Thần Võ Chiến Vương
-
Chương 42: Ta Muốn Gia Nhập Thiên Đạo Môn
Hiện tại Quy Nhai mang theo Tô Thiến đi tỉnh Thương Uyên bái sư học nghệ, tương lai Tô Thiến nổi bật hơn người, nàng sẽ có được vô số chỗ tốt.
- Giang Thần, thực sự là đã lâu không gặp.
Vẻ mặt Tô Thiến bất thiện, lúc nói chuyện ngữ khí rất là lạnh lùng.
- Chi bằng không gặp thì hơn.
Giang Thần nói.
- Hừ, ngươi cũng muốn đi Thương uyên thành sao?
Tô Thiến nhớ tới lời Mạnh Phi đã nói, cho rằng Giang Thần muốn đi Vấn Kiếm môn, cho nên trong lòng rất là đố kỵ.
Đột nhiên, nàng nghĩ đến cái gì đó. Nụ cười rất là xán lạn, nàng nói:
- Ngươi không có đặt chỗ trước đúng không?
- Chỗ?
Phản ứng của Giang Thần đã cho nàng một câu trả lời.
- Vậy thì chúc ngươi may mắn.
Tô Thiến nở nụ cười không tên, bước lên boong tàu, nàng và Quy Nhai được thuyền viên mời vào trong khoang thuyền.
Giang Thần lên thuyền sau, chỉ có thể chờ ở trên boong thuyền, vào ở trong lều vải.
Đầu óc mơ hồ, Giang Thần hỏi dò một vị thuyền viên thì mới biết được đã xảy ra chuyện gì.
Tốc độ phi hành Phá vân thuyền vượt xa các công cụ giao thông khác, nhưng cũng có khuyết điểm của chính nó.
Lam thiên không phải là lãnh địa của nhân loại. Từ Thanh Sơn thành đi tới Cửu Long thành, trên đường, khi đi qua một khu vực nào đó sẽ có tỷ lệ nhất định gặp phải ma bức công kích.
Đó là mãnh thú quỷ cấp, nhân loại không biết phi hành ở trong mắt những mãnh thú này chính là món ngon mỹ vị.
Ma bức không có năng lực phá hủy Phá vân thuyền, chỉ có điều sẽ tạo thành tử thương.
Vì vậy giá cả chỗ ở trên Phá vân thuyền rất đắt, hơn nữa số lượng cũng không có nhiều, người không mua được thì nhất định phải ngồi ở trên boong thuyền toàn bộ hành trình.
Đây cũng là chuyện rất bình thường, thuyền phi hành cũng không có thể lực để chuẩn bị chỗ cho mỗi người, như vậy sẽ làm tăng thể tích thân thuyền lên.
- Không phải mỗi lần đều gặp phải ma bức, nhưng chỗ đã hết rồi. Hiện giờ ngươi nên quyết định thật kỹ, có muốn xuống thuyền hay không. Nếu không một khi trả tiền, Phá vân thuyền cất cánh thì ngươi sẽ không thể hối hận được nữa.
Thuyền viên nói.
- Sau khi một chiếc Phá vân thuyền rời đi, có phải phải chờ nửa tháng sau mới lại có hay không?
- Đúng vậy.
- Vậy cũng tốt.
Sau đó Giang Thần giống như những người khác trên boong thuyền, ôm tâm lý may mắn thanh toán tiền thuyền.
Chỉ có điều không giống như những người khác, không phải hắn hoàn toàn hy vọng xa vời ma bức sẽ không tới, mà là coi như bọn chúng có tới thì hắn cũng có thể chống đỡ được.
Dù sao cũng chỉ là mãnh thú quỷ cấp.
- Nói đi nói lại, chiếc thuyền phi hành này chỉ có công năng phi hành, Thánh vực đã sớm đào thải từ năm trăm năm trước rồi.
Nghĩ tới đây, Giang Thần không khỏi lắc đầu.
Thuyền phi hành của Thánh vực có khắc trận pháp, trên chiếc thuyền có tính tấn công và sức phòng ngự cực mạnh.
Chiến thuyền mà Lăng Vân Điện đều phối có Diệt thiên đại pháo, một pháo có thể đánh sụp núi lớn.
- Bằng hữu.
Khi Giang Thần đang hồi tưởng chuyện cũ thì một thanh niên đã đi tới trước người hắn.
Trên người người này mặc y phục màu xanh lam, vóc người khôi ngô, tướng mạo đường đường. Đôi mắt rất là sáng sủa, khi nhìn về phía người khác rất là sạch sẽ.
Vốn Giang Thần có chút không vui vì đột nhiên bị quấy rối, thế nhưng khi nhìn thấy nụ cười như gió xuân ấm áp của người này, hắn đã không có ý định tính toán với đối phương nữa.
- Sao vậy?
- Ta thấy ngươi một thân một mình, không bằng đến phía bên ta đi. Nhiều người náo nhiệt, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Giang Thần nhìn sang phương hướng hắn ra hiệu, ở nơi đó có một nam một nữ đang đứng.
Giang Thần đã nhìn thấy rõ, ma bức rất thích ra tay đối với người lạc đàn, sẽ dùng lợi trảo để nắm lấy vai của người ta. Sau đó mang tới trên không, làm cho người ta ngã xuống chết tươi.
Vì vậy mặc kệ người trên boong thuyền có biết nhau hay không, tất cả đều tụ tập lại với nhau.
Giang Thần một mình lên thuyền, có người không rõ, có người trào phúng, cũng có người đồng tình với hắn.
Thanh niên trước mắt xuất phát từ ý tốt cho nên mới mời Giang Thần qua đó.
- Không thành vấn đề.
Giang Thần đứng dậy, đi cùng hắn về phía hai người bên kia.
Sau đó Giang Thần biết được thanh niên này tên là Mạnh Hạo, mục đích cũng giống như hắn, cũng muốn đi Cửu Long thành, gia nhập vào một thế lực.
Giang Thần kín đáo đánh giá hắn vài lần mà không để lại dấu vết. Hắn đã nhìn ra thiên phú của Mạnh Hạo này không tệ, nếu tâm tính của hắn lương thiện, đại đa số môn phái sẽ tình nguyện thu hắn làm đệ tử.
Cặp nam nữ đi với Mạnh Hạo phân biệt tên là Diệp Tú, Thạch Thiên.
Ba người đến từ cùng một nơi, biết nhau, cho nên mới kết bạn mà đi.
- Ngươi đến từ Thập vạn đại sơn sao?
Khi Giang Thần tự giới thiệu mình, ba người rất là kinh ngạc.
Nguyên nhân không có gì khác, bọn họ ở trong một toà thành trì bên ngoài Thập vạn đại sơn.
Thập vạn đại sơn đối với bọn họ mà nó, đây là một nơi nguy cơ trùng trùng, máu tanh dã man, người sinh sống ở đó rất nguyên thủy.
Ngoại trừ Mạnh Hạo ra, trong ánh mắt của Diệp Tú và Thạch Thiên khi nhìn về phía Giang Thần có thêm vẻ hiếu kỳ và khinh thường mà chính bọn hắn cũng không nhận ra được.
Thân phận và địa vị chênh lệch khiến cho bọn họ tự nhiên cảm thấy có cảm giác ưu việt.
- Nghe nói bên trong đại sơn còn tồn tại người man rợ, ngay cả nói cũng không biết, đúng không?
Thạch Thiên có chút hiếu kỳ nói.
- Bọn họ biết nói, chỉ là ngôn ngữ khác với chúng ta mà thôi.
Giang Thần rất đúng mực, trả lời một câu rất tùy ý.
- Vậy các ngươi sinh sống ở nơi đó, không phải rất nguy hiểm hay sao?
Diệp Tú nghĩ đến các loại cố sự khủng bố có quan hệ tới Thập vạn đại sơn mà khi còn bé nàng nghe được, vẻ mặt của nàng trở nên trắng xám. Hai mắt nhìn về phía không khỏi có vẻ Giang Thần đồng tình.
- Nghe nói còn có đội ngũ bắt nô lệ đến bắt người của các bộ lạc trong đó a.
Thạch Thiên cũng nói.
- Được rồi, các ngươi làm vậy là rất vô lễ.
Lần này không đợi Giang Thần trả lời, Mạnh Hạo đã lên tiếng nói.
- Hỏi như vậy thì sao chứ? Ta nghĩ Giang Thần sẽ không để ý đâu.
Thạch Thiên nở nụ cười lẫm liệt, lại làm bộ nhìn Giang Thần một chút rồi nói:
- Đúng không?
Giang Thần không nói gì, không có bất kỳ biểu hiện gì.
Thạch Thiên bĩu môi, sắc mặt có chút không vui, cho rằng Giang Thần sĩ diện, nói vài câu thì có liên quan gì chứ?
Nể mặt Mạnh Hạo, hắn không phát tác.
Diệp Tú hỏi:
- Giang Thần, vậy ngươi từ bên trong đại sơn đi ra là muốn kiến công lập nghiệp sao? Định gia nhập môn phái nào?
- Đúng thế.
- Cái gì? Ngươi mới mười sáu tuổi đã đạt đến Tụ nguyên cảnh, như vậy cũng không tồi.
Lúc này Thạch Thiên mới chú ý tới cảnh giới của Giang Thần, phát hiện ra hắn đã là Tụ nguyên cảnh, khá là bất ngờ.
- Tỉnh Thương Uyên có rất nhiều môn phái và bang phái, long xà hỗn tạp. Giang Thần, ngươi phải cẩn thận nhiều hơn, không nên gia nhập vào các bang phái a.
Giữa bang phái và môn phái có tính chất hoàn toàn khác nhau, là đi làm cho người khác, không có bất kỳ một chút tiền đồ nào cả.
Mạnh Hạo còn nói cho hắn về địa vị cao thấp của các môn phái trong Cửu Long thành.
Không có chút nghi ngờ nào, Thiên Đạo Môn là cao nhất, đó là tông môn có thể đứng ngang hàng cùng Đại Hạ vương triều, một trong thập đại tông môn của Hỏa vực.
Chỉ có điều, muốn gia nhập Thiên Đạo Môn thì điều kiện lại quá hà khắc.
Mạnh Hạo không nghĩ tới Giang Thần muốn gia nhập, cho nên hắn thuận miệng nhấc tới.
Hắn cường điệu giới thiệu chút về các môn phái có tiếng tăm chỉ đứng sau Thiên Đạo Môn, ví dụ như Vấn Kiếm môn vậy.
Mục tiêu lần này của Mạnh Hạo chính là đi tới Vấn Kiếm môn.
- Mạnh Hạo ca đã nắm giữ kiếm điểm.
Khi Diệp Tú nói lời này hai mắt mơ hồ có vẻ đưa tình, gò má ửng đỏ.
- Chuyện này cũng không tính là gì cả.
Mạnh Hạo nở nụ cười khiêm tốn.
- Giang Thần, Thập vạn đại sơn các ngươi có người trẻ tuổi nào nắm giữ kiếm điểm không? Dù sao võ học ở chỗ các ngươi rất lạc hậu a.
Thạch Thiên lại phạm phải bệnh cũ, vẻ mặt cao cao tại thượng.
Giang Thần cười cợt, không muốn trả lời.
Mạnh Hạo ho khan vài tiếng, tránh đề tài này đi, lại nói:
- Giang Thần, ngươi định gia nhập môn phái nào? Mỗi một môn phái đều có yêu cầu chiêu thu đệ tử không giống nhau.
Cho dù hắn không khinh thường Giang Thần giống như Thạch Thiên, chỉ có điều hắn cũng cho rằng Thập vạn đại sơn rất nguyên thủy, tin tức không đủ linh thông.
Cân nhắc câu hỏi của đối phương là xuất phát từ ý tốt, Giang Thần nói:
- Ta muốn gia nhập Thiên Đạo Môn.
- Giang Thần, thực sự là đã lâu không gặp.
Vẻ mặt Tô Thiến bất thiện, lúc nói chuyện ngữ khí rất là lạnh lùng.
- Chi bằng không gặp thì hơn.
Giang Thần nói.
- Hừ, ngươi cũng muốn đi Thương uyên thành sao?
Tô Thiến nhớ tới lời Mạnh Phi đã nói, cho rằng Giang Thần muốn đi Vấn Kiếm môn, cho nên trong lòng rất là đố kỵ.
Đột nhiên, nàng nghĩ đến cái gì đó. Nụ cười rất là xán lạn, nàng nói:
- Ngươi không có đặt chỗ trước đúng không?
- Chỗ?
Phản ứng của Giang Thần đã cho nàng một câu trả lời.
- Vậy thì chúc ngươi may mắn.
Tô Thiến nở nụ cười không tên, bước lên boong tàu, nàng và Quy Nhai được thuyền viên mời vào trong khoang thuyền.
Giang Thần lên thuyền sau, chỉ có thể chờ ở trên boong thuyền, vào ở trong lều vải.
Đầu óc mơ hồ, Giang Thần hỏi dò một vị thuyền viên thì mới biết được đã xảy ra chuyện gì.
Tốc độ phi hành Phá vân thuyền vượt xa các công cụ giao thông khác, nhưng cũng có khuyết điểm của chính nó.
Lam thiên không phải là lãnh địa của nhân loại. Từ Thanh Sơn thành đi tới Cửu Long thành, trên đường, khi đi qua một khu vực nào đó sẽ có tỷ lệ nhất định gặp phải ma bức công kích.
Đó là mãnh thú quỷ cấp, nhân loại không biết phi hành ở trong mắt những mãnh thú này chính là món ngon mỹ vị.
Ma bức không có năng lực phá hủy Phá vân thuyền, chỉ có điều sẽ tạo thành tử thương.
Vì vậy giá cả chỗ ở trên Phá vân thuyền rất đắt, hơn nữa số lượng cũng không có nhiều, người không mua được thì nhất định phải ngồi ở trên boong thuyền toàn bộ hành trình.
Đây cũng là chuyện rất bình thường, thuyền phi hành cũng không có thể lực để chuẩn bị chỗ cho mỗi người, như vậy sẽ làm tăng thể tích thân thuyền lên.
- Không phải mỗi lần đều gặp phải ma bức, nhưng chỗ đã hết rồi. Hiện giờ ngươi nên quyết định thật kỹ, có muốn xuống thuyền hay không. Nếu không một khi trả tiền, Phá vân thuyền cất cánh thì ngươi sẽ không thể hối hận được nữa.
Thuyền viên nói.
- Sau khi một chiếc Phá vân thuyền rời đi, có phải phải chờ nửa tháng sau mới lại có hay không?
- Đúng vậy.
- Vậy cũng tốt.
Sau đó Giang Thần giống như những người khác trên boong thuyền, ôm tâm lý may mắn thanh toán tiền thuyền.
Chỉ có điều không giống như những người khác, không phải hắn hoàn toàn hy vọng xa vời ma bức sẽ không tới, mà là coi như bọn chúng có tới thì hắn cũng có thể chống đỡ được.
Dù sao cũng chỉ là mãnh thú quỷ cấp.
- Nói đi nói lại, chiếc thuyền phi hành này chỉ có công năng phi hành, Thánh vực đã sớm đào thải từ năm trăm năm trước rồi.
Nghĩ tới đây, Giang Thần không khỏi lắc đầu.
Thuyền phi hành của Thánh vực có khắc trận pháp, trên chiếc thuyền có tính tấn công và sức phòng ngự cực mạnh.
Chiến thuyền mà Lăng Vân Điện đều phối có Diệt thiên đại pháo, một pháo có thể đánh sụp núi lớn.
- Bằng hữu.
Khi Giang Thần đang hồi tưởng chuyện cũ thì một thanh niên đã đi tới trước người hắn.
Trên người người này mặc y phục màu xanh lam, vóc người khôi ngô, tướng mạo đường đường. Đôi mắt rất là sáng sủa, khi nhìn về phía người khác rất là sạch sẽ.
Vốn Giang Thần có chút không vui vì đột nhiên bị quấy rối, thế nhưng khi nhìn thấy nụ cười như gió xuân ấm áp của người này, hắn đã không có ý định tính toán với đối phương nữa.
- Sao vậy?
- Ta thấy ngươi một thân một mình, không bằng đến phía bên ta đi. Nhiều người náo nhiệt, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Giang Thần nhìn sang phương hướng hắn ra hiệu, ở nơi đó có một nam một nữ đang đứng.
Giang Thần đã nhìn thấy rõ, ma bức rất thích ra tay đối với người lạc đàn, sẽ dùng lợi trảo để nắm lấy vai của người ta. Sau đó mang tới trên không, làm cho người ta ngã xuống chết tươi.
Vì vậy mặc kệ người trên boong thuyền có biết nhau hay không, tất cả đều tụ tập lại với nhau.
Giang Thần một mình lên thuyền, có người không rõ, có người trào phúng, cũng có người đồng tình với hắn.
Thanh niên trước mắt xuất phát từ ý tốt cho nên mới mời Giang Thần qua đó.
- Không thành vấn đề.
Giang Thần đứng dậy, đi cùng hắn về phía hai người bên kia.
Sau đó Giang Thần biết được thanh niên này tên là Mạnh Hạo, mục đích cũng giống như hắn, cũng muốn đi Cửu Long thành, gia nhập vào một thế lực.
Giang Thần kín đáo đánh giá hắn vài lần mà không để lại dấu vết. Hắn đã nhìn ra thiên phú của Mạnh Hạo này không tệ, nếu tâm tính của hắn lương thiện, đại đa số môn phái sẽ tình nguyện thu hắn làm đệ tử.
Cặp nam nữ đi với Mạnh Hạo phân biệt tên là Diệp Tú, Thạch Thiên.
Ba người đến từ cùng một nơi, biết nhau, cho nên mới kết bạn mà đi.
- Ngươi đến từ Thập vạn đại sơn sao?
Khi Giang Thần tự giới thiệu mình, ba người rất là kinh ngạc.
Nguyên nhân không có gì khác, bọn họ ở trong một toà thành trì bên ngoài Thập vạn đại sơn.
Thập vạn đại sơn đối với bọn họ mà nó, đây là một nơi nguy cơ trùng trùng, máu tanh dã man, người sinh sống ở đó rất nguyên thủy.
Ngoại trừ Mạnh Hạo ra, trong ánh mắt của Diệp Tú và Thạch Thiên khi nhìn về phía Giang Thần có thêm vẻ hiếu kỳ và khinh thường mà chính bọn hắn cũng không nhận ra được.
Thân phận và địa vị chênh lệch khiến cho bọn họ tự nhiên cảm thấy có cảm giác ưu việt.
- Nghe nói bên trong đại sơn còn tồn tại người man rợ, ngay cả nói cũng không biết, đúng không?
Thạch Thiên có chút hiếu kỳ nói.
- Bọn họ biết nói, chỉ là ngôn ngữ khác với chúng ta mà thôi.
Giang Thần rất đúng mực, trả lời một câu rất tùy ý.
- Vậy các ngươi sinh sống ở nơi đó, không phải rất nguy hiểm hay sao?
Diệp Tú nghĩ đến các loại cố sự khủng bố có quan hệ tới Thập vạn đại sơn mà khi còn bé nàng nghe được, vẻ mặt của nàng trở nên trắng xám. Hai mắt nhìn về phía không khỏi có vẻ Giang Thần đồng tình.
- Nghe nói còn có đội ngũ bắt nô lệ đến bắt người của các bộ lạc trong đó a.
Thạch Thiên cũng nói.
- Được rồi, các ngươi làm vậy là rất vô lễ.
Lần này không đợi Giang Thần trả lời, Mạnh Hạo đã lên tiếng nói.
- Hỏi như vậy thì sao chứ? Ta nghĩ Giang Thần sẽ không để ý đâu.
Thạch Thiên nở nụ cười lẫm liệt, lại làm bộ nhìn Giang Thần một chút rồi nói:
- Đúng không?
Giang Thần không nói gì, không có bất kỳ biểu hiện gì.
Thạch Thiên bĩu môi, sắc mặt có chút không vui, cho rằng Giang Thần sĩ diện, nói vài câu thì có liên quan gì chứ?
Nể mặt Mạnh Hạo, hắn không phát tác.
Diệp Tú hỏi:
- Giang Thần, vậy ngươi từ bên trong đại sơn đi ra là muốn kiến công lập nghiệp sao? Định gia nhập môn phái nào?
- Đúng thế.
- Cái gì? Ngươi mới mười sáu tuổi đã đạt đến Tụ nguyên cảnh, như vậy cũng không tồi.
Lúc này Thạch Thiên mới chú ý tới cảnh giới của Giang Thần, phát hiện ra hắn đã là Tụ nguyên cảnh, khá là bất ngờ.
- Tỉnh Thương Uyên có rất nhiều môn phái và bang phái, long xà hỗn tạp. Giang Thần, ngươi phải cẩn thận nhiều hơn, không nên gia nhập vào các bang phái a.
Giữa bang phái và môn phái có tính chất hoàn toàn khác nhau, là đi làm cho người khác, không có bất kỳ một chút tiền đồ nào cả.
Mạnh Hạo còn nói cho hắn về địa vị cao thấp của các môn phái trong Cửu Long thành.
Không có chút nghi ngờ nào, Thiên Đạo Môn là cao nhất, đó là tông môn có thể đứng ngang hàng cùng Đại Hạ vương triều, một trong thập đại tông môn của Hỏa vực.
Chỉ có điều, muốn gia nhập Thiên Đạo Môn thì điều kiện lại quá hà khắc.
Mạnh Hạo không nghĩ tới Giang Thần muốn gia nhập, cho nên hắn thuận miệng nhấc tới.
Hắn cường điệu giới thiệu chút về các môn phái có tiếng tăm chỉ đứng sau Thiên Đạo Môn, ví dụ như Vấn Kiếm môn vậy.
Mục tiêu lần này của Mạnh Hạo chính là đi tới Vấn Kiếm môn.
- Mạnh Hạo ca đã nắm giữ kiếm điểm.
Khi Diệp Tú nói lời này hai mắt mơ hồ có vẻ đưa tình, gò má ửng đỏ.
- Chuyện này cũng không tính là gì cả.
Mạnh Hạo nở nụ cười khiêm tốn.
- Giang Thần, Thập vạn đại sơn các ngươi có người trẻ tuổi nào nắm giữ kiếm điểm không? Dù sao võ học ở chỗ các ngươi rất lạc hậu a.
Thạch Thiên lại phạm phải bệnh cũ, vẻ mặt cao cao tại thượng.
Giang Thần cười cợt, không muốn trả lời.
Mạnh Hạo ho khan vài tiếng, tránh đề tài này đi, lại nói:
- Giang Thần, ngươi định gia nhập môn phái nào? Mỗi một môn phái đều có yêu cầu chiêu thu đệ tử không giống nhau.
Cho dù hắn không khinh thường Giang Thần giống như Thạch Thiên, chỉ có điều hắn cũng cho rằng Thập vạn đại sơn rất nguyên thủy, tin tức không đủ linh thông.
Cân nhắc câu hỏi của đối phương là xuất phát từ ý tốt, Giang Thần nói:
- Ta muốn gia nhập Thiên Đạo Môn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook