Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương
Chương 70: Kim lũ y

Vừa dứt lời, liền thấy từ bên ngoài đình có hai tên nam nhân đi vào, một người thì mặc bộ y phục màu đen huyền, người còn lại mặc một thân áo màu xanh lục, cả hai đều vô cùng tuấn mỹ. Tên áo đen kia dáng hình thon to cao, khuôn mặt anh tuấn, hai mắt hữu thần, bộ mặt ôn hòa. Mặt khác tên nam tử áo xanh kia lại mang một dáng vẻ uy nghiêm thâm sâu, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ mang theo vài phần sắc bén, khiến cho người ta có một loại cảm giác lạnh như băng.

Bước vào trong đình, Tam hoàng tử nhìn thấy Dạ Trọng Hoa cười nói: “Nhị ca, từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy huynh tham gia yến hội như thế này nha? Hay là cảm thấy nhớ huynh đệ tụi này”

Dạ Trọng Hoa khẽ cười, cũng không buồn mở miệng. Tứ hoàng tử thấy thế liền cười vang nói: “Tam ca, huynh nói những lời này thật không đúng rồi, nhị ca vì có mỹ nhân ôm ấp trong lòng nên không có thèm đoái hoài gì đến huynh đệ chúng ta nữa đâu?”

Nói xong, mắt hắn liền nhìn lướt qua Âu Dương Vũ đang ngồi một bên.

Âu Dương Vũ lúc này cũng biết được người trước mắt nàng là ai, nghe người ngoài đồn rằng Tứ hoàng tử là người luôn tìm mọi cách đối đầu với Dạ Trọng Hoa, hôm nay nghe được những lời nói móc nói xỉa đó, liền chỉ bất giác mím môi, xoa cằm mỉm cười nói: “Tứ hoàng tử quá khen.”

Tứ hoàng tử nghe vậy có chút ngạc nhiên, một lát sau mới nói: “Khụ, vừa rồi bổn vương nghe nói có người muốn làm thơ, chi bằng lúc này người đó tới đây làm thơ để mọi người được thưởng thức một chút?”

Lý Vân Phỉ thấy mọi người đều đem tầm mắt tập trung dồn hết về phía nàng, trong lòng nghĩ nàng hẳn đã làm kinh động quá rồi. Như ma xui quỷ khiến nàng lấy từ trong ống tay áo ra mẫu giấy nhỏ vừa nhặt được nói: “Vân Phỉ cũng chỉ là tức cảnh làm thơ thôi, chỉ sợ thơ không hay làm mất nhã hứng người nghe.”

“Không sao, cứ làm thử một chút nghe xem.” Tứ hoàng tử tiếp lời nói.

Lý Vân Phỉ liền thản nhiên mở miệng:

“Khuyên quân đừng tích kim lũ y,

Khuyên quân đừng giữ lại thiếu niên.

Hoa khai kham chiết thẳng tu chiết

Đừng đãi vô hoa không chiết chi.”

( Dịch thơ: Áo Kim Tuyến

Khuyên anh đừng tiếc áo thêu vàng

Hãy tiếc thời niên thiếu đã sang.

Hoa đang nở thì nên hái lấy

Bẻ chi cành trọc lúc hoa tàn.)

Tứ hoàng tử nghe xong, mày khẽ nhíu lại, cười nói: “Không tồi! Quả không tồi!”

Tam hoàng tử cười nói: “Từng có nghe danh tam tiểu thư của Lý gia tài mạo song toàn, hôm nay mới được tận mắt chứng kiến,nghe được những dòng thơ hay của tiểu thư đây, quả nhiên lời đồn này không có sai nha.”Những vị nữ tử xung quanh đều đưa mắt ngước nhìn về phía Lý Vân Phỉ bằng ánh mắt ngưỡng mộ tán dương, có thể được Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử khen ngợi như vậy thì thật vô cùng vinh hạnh.

Lý Vân Phỉ khóe môi có chút cong lên,trên mặt mang theo ý cười khiêm tốn. Kỳ thật lời khen mà nàng muốn được nghe nhất đó chính là từ miệng của Dạ Trọng Hoa, tuy nhiên hắn ngay cả liếc nhìn nàng cũng không có!

Mà giờ phút này, Tứ hoàng tử nhìn thoáng qua nét mặt trầm tư suy nghĩ gì đó của Âu Dương Vũ liền có chút tò mò, sau đó cười khẽ mở miệng hỏi: “Âu Dương cô nương cảm thấy thế nào?”

Từ sau cái chết của Lý Phương Phỉ, Âu Dương Vũ hiển nhiên đã trở thành một người có hiềm khích lớn với Lý gia, huống chi những người nếu thông minh sáng suốt liếc mắt một cái có thể nhận ra được Lý Vân Phỉ có tình ý, ôm mộng tương tư với Dạ Trọng Hoa. Nghe được Tứ hoàng tử hỏi nàng, liền làm ra bộ dáng suy tư, một lát sau mới nói: “Vũ nhi học thiển không mấy tài giỏi, nếu như cứ tự tiện đánh giá bừa bãi như vậy chỉ sợ không ổn, cho nên ta không có ý kiến gì.”

Dạ Trọng Hoa thấy Âu Dương Vũ nói như thế. Trong lòng đã hiểu được ý tứ của nàng, khóe miệng thản nhiên cong lên, trong ánh mắt tràn đầy ý cười. Mèo con giảo hoạt!

Chỉ có điều Lý Vân Phỉ lại không hề buông tha cho Âu Dương Vũ dễ dàng như vậy, trong lòng thầm nghĩ chỉ sợ Âu Dương Vũ ngay cả từng câu từng chữ trong thơ của nàng một chút cũng không hiểu được, liền nói: “Âu Dương cô nương không cần phải khiêm tốn như thế, nếu như cô nương nói như vậy, Vân Phỉ cảm thấy thật hổ thẹn với tài năng của mình.”

Âu Dương Vũ thản nhiên nhìn Lý Vân Phỉ, đây là ngươi tự tìm lấy nhục nha, thực ra đây là bài thơ “ Kim lũ y” của nhà thơ Đỗ Thu Nương, một bài thơ xưa rất độc đáo, hiếm hoi. Bài thơ này khuyên người ta phải biết tranh thủ sống với thời gian thực tại, phải biết giành lấy hạnh phúc ngay khi còn trẻ, đừng bỏ phí tuổi xuân xanh mà bỏ qua hạnh phúc trần gian hiện có. Hẳn có lẽ ý thơ này rất hợp với tâm trạng hiện giờ của Lý Vân Phỉ.

Thực ra bài thơ này là nàng rảnh rỗi viết ra sau đó để trong ống tay áo. Nếu như Lý Vân Phỉ không ngâm lên bài thơ này, hẳn nàng cũng không biết là mình đã đánh rơi nó.

Âu Dương Vũ chậm rãi nói: “Trước tiên nhìn chung ý thơ không tệ, tuy nhiên câu “Hoa đang nở thì nên hái lấy, bẻ chi cành trọc lúc hoa tàn“. Như vậy hai câu này chẳng phải đang nói trắng ra là Lý tiểu thư hối tiếc với mảnh tình chưa dám nói, muốn hoài xuân.”

Tam hoàng tử cùng tứ hoàng tử cũng không phải không rõ ý tứ của Âu Dương Vũ, đột nhiên phản ứng lại: Lý Vân Phỉ chẳng lẽ cho rằng nam nhân ở đây điên hết rồi sao, cư nhiên dám công khai ngâm ra những câu từ như thế này.

Lý Vân Phỉ nghe vậy sắc mặt tái nhợt, cả người lảo đảo một chút, dường như đứng không nổi, nàng vừa định mở miệng, liền nghe thấy âm lạnh lạnh lùng vang lên từ Tứ công chúa khẽ cười: “ Hoa đang nở thì nên hái lấy,bẻ chi cành trọc lúc hoa tàn, ha ha.”

Lý Vân Phỉ nghe được những tiếng cười nhạo xung quanh mình, nhất thời cả khuôn mặt đỏ ửng lên vì xấu hổ, cũng có giận dữ. Thực ra bài thơ này là từ trong ống tay áo của Âu Dương Vũ rơi ra, nàng vốn định ăn cắp bài thơ này để gây ấn tượng cho mọi người ở đây, đặc biệt là với Dạ Trọng Hoa. Vì nàng có nghe qua tin đồn rằng khả năng làm thơ của Âu Dương Vũ vô cùng xuất sắc. Nàng không ngờ kết cục lại như thế này . Càng nghĩ nàng càng hận Âu Dương Vũ! Nàng phóng đôi mắt sắc bén của mình nhìn về phía Âu Dương Vũ: “Nếu ngươi đã nói như vậy, thì chắc ngươi đã nghĩ ra được bài thơ nào đó trong đầu rồi đúng không? Vậy mời ngươi hãy đọc lên cho mọi người ở đây cùng thưởng thức!”Âu Dương Vũ thản nhiên ngồi im bất động, chỉ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, Lý Vân Phỉ cười nói: “Thế nào? Vương phi vẫn chưa nghĩ ra hay là bản chất vương phi không biết làm thơ?”

“Vân tưởng xiêm y hoa tưởng dung,

Gió xuân phất hạm lộ hoa nùng.

Nếu không có đàn ngọc đỉnh núi gặp,

Hội hướng dao thai dưới ánh trăng phùng.”

( Dịch thơ: ĐIỆU HÁT THANH BÌNH

Mây tưởng xiêm y hoa tưởng người

Gió xuân phân phất hạt sương rơi

Nếu không gặp gỡ nơi Quần Ngọc

Chắc cũng Giao Đài bóng nguyệt soi.)

Ánh mắt của mọi người xung quanh như dại đi, đứng ngây ngốc nhìn, chỉ có Dạ Trọng Hoa thì vẫn thản nhiên, khóe môi hắn khẽ cong lên, hắn nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Âu Dương Vũ đứng ở kia, không ai có thể thấy rõ được trên mặt nàng có một sự tự tin nồng đậm.

Âu Dương Vũ tiếp tục nói:

“Nhất chi đỏ tươi lộ ngưng hương,

Mây mưa vu sơn uổng đoạn trường.

Thử hỏi hán cung ai giống như,

Đáng thương phi yến ỷ tân trang.

Danh hoa khuynh quốc hai tướng hoan,

Thường quân vương mang cười xem.

Giải thích gió xuân vô hạn hận,

Trầm hương đình bắc ỷ lan can.”

( Hương đông móc đượm một cành hồng,

Vu Giáp mây mưa những cực lòng.

Ướm hỏi Hán cung ai mảng tượng?

Điểm tô, Phi Yến tốn bao công.

Sắc nước, hương trời khéo sánh đôi,

Quân vương nhìn ngắm những tươi cười.

Sầu xuân man mác tan đầu gió,

Cửa bắc đình Trầm đứng lả lơi.

Thi sĩ: Lý Bạch)

Tứ công chúa híp đôi mắt lại, sự miệt thị khinh thường trong mắt dần dần tiêu biến, nhưng thay vào đó chính là một thứ có tên gọi là ghen tị, sát ý ở đáy mắt tụ lại, dường như chỉ trong chốc lát sẽ bùng nổ ra, nhưng ngay sau đó cũng lập tức kiềm chế đi cảm giác đó trên khuôn mặt mình.Trong khi mọi người vẫn còn ở ngốc lăng đứng lặng người ở đó, tinh tế thưởng thức những dòng thơ hay đến rung động lòng người của Âu Dương Vũ, Dạ Trọng Hoa đưa con ngươi thản nhiên nhìn chằm chằm vào Vũ nhi của hắn lên tiếng: “Vũ nhi làm thơ hay như vậy hẳn bổn vương cần phải giữ lại bên người rồi, người đâu, đem giấy và bút mực đến.”

Âu Dương Vũ sau khi ngâm bài thơ đó xong thì không ai dám cùng nàng so tài làm thơ nữa. Câu trả lời rất đơn giản: bài thơ của nàng đã là tuyệt nhất không có ý thơ nào có thể sánh bằng.

Lý Vân Phỉ nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trên mặt xuất hiện vẻ oán hận, khăn tay của nàng cũng đã bị nàng vò muốn rách đi. Bây giờ mọi người đều đặt tầm mắt cùng tâm trí lên cả người của Âu Dương Vũ, nàng lúc này cũng biết bản thân mình tốt nhất không nên ở lại lâu ở chỗ này, liền vội vội vàng vàng muốn rời khỏi đây. Nhưng có một chuyện nàng thật không ngờ, vì nàng đi quá vội cho nên khi đi qua đám người phía trước không cẩn thận đụng phải vị tiểu thư bên cạnh trượt ngã một cái, cả người chật vật nằm trên mặt đất, đồng thời từ trong tay áo của nàng rơi ra một mẩu giấy nhỏ, Lý Vân Phỉ còn chưa kịp phản ứng lại trước tình huống xấu hổ thế này thì trước mắt đã bị Tam hoàng tử chắn ngang xem thử sự tình, sau đó một vị nữ từ từ đầu lấp ló ở phía sau hô lên, trên mặt xuất hiện thần sắc kinh ngạc: “A? Bài thơ trên tờ giấy này chẳng phải là thơ lúc nãy nàng ngâm sao, chẳng lẽ Lý Vân Phỉ lại nhờ người khác viết thay cho mình?”

“Không phải chứ, nghe nói tam tiểu thư của Lý gia thi ca nhạc họa mọi thứ đều tinh thông a, rất tài hoa, hay là từ trước đến nay nàng chỉ có tiếng mà không có miếng nhỉ, đều nhờ người khác giúp đỡ sao?”

Một loạt những âm thanh bàn luận về nàng càng lúc càng lớn, Lý Vân Phỉ lúc này mới vất vả đứng lên, giờ phút này nàng cũng không còn gì để mất nữa, rốt cuộc nhịn không được hét lên: “Đây là thứ rơi từ trên người của Âu Dương Vũ! Không phải là của ta!”

Âu Dương Vũ trên mặt nhất thời liền xuất hiện tia ủy khuất kêu lên: “Ta làm sao có thể viết được những câu thơ như thế? Nhưng nếu như ngươi nói,vậy tại sao còn không mang trả lại cho ta, còn ở trước mặt mọi người ở đây đọc lên cơ chứ?”

Lý Vân Phỉ hung hăng dậm chân, đầu nàng lúc này như rối mù lên: “Âu Dương Vũ!”

“Ngươi từ đầu tới cuối đều giấu nhẹm không có nói ra, bây giờ sự việc xảy ra như vậy ngươi liền bêu xấu đổ thừa cho ta?”

Lý Vân Phỉ nghiến răng nghiến lợi, chỉ thẳng ngón tay trỏ của mình vào mặt Âu Dương Vũ quát lớn: “Thật sự là của ngươi!”

“Mang nó lại đây!” Dạ Trọng Hoa lạnh lùng đưa đôi mắt của mình nhìn chằm chằm vào Lý Vân Phỉ sau đó gọi Tam hoàng tử mang tờ giấy trong tay lại. Sau khi nhìn qua, khuôn mặt hắn càng trở nên lạnh lùng âm trầm “Không phải nét chữ của Vũ nhi, chớ xàm ngôn.”

“Đúng vậy a, mọi người phải lấy lại công bằng cho ta a, sao lại có thể nói xấu người ta như vậy?” Âu Dương Vũ đem vẻ mặt ủy khuất bày ra, chủ động ôm lấy cánh tay Dạ Trọng Hoa, đem cả khuôn mặt mình chôn vùi trong vòm ngực rắn chắc của hắn, nước mắt đã hiện ra nơi khóe mắt, “Vương gia, nàng ức hiếp ta a.”

“Được rồi, Vũ Nhi đừng khóc.” Dạ Trọng Hoa lạnh lùng nhìn Lý Vân Phỉ liếc mắt một cái: “Cút!”

[ Thặc là đáng sợ...Cô Âu à cô đã trở thành một diễn viên thực thụ rồi. Cô rất có tiềm năng. Bên cạnh còn có nam chính phối hợp cũng chẳng tồi. Đúng là vợ tung chồng hứng mà =.=]

Lý Vân Phỉ lúc này chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt, lập tức dùng khăn tay ôm lấy mặt khóc bù lu bù loa lên: Âu Dương Vũ, những chuyện xảy ra hôm nay Ta nhất định sẽ nhớ kỹ! Sẽ có một ngày, ta sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt, chết không được yên thân!

Lúc này, đã có thái giám đem giấy và bút mực mang đến. Dạ Trọng Hoa đi tới trước bàn đá cẩm thạch, tao nhã cầm bút lên vừa đọc từng câu thơ viết chấp bút lên giấy. Dạ Trọng Hoa hành văn liền mạch lưu loát, ngay khi hắn đọc đến câu cuối cùng cũng chính là lúc cây bút đặt xuống, mọi người đều tiến lên nhìn, chỉ thấy trên trang giấy trắng kia đã có những hàng chữ được viết lên đẹp tựa rồng bay phượng múa, nét chữ vừa mạnh mẽ dứt khoát vừa uyển chuyển mượt mà nhưng cũng mang theo một loại cuồng ngạo không ai bì kịp.

Tam hoàng tử lúc này mới lên tiếng tán thưởng: “Thơ hay! Chữ đẹp!”

Dạ Diêu trở nên phấn khích, lớn tiếng nói: “Hoàng tẩu thật là lợi hại, Trọng Hoa ca ca tuyệt quá!”

“Cái gì rất tuyệt? Trẫm cũng muốn xem!”

Tứ công chúa nhìn thoáng qua, trong mắt bỗng hàm chứa một tia thưởng thức.

Mọi người quay đầu lại liền thấy hoàng thượng đang sải bước mà đến, ngay lập tức đồng thanh hô to: “Tham kiến hoàng thượng!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương