Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương
Chương 69: Bách Hoa yến

Đây là lần đầu tiên Âu Dương Vũ vào cung, cung điện trước mặt vô cùng nguy nga, tráng lệ. Màu đỏ nâu của mái ngói, kết hợp với lưu ly thanh cổ cao quý, thản nhiên sáng rực như ánh hào quang, trong hoàng cung khắp nơi đều tỏa ra hương hoa thanh nhã, chung quanh là những cây trụ cột màu đỏ thắm, hình tròn được điêu khắc rất nhiều những con rồng, phượng đang bay trông rất sống động, rồng bay phượng múa, mặt đường được trát bằng một lớp đá cuội trơn nhẵn.

Âu Dương Vũ sau khi tiến cung, liền được người dẫn đi đến trước cửa ngự thư phòng, sau đó cũng không có tuyên nàng vào.

Phỏng chừng nửa canh giờ trôi qua, nàng vẫn đứng chờ ở ngoài, hẳn là hoàng thượng muốn hành hạ nàng một chút đây mà. Tên hoàng đế đáng chết.

Âu Dương Vũ giấu đi sự bực dọc trong người, trên mặt vẫn lộ ra vẻ thản nhiên cười.

Hơn mười lăm phút sau, công công từ bên trong phòng đi ra, đi tới trước mặt Âu Dương Vũ, nói: “Âu Dương cô nương, hoàng thượng triệu người vào cung diện kiến.”

Âu Dương Vũ thản nhiên cúi đầu, nhấc chân chậm rãi đi về phía ngự thư phòng.

Hoàng đế thân hình cao lớn, chắc là hồi còn trẻ cũng từng là một mỹ nam đây, chính là hàng năm cuộc sống của một bậc đế vương khiến trên người hắn mang theo một loại khí chất bức người, khiến người khác không tự chủ được sinh ra sợ hãi. Âu Dương Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh cúi đầu hành lễ, mặt mày nghiêm trang cung kính đứng đó.

Hoàng thượng nhìn người con gái trước mặt, phút chốc có một tia sợ sệt, hắn vốn tưởng rằng Âu Dương Vũ là một cô gái yêu mị dụ hoặc, nhưng người này vừa mới nhìn vào, chỉ là một cô gái đơn thuần thân bộ y phục màu trắng khiến nàng thật thanh khiết như tiên nữ, đoan chính thanh nhã, băng phu oánh triệt. Khí chất của nàng vô cùng tao nhã, động tác hành lễ lưu sướng, hắn thật sự chưa gặp qua cô gái nào như nàng.

Quả thực không thể phủ nhận một điều rằng Âu Dương Vũ là một mỹ nhân tuyệt sắc, lúc này thân phụ hoàng này cũng đã hiểu tại sao con trai nhỏ của hắn lại cứ nhất quyết đòi cưới mình nàng. Suy nghĩ như vậy khiến hắn không khỏi lạnh mặt, thanh âm trầm xuống nói: “Cô chính là Âu Dương Vũ?”

Nước mắt Âu Dương Vũ đã bắt đầu lưng tròng khẽ đáp: “Hoàng thượng nói dân nữ không xứng đáng với sáu tòa thành trì, vậy dân nữ sẽ tự nguyện rời khỏi đây.”

Hoàng thượng vốn đang định quở trách nàng, không ngờ Âu Dương Vũ lại nói ra chuyện rời khỏi đây dễ dàng lưu loát như thế. Âu Dương Vũ chậm rãi đứng lên, ánh mắt thoáng có chút sưng đỏ, khóe mắt đã có chút ngân ngấn nước muốn ùa theo mà rơi xuống, nàng chậm rãi đi đến trước mặt hắn: “Nhưng trước khi rời đi, dân nữ có một thứ này muốn tặng cho hoàng thượng.”

Hoàng thượng cũng không quan tâm nhiều đến lời nói của Âu Dương Vũ, hắn đã nhìn qua, sở hữu qua vô số báu vật, mà Âu Dương Vũ, xuất thân như thế nào hắn còn không biết sao, muốn tặng này tặng nọ.Không biết lượng sức mình

Âu Dương Vũ không nói lời nào, vẫn cười yếu ớt, tay chậm rãi lấy từ trong tùy thân không gian một chiếc đồng hồ báo thức, nhẹ nhàng đặt ngay trên bàn tấu chương, lạnh nhạt cười: “Hoàng thượng xem.”Hoàng thượng chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, cái đồ vật trước mắt gì đó, được bao phủ bởi lớp mạ vàng bóng loáng, bên trong có mấy cái cây kim, phía trên có hai cái vòng kim loại gì gì đó, từ từ đưa tay lên chạm vào thì đột nhiên nghe được âm thanh chói tai vang lên, hai vòng kim loại va đập vào nhau kêu liên thanh nghe như tiếng chuông.

Hoàng thượng kinh ngạc một lúc lâu thì vô cùng tò mò đưa mắt quan sát, phát hiện kim đồng hồ kia cư nhiên lại có thể tự di chuyển, hắn không khỏi tò mò mở miệng hỏi: “Đây là thứ gì?”

Âu Dương Vũ giới thiệu: “Cái này gọi là đồng hồ báo thức, cách thức hoạt động của nó cũng không có gì phức tạp, này là kim chỉ giờ, kim màu đen này là chỉ phút, còn kim còn lại chỉ giây, cứ nửa canh giờ sẽ hai thanh kim loại này sẽ gõ vào nhau một lần. Hoàng thượng nếu như không tin, phái người đem đồng hồ cát ra đề kiểm chứng.”

Hoàng thượng cảm thấy cái vật này hoàn toàn là một món đồ hoạt động rất thú vị, hắn bất giác liền tin những lời Âu Dương Vũ nói. Hắn cảm thấy có chút thần kỳ, thắc mắc hỏi: “Đồng hồ báo thức này ở đâu mà con có?”

Âu Dương Vũ thản nhiên nói: “Vũ nhi đã từng đi du ngoạn khắp bốn phương, vì tình cờ gặp một vị cao nhân, ông ấy thấy Vũ nhi và hắn có chút duyên phận nên tặng Vũ nhi rất nhiều của lạ vật hiếm.”

Hoàng thượng đưa đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ báo thức trong lòng có một niềm yêu thích không nỡ buông tay, một vật thần kỳ như vậy liền có giá trị sánh ngang với một tòa thành trì. Hắn thắc mắc không biết trong tay nàng thực sự còn có những món đồ kỳ lạ này nữa không. Hắn lại nhìn thoáng qua Âu Dương Vũ, nàng không chút kiêu ngạo cũng không siểm nịnh đứng yên ở đó, không tranh quyền cũng không nịnh nọt, hoàng thượng đột nhiên cảm thấy ở trong mắt mình Âu Dương Vũ đã có ấn tượng hơn rất nhiều.

Âu Dương Vũ lại nhìn về phía hoàng thượng rồi hành lễ: “Hoàng thượng, vậy bây giờ tiểu nữ có thể rời đi được chưa?”

Hoàng thượng không một chút do dự, suy nghĩ mở miệng gọi nàng lại: “Khoan, đợi đã!”

Âu Dương Vũ tò mò nhìn hắn một cái: “Hoàng thượng còn chuyện gì sao?”

“Mấy ngày gần đây Phi Bạch ăn ngủ tốt không?”

Âu Dương Vũ cẩn thận trả lời: “Gần đây vương gia ăn ngủ đều tốt ạ.”

“Nói vậy từ khi Phi Bạch ở chung với con, tâm tình đã có chút tốt lên, như vậy đi, mấy ngày nữa Dạ Diêu sẽ tổ chức hội Bách Hoa yến, đến lúc đó con với hắn nhất định phải có mặt tham gia. Đây là mệnh lệnh!”

“Vâng, Vũ nhi về sẽ báo với vương gia một tiếng.” Âu Dương Vũ đáp, trên mặt có chút mỉm cười.

Âu Dương Vũ theo ngự thư phòng lý đi ra ngoài không bao lâu, ngay tại góc chỗ gặp vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu mặt, Âu Dương Vũ trở về hắn một cái thản nhiên mỉm cười: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Bổn vương nghe nói phụ hoàng gọi nàng vào cung.”

“Thì sao?”

“Bổn vương không ngờ vương phi khóc trông diễm lệ đến vậy.” Dạ Trọng Hoa khẽ hừ một tiếng tỏ vẻ bực dọc: “Lần sau chỉ được phép khóc trong lòng ta!””Ha ha.” Âu Dương Vũ cười gượng hai tiếng, nói vậy mới vừa rồi nàng diễn trò kia một đoạn đều bị Dạ Trọng Hoa xem ở trong mắt. Dạ Trọng Hoa thuận thế khiên trụ tay nàng: “Bổn vương ban đầu nghĩ nàng sẽ chịu thiệt thòi, không ngờ còn cả gan mua chuộc cả phụ hoàng ta. Lá gan nàng không nhỏ đâu.”

“Muốn không để bản thân mình chịu thiệt thì phải có biện pháp thôi.”

***

Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, những vị công chúa của Tây Lăng quốc hàng năm đều đại diện đứng ra tổ chức lễ hội ngắm hoa ở ngự hoa viên mỗi năm một lần. Vì chủ đề chính của năm nay là đề cập đến bách hoa, cho nên lấy mới tên gọi là bách hoa yến. Ngũ công chúa Dạ Diêu là loại nữ tử ưa thích náo nhiệt, hai năm liền đều do chính tay nàng tự tay tổ chức chủ trì yến hội, cũng chính nàng sẽ quyết định mời các thiên kim tiểu như, nam tử, công tử từ các phủ đến tham gia.

Mấy dạo trước có một điều khiến cho Dạ Diêu rất buồn rầu, nàng vô cùng yêu thích Âu Dương Vũ, càng muốn chân thành mời Âu Dương Vũ cùng đến ngắm hoa do nàng tổ chức, nhưng vì hoàng thượng, hoàng hậu đều không thích Âu Dương Vũ. Cho nên nàng vẫn đang chần chừ không biết là có nên mời hay không. Rồi đột nhiên hôm qua phụ hoàng gọi nàng đến bảo nhất định phải phát thiếp mời đặc biệt đưa cho Âu Dương Vũ, Dạ Diêu cảm thấy vui mừng hơn là ngạc nhiên trước quyết định của người.

Vài ngày sau, yến hội cuối cùng cũng đến.

Sáng hôm nay, Âu Dương Vũ có thức dậy sớm hơn mọi khi, nàng rời giường ,trang điểm chuẩn bị xong xuôi sau đó mang theo Trúc Lục vào cung, nàng vừa mới vén rèm xe ngựa lên để đi xuống thì đập vào mắt nàng đó chính là một đôi mắt vừa tà mỹ vừa ngạo nghễ đang ung dung đứng bên cạnh một chiếc xe ngựa khác, hắn từ từ tiến lại gần nàng, tự nhiên vươn tay kéo nàng vào lòng: “Vào thôi.”

Âu Dương Vũ tà tà liếc nhìn hắn một cái: “Hôm nay có rất nhiều vị thiên kim tiểu thư, con gái nhiều thế này, ngươi có mặt ở đây có thích hợp lắm không?”

Mặc dù là nói vậy nhưng Âu Dương Vũ trong lòng cảm thấy an tâm hơn một chút, trước mặt bao nhiêu kẻ xa người lạ ở đây, biết bao nhiêu bộ mặt giả tạo phơi bày, những nụ cười xã giao, những màn trò chuyện vô vị ấy nàng thực sự chịu không nổi, nhưng nếu như có Dạ Trọng Hoa, hẳn nàng sẽ lấy hắn làm bia đỡ đạn, tránh để cho người ta phải tìm nàng gây phiền phức.Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, có hắn giữa một rừng mỹ nữ chẳng phải nàng đang tự chui đầu vào rọ sao? Đồ tên yêu nghiệt chết bầm này!

“Nàng nghĩ Bổn vương quan tâm đến việc đó sao?” Dạ Trọng Hoa nhìn Âu Dương Vũ có bộ dạng thờ ơ xa cách kia trong lòng khó chịu có chút hờn dỗi, hận không thể bóp chết nàng: “Diêu nhi đang chờ chúng ta.”

Âu Dương Vũ nhớ tới bộ dáng đáng yêu đơn thuần của cô công chúa nhỏ kia, không khỏi lộ ra nụ cười.

Bên trong Ngự hoa viên rộn ràng náo nhiệt như trẩy hội, thuỵ hương, bạch ngọc lan, quỳnh hoa, hải đường, đinh hương, đỗ quyên, lưu ly, cẩm chướng, đều đã nở rộ, khoe sắc. Những đóa hoa được trải dài hai bên đường, tràn đầy sắc màu rực rỡ, diễm lệ khó cưỡng, ngỡ như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh.Đêm đó Trọng Hoa chấp nhất Âu Dương Vũ đi vào ngự hoa viên khi, liền thấy trước mắt chợt lóe, Dạ Diêu vui đã chạy tới giữ chặt Âu Dương Vũ thủ, trực tiếp không nhìn Dạ Trọng Hoa, vui vẻ thẳng kêu: “Hoàng tẩu, cuối cùng tẩu cũng đã tới, muội chờ tẩu từ nãy đến giờ!”

Dạ Trọng Hoa nhìn lên bàn tay trống không của mình, lại nhìn thấy cánh tay Âu Dương Vũ bị Dạ Diêu cầm lấy, con ngươi khẽ nhíu lại, có chút ảo não trừng mắt nhìn Dạ Diêu một cái.

Âu Dương Vũ nhìn thấy Dạ Diêu, trên mặt tỏa ra tia ấm áp tươi cười: “Này nha, ai cho phép em gọi ta là hoàng tẩu hả?”

Dạ Diêu vẻ mặt không thèm để ý: “Quan trọng gì chứ, tẩu rõ ràng là hoàng tẩu mà! Ngoài tẩu ra, không ai có thể xứng đôi với Trọng Hoa ca ca nha!”

Nàng vẻ mặt thần thái sáng láng, dường như hận không thể đem cái tin tức tốt này nói cho khắp mọi người trong thiên hạ. Âu Dương Vũ nhìn thấy Dạ Diêu như vậy, gương mặt không khỏi lộ ra vẻ bất đắc dĩ.Nhưng không ngờ Dạ Trọng Hoa bên cạnh lại tiếp lời nói: “Diêu nhi nói rất đúng.”

Âu Dương Vũ cũng chỉ biết lắc đầu bó tay với huynh muội nhà này.

Dạ Diêu náo loạn trong chốc lát sau đó một bên tay trái lôi kéo Âu Dương Vũ, còn tay phải thì lôi kéo Dạ Trọng Hoa, đắc ý nói: “Đi, mang hai người vào trong thưởng thức!”

Trên đường đi vào ngự hoa viên, sắc hoa rợn ngợp cả bầu trời, núi giả hai bên vững như thạch bàn kết hợp với hồ nước trong xanh, cảnh trí được bày ra như một khu rừng nhân tạo thiên biến vạn hóa khiến người khác nhìn vào cũng phải há miệng sửng sốt.

Ba người đi tới giữa sân đình, cùng lúc đó đứng trước đình còn có vài vị nử tử, người người quần áo sáng rõ, mặt mày nghiên lệ, đứng ngồi xung quanh cười đùa kể chuyện phiếm. Đang vui vẻ bỗng chợt thấy Dạ Diêu mang người đến, nhất thời trở nên yên ắng. Âu Dương Vũ lúc này đưa mắt sang đánh giá vị nữ tử kia. Mặc một thân y phục diễm lệ đặc biệt khiến cho người khác không thể không chú ý. Chiếc váy lụa mềm mỏng được thêu hoa ngọc trâm vô cùng nổi bật, màu vàng của cánh phương như đang muốn nâng cánh bay giữa bầu trời, màu tím của hoa oải hương như mang đầy sự dịu dàng kiều mị quyến rũ xinh đẹp đến mức không thể nói nên lời. Nhìn thoáng qua gương mặt kia trông đầy mị hoặc lượn lờ, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân lên trong lúc đó của nàng có một loại phóng đãng, tùy tiện không thể kiềm chế được.

“Đó là Tứ tỷ.” Dạ Diêu thấy Âu Dương Vũ nhìn chằm chằm vào người kia, liền ghé sát bên tai Âu Dương Vũ thì thầm: “Dạ Nhiêu.”

Tứ công chúa đúng lúc đó cũng đưa tầm mắt mắt đặt lên người Âu Dương Vũ, quả là một đôi mắt đẹp. Dạ Nhiêu trong mắt hiện lên một tia phức tạp lại mang chút tàn nhẫn, nhưng rất nhanh lấy lại được vẻ mặt bình thản của mình. Nàng yêu kiều nở nụ cười lên tiếng: “Ngũ muội, chúng ta chờ người đã lâu rồi a”

Lời vừa nói ra liền đã hấp dẫn được mọi ánh mắt của những người xung quanh trong đình, họ chỉ thấy đứng bên cạnh Dạ Diêu còn có một vị nữ tử, ánh mắt an tĩnh mà bình thản nhưng có chút giảo hoạt, dáng người thon gọn thướt tha, chi diễm, hàng mi dài như được tô vẽ, đặc biệt là ánh mắt vừa trong trẻo nhưng lạnh lùng của Dạ Trọng Hoa nhìn người đó bằng một sự ôn nhu hiếm có. Họ trong lòng cả kinh tự hỏi đây là nam nhân tiếng tăm lẫy lừng khiến ai cũng phải khiếp sợ đây sao, điều này khiến biết bao nhiêu nữ tử ở đây cảm thấy đố kị vô cùng.Dạ Diêu nghe vậy buông tay hai người kia ra, vẻ mặt thân thiện cười: “Vị này chính là người mà ta yêu mến nhất a - Vũ nhi tỷ tỷ, cũng chính là nhị hoàng tẩu tương lai a.”

Tứ công chúa cũng không thèm liếc nhìn nàng, đôi mắt đẹp thẳng tắp nhìn thẳng vào Dạ Trọng Hoa: “Nhị hoàng huynh thật sự coi vị hoàng tẩu tương lai này như bảo bối a, cùng lắm chỉ là một yến tiệc ngắm hoa thôi, thế mà nhất định phải đích thân đưa đến đây. Hay là sợ bọn muội dở trò trêu chọc cô ấy?”

Tứ công chúa nói xong đưa tay che môi, kiều mỵ cười, nhiều nữ tử bên cạnh cũng phụ họa theo cười rộ lên, còn nhiều người đem tầm mắt của mình nhìn về phía Dạ Trọng Hoa, chỉ thấy khóe miệng hắn lúc này lộ ra ý cười nhạt vẫn thản nhiên coi như không có chuyện gì xảy ra.

Âu Dương Vũ và Dạ Trọng Hoa vốn không muốn phí lời nhưng Dạ Diêu bên cạnh lại để bụng dậm chân: “Tứ tỷ, ngươi đừng đùa như vậy nữa.” Dạ Diêu kéo tay Âu Dương Vũ, đem người chị dâu quyến rũ tài hoa xinh đẹp nhất thế gian giới thiệu cho mọi người xung quanh: “Đây là Tứ tỷ, Nhị tỷ... Đây là...”

Khi Dạ Diêu giới thiệu đến vị nữ tử đang im lặng ngồi một góc ở kia, ánh mắt chợt sáng lên: “Đây là tam tiểu thư của Lý gia, tài mạo song toàn Lý Vân Phỉ.”

“Ngũ công chúa quá khen.” Lý Vân Phỉ tự nhiên rộng rãi mỉm cười, hôm nay nàng mặc một bộ y phục hoa lệ màu hồng, trên đầu được cài một chiếc trâm màu hồng phỉ thúy lưu tô nhẹ nhàng, vẻ đẹp giống như đóa mai nở rộ.

Vị này là Lý Vân Phỉ, Âu Dương Vũ cũng có biết đến, đó là muội muội của Lý Phương Phỉ. Tỷ tỷ của nàng vừa mới qua đời, nàng lại mặc một thân diễm lệ đến đây, đến tham gia yến hội ngắm hoa như thế này để gây náo động sao.

Khi tầm mắt của Lý Vân Phỉ đặt hết lên người Âu Dương Vũ, ánh mắt nàng không một chút che dấu mang theo một sự oán độc vô cùng đậm nồng, giống như một con rắn độc, hai tay nàng không tự chủ được nắm chặt lại. Âu Dương Vũ - nữ nhân này đã đoạt lấy sự sủng ái của Dạ Trọng Hoa, lại còn bày mưu tính kế giết hại tỷ tỷ ruột thịt của mình, hôm nay tôi cố ý đến đây chính là để khiến cô xấu mặt với tất cả mọi người.

Một khi đã nghĩ sao thì dám làm như thế. Ngay thời điểm Dạ Diêu mang Âu Dương Vũ đi qua trước mặt nàng, nàng chậm rãi đưa chân ra. Nhưng kết quả lại không như nàng mong đợi, Âu Dương Vũ cũng không có ngã sấp xuống trước mặt mọi người mà đôi giày của Âu Dương Vũ không một chút nhân nhượng giẫm lên bàn chân nàng đi qua —— đau, có cảm giác như cả bàn chân như đứt rời từng khúc.

Âu Dương Vũ cuối cùng cũng phát hiện ra bản thân mình đã giẫm phải cái gì đó, mờ mịt ngẩng đầu lên tỏ vẻ quan tâm nói: “ Thật ngại quá, có phải đã giẫm lên cô rồi không?”

Lý Vân Phỉ dùng khăn tay che dấu đi lớp mồ hôi lạnh trên trán mình, vừa muốn nói gì đó, chợt nghe Âu Dương Vũ nói: “Cẩn thận một chút chưa, sao có thể đưa chân ra trước mặt tôi như vậy?”

Lý Vân Phỉ chống lại đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Âu Dương Vũ, cuối cùng cũng không biết nói làm sao cho phải.

Sự xuất hiện của Âu Dương Vũ dường như đã hấp dẫn mọi ánh nhìn từ bốn phía, bởi vì nàng có dung mạo hơn người, cũng bởi vì nàng là vương phi có thân phận tôn quý, cho dù nàng có xuất hiện với bộ dạng gì đi nữa, nhưng ánh mắt của nàng vẫn vân đạm phong khinh mỉm cười. Được Dạ Diêu dẫn đi giới thiệu một vòng, nàng cũng biết được đại khái ai là địch ai là bạn.

Khóe mắt đột nhiên nhảy dựng lên, Âu Dương Vũ nhìn thoáng qua thấy Dạ Trọng Hoa ngoắc tay nàng lại, cũng ngoan ngoãn chầm chậm tiền về phía hắn đi qua, hắn ngồi ở góc không có quá nhiều người đến, tay áo bào màu tím khẽ giơ lên, hương gỗ mộc nhè nhẹ thoang thoảng tỏa ra từ người hắn khiến nàng có cảm giác vô cùng dễ chịu, hắn đưa tay ra rót cho nàng một ly trà rồi đưa lên cho nàng, mỉm cười nói:“Khát nước rồi? Uống trà đi.”

Lúc này đứng trò chuyện với nhiều người, Âu Dương Vũ quả thật cũng có chút khát nên cầm lấy ly trà của hắn uống một ngụm sạch. Đột nhiên phát hiện tầm mắt hướng về phía mình càng lúc càng nhiều, mà lúc này Dạ Trọng Hoa chợt vươn tay yêu thương xoa đầu nàng, cô ngốc, mệt mỏi cho nàng rồi. Thấy cử chỉ âu yếm của hắn, Âu Dương Vũ cúi đầu càng thấp, nàng nhỏ giọng nói: “Dạ Trọng Hoa, ngươi có biết biểu hiện ân cần quan tâm của ngươi sẽ khiến ta trở thành tội nhân thiên cổ không? Ngưoi xem có biết bao nhiêu ánh mắt căm phẫn đang trừng liếc ta, lại còn bàn ra tiếng vào nữa kìa! Haizz Dạ Trọng Hoa, ngươi đúng là đang giúp ta thêm kẻ thù nữa rồi.”

Dạ Trọng Hoa còn chưa lên tiếng thì lúc này đã có một tên nam nhân cất cao giọng nói: “Kẻ nào? Hay là để bổn vương cùng Tam ca đến dạy dỗ bọn họ một chút đi?”

P/s: Preview trước cho mấy chị em chương tiếp theo là Anh Chị lên sàn diễn....Hai zợ chồng thi nhau tỏa sáng

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương