Phí Linh không nhịn được mà phàn nàn.

Cũng như rất nhiều thanh niên thời đại mới, Phí Linh bài xích đi coi mắt.

“Chú cũng là quan tâm cậu thôi. Nếu không thì cậu thử tìm bạn trai đi.” Phó Tường khuyên nhủ.

“Mình không được. Mình không hợp người khác.” Phí Linh vội vàng lắc đầu.

“Không thử sao biết cậu không hợp người ta?”

“Không phải mình nói cậu rồi à. Hồi cấp hai có bạn nam kia muốn theo đuổi mình, viết một đống giấy note cho mình, mình đưa liền cho ba. Sau đó ba mình tìm tới trường học. Sau nữa thì bạn nam đó bị thông báo phê bình, không chừng còn hận mình tới giờ đó.” Phí Linh bất đắc dĩ nói.

Lại nhịn không được mà lảm nhảm, “Thật là. Cấp hai thì không cho mình yêu đương, đại học còn chưa xong đã bắt đầu hối lên hối xuống hối ngang hối dọc. Mình nghi ngờ ba mình là ba giả do Trung cộng cài vào.”

“Chuyện đó không phải lỗi của cậu. Cậu mới là con bé mười một, mười hai tuổi, biết quái gì.” Phó Tường an ủi.

“Mình bây giờ cũng vẫn là em bé.” “Phí Linh đúng lý hợp tình đáp.

“Ừm. Vậy em bé Linh, chiều nay muốn ăn gì?” Phó Tường đúng lúc đổi đề tài, cưng chiều hỏi.


“Mình muốn ăn tôm hùm lớn nướng, lẩu, teppanyaki (*) với nước ép xoài tươi…”
(*)Teppanyaki (thiết bàn thiêu) là phong cách nấu nướng thức ăn bằng việc dùng một vỉ gang, sắt hoặc thép để nấu, bắt nguồn từ thời Thế chiến II. Từ teppanyaki là kết hợp giữa teppan, một miếng sắt mà dùng để nấu các món, và yaki, nghĩa là nướng, xào và chiên. (Wikipedia)


Phí Linh đếm ngón tay ra thực đơn, điện thoại lại reo lên.

“Là dì cả của mình. Không chừng vẫn là giục mình kiếm bạn trai.”

Phí Linh nhìn cuộc gọi hiển trị trên màn hình, bất đắc dĩ bấm nhận.

“Alo, dì cả. Dì có khỏe không ạ? Được nghỉ rồi cháu nhất định qua thăm dì. Cháu ở bên này còn mua quà cho dì đây này.”

“Cục cưng nhà ta thật là hiểu chuyện. Dì nghe ba cháu nói cháu vẫn chưa có bạn trai đúng không. Bên dì có một cậu chàng tốt lắm, đặc biệt xứng với cháu. Tốt nghiệp nghiên cứu sinh, nhà có mười phòng, dậy thì cũng thành công, hiểu chuyện lại hiếu thảo…”

“Ui da. Dì ơi bên này có người gõ cửa. Có thể là giáo viên kiểm tra phòng ngủ, cháu cúp trước nha. Nghỉ rồi cháu lại cùng dì nói chuyện sau.

Nói rồi Phí Linh dứt khoát cúp điện thoại.

Phó Tường ở cạnh đang mím môi cười, thấy cô cúp máy xong cuối cùng cũng cười phá lên.

“Nè nha, cậu còn ở đó cười, có còn nhân tính không vậy? Mình đáng thương biết nhường nào.” Phí Linh tức giận chỉ trích.

“Ờ ờ ờ, mình không cười. Cậu sớm muộn gì chẳng phải đối mặt với chuyện này. Bây giờ còn có thể cúp máy, bữa sau về nhà thì làm sao bây giờ?” Phó Tường nhất châm kiến huyết (*) hỏi.
(*) nhất châm kiến huyết: nói trúng tim đen, gãi đúng chỗ ngứa.

Phí Linh nghe vậy thì như quả bóng xì hơi, ghé vào giường, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc cuộc sống, “Phó Tường, cậu đưa mình đi trốn đi. Mình không dám về đâu.”

“Được. Dẫn cậu đi cho phí Thổ Nhĩ Kỳ.” Phó Tường thuận miệng đáp.


“Cậu có thể đáng tin cậy hơn chút không? Nghĩ biện pháp gì đó giúp mình đi chứ. Năm nay mình thật sự không dám về. Năm ngoái về còn suýt bị ba mình lừa đi coi mắt.” Phí Linh nói một cách vô cùng đáng thương.

Trong lòng Phó Tường buồn cười, ngoài mặt lại trêu cô, chậm rãi mở miệng, “Biện pháp thì có một cái đó, chỉ có điều…”

“Có phải anh em tốt không vậy, giờ này mà còn làm mình lộn tiết, biện pháp là gì?”

“Cậu tìm bạn trai đi.”

“Nói như không nói. Mình mà tìm được thì còn ở đây sầu cái gì.”

“Đâu nhất thiết là thật. Cậu có thể tìm người đóng giả làm bạn trai cậu. Người lớn gặp được chẳng phải là xong chuyện rồi sao?”

“Ý kiến hay!”

Phí Linh lên tinh thần trong chớp mắt, vỗ đùi. Sau đó lại lập tức thành quả bóng xì hơi, “Mình tìm chỗ nào giờ. Ai lại nguyện ý Tết nhất đến nhà mình giả làm bạn trai chứ.”

“Khụ khụ…”

Phó Tường ở bên cạnh vờ làm thanh giọng.

Tác giả:
—— Chương này vẫn đang là cốt truyện, về sau sẽ có thịt, mọi người đừng bỏ tôi mà, khoảng chừng mười chương nữa là có thịt thôi

+++ Ừm, tác giả ngoo, ưu tiên yêu đương trước lên giường sau - văn

Miêu:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương