Thần Võ Chiến Vương
-
Chương 41: Đi Ra Ngoài Núi
- Gia gia, hiện tại Giang phủ còn chưa đủ mạnh lớn, nhất định phải bảo mật tin tức này!
Giang Thần nhỏ giọng nói.
- Đúng đúng đúng. Con yên tâm đi, gia gia sẽ xử lý việc này thật tốt.
Nếu như người ngoài nghe được đoạn đối thoại như vậy, nhất định sẽ hoài nghi rốt cuộc ai mới là Phủ chủ.
Sau đó, Giang Thần chạy đến hậu viện đi gặp Cao Nguyệt, sau khi tận mắt nhìn thấy mẫu thân không có chuyện gì thì hắn mới yên tâm.
Chỉ là, khi Cao Nguyệt nhìn thấy thân thể hắn toàn là vết thương, nàng lập tức khóc ròng, mắng:
- Tiểu tử thối nhà con, còn chạy về làm gì chứ? Không phải con đang ở bên ngoài sao?
Nếu như Cao Nguyệt sớm biết vừa rồi Giang Thần còn ở chính điện nghênh địch, sinh tử như chỉ mành treo chuông thì đã sớm cuống lên rồi.
Chỉ có điều, sau khi nghe đến đoạn Giang Thần hầu như dùng sức một người cứu vớt Giang phủ, Cao Nguyệt lập tức cảm thấy khiếp sợ.
Nàng đột nhiên nghĩ đến nhi tử đã từng nói muốn đi tới Hắc Long thành cứu phụ thân trở về.
Lúc đó nàng cảm thấy đây chỉ là khí phách nhất thời, nhưng mà hiện giờ nàng đã có chút tin tưởng, Giang Thần thực sự có thể làm được như vậy.
- Thần nhi, phụ thân con không chết đâu.
Đột nhiên, Cao Nguyệt nghĩ đến cái gì đó mà lấy ra một khối ngọc bội uyên ương, nói:
- Tổng cộng có hai khối ngọc, phụ thân con một khối, ta một khối. Giữa hai người, nếu như ai mất mạng thì bình ngọc sẽ vỡ.
Giang Thần cúi đầu nhìn qua, ngọc bội uyên ương trong tay Cao Nguyệt vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
- Nhất định là Hắc Long thành phát tán lời đồn, muốn làm cho Giang phủ chúng ta bị công kích, hủy diệt.
Giang Thần nói.
Biết được điểm ấy, Giang Vấn Thiên cảm thấy cao hứng vì nhi tử còn sống sót. Chỉ có điều lại có chút tự trách, nếu như không phải hắn tùy ý để Tây viện xâm chiếm Đông viện thì Giang Thần cũng không cần phải biểu hiện tích cực như vậy ở ngũ yến, dẫn đến bại lộ thiên tư quá sớm.
Hắn nói:
- Thần nhi, Hắc Long thành sẽ không tùy ý để cho chúng ta phát triển. Nhưng chúng ta không đi được, căn cơ đều ở nơi này. Chỉ có điều con mới là quan trọng nhất, thiên phú của con và số mệnh của con còn đó. Nếu như lại cho con mười năm, nhất định con sẽ lợi hại hơn so với phụ thân con.
Nói tới chỗ này, hắn dừng lại một chút, nói:
- Vì lẽ đó ta nghĩ, con nên rời khỏi Thập vạn đại sơn, đi ra khỏi Đại Hạ vương triều. Đi tới các tiểu quốc ngươi tích lũy kinh nghiệm, chậm rãi trưởng thành.
- Không, gia gia, con không dự định làm như vậy.
Giang Thần lắc đầu từ chối, nói:
- Giang phủ sẽ lập tức phát triển như bay. Mà Hắc Long thành sẽ tăng mạnh giám thị đối với chúng ta, một khi con có bất kỳ biểu hiện chói mắt nào thì sẽ dẫn tới tai ương ngập đầu. Nếu như chỉ dựa vào lực uy hiếp của Thiên Phong đạo nhân là chưa đủ. Vẫn giống như có một thanh kiếm lơ lửng trên đầu vậy.
Giang Vấn Thiên gật gật đầu, lời Giang Thần nói chính là điểm mà hắn lo lắng.
- Vậy con có biết...
- Con có một biện pháp vẹn toàn đôi bên, có thể làm cho Giang gia phát triển mà không cần phải kiêng kỵ gì, cũng có thể làm cho tốc độ trưởng thành con con càng nhanh thêm.
Giang Thần cười thần bí.
- Biện pháp gì vậy?
Cho dù cảm thấy không thể, thế nhưng Giang Vấn Thiên vẫn tin tưởng Giang Thần sẽ không tùy tiện nói ra lời này.
- Con muốn gia nhập Thiên Đạo Môn!
Một câu nói, bảy chữ, đã xé toang nghi ngờ trong lòng của Giang Vấn Thiên.
Bỗng nhiên hắn tỉnh ngộ, đồng thời lại mang theo một tia không thể tin tưởng.
- Thiên Đạo Môn? Có thật không? Có thể được không?
Hắn liên tiếp đưa ra ba câu hỏi, có thể thấy được sự tự tin của hắn yếu bao nhiêu.
Phải biết rằng Giang Thần có tư cách vào Vấn Kiếm môn. Mà Vấn Kiếm môn lại là tồn tại mà Thập vạn đại sơn cũng không trêu chọc nổi. Thế nhưng khi nghe đến Thiên Đạo Môn, Giang Vấn Thiên lại có phản ứng như thế, có thể tưởng tượng ra được đó là tồn tại ra sao a.
- Trở thành đệ tử của Thiên Đạo Môn, gia tộc sẽ nhận được sự che chở của Thiên Đạo Môn. Nếu như Thiên Đạo Môn muốn diệt Hắc Long thành thì cũng chỉ cần một ngón tay mà thôi.
Đây chính là nguyên nhân mà Nam phong lĩnh không cần phải kiêng kỵ Hắc Long thành nữa.
Không cần dựa vào Thiên Phong đạo nhân uy hiếp, như vậy trên đầu người của Giang gia cũng không còn thanh kiếm nào lơ lửng nữa.
Vấn đề là, có thể gia nhập được sao?
Bằng vào biểu hiện ưu tú như vậy của Giang Thần, Giang Vấn Thiên vẫn không dám tin tưởng.
Bởi vì, ưu tú như vậy chỉ đặt ở bên trong một ngọn núi lớn, thả ở thế giới bên ngoài, còn có thể được gọi là ưu tú nữa sao?
Chỉ có điều nhìn dáng vẻ này, dường như Giang Thần đã quyết. Cho dù bất kể là ai cũng không thay đổi được ý định của hắn.
Đoạn thời gian sau đó, thế cục trong Thập vạn đại sơn xảy ra biến hóa long trời lở đất, Giang phủ nuốt hết phái Thanh Thành, Hỏa Sư phái và Huyết Thủ Môn.
Còn có một tin tức tốt nữa là, tin tức Thiên Phong đạo nhân chết trận bị chứng thực là tin đồn, Phong Lý Kiếm vẫn bị giam giữ ở bên dưới Hắc Long uyên như cũ.
...
Thiên Đạo Môn là một trong mười đại tông môn của Hỏa vực.
Là một trong mười tông môn mạnh mẽ nhất trong toàn bộ Hỏa vực, không phải là Đại Hạ vương triều.
Đại Hạ vương triều cũng là một phần của Hỏa vực.
Thiên Đạo Môn thoát ly từ Đại Hạ vương triều, địa vị ở Hỏa vực là đứng ngang hàng cùng vương triều.
Vì lẽ đó, đệ tử mà Thiên Đạo Môn chiêu thu là toàn bộ thanh niên tuấn kiệt đến từ Hỏa vực, ở trong hoàn cảnh như vậy, đương nhiên yêu cầu về đệ tử sẽ cực cao.
Người hoàn toàn không phải đến từ Thập vạn đại sơn cũng có thể gia nhập.
Cũng khó trách Giang Vấn Thiên lại lo lắng như vậy.
Cũng là Cao Nguyệt có kiến thức khá rộng rãi, cho rằng Thiên Đạo Môn là một chỗ tốt, mà bằng vào thiên phú của Giang Thần cũng có cơ hội gia nhập.
Mấy ngày sau, Giang Thần cáo biệt mẫu thân đang lưu luyến không rời và gia gia đang không yên lòng của mình rồi đi ra khỏi núi lớn, đi tới vị trí của Thiên Đạo Môn trong tỉnh Thương Uyên.
Thập vạn đại sơn thuộc quyền sở hữu của Đại Hạ vương triều, chỉ có điều nơi này quá hẻo lánh, vương triều cũng không muốn để ý tới những thế lực trong núi này.
Hàng năm đều thu thuế, những cái khác thì mặc kệ, nhưng nếu như có người không muốn nộp thuế, như vậy thế lực này sẽ bị xoá tên ở trong Thập vạn đại sơn.
Đi ra khỏi Thập vạn đại sơn, thế giới bên ngoài mới thật sự là thế giới, một mảnh thiên địa rộng rãi hơn.
Nơi muốn đi chính là tỉnh Thương Uyên.
Vốn là đô thành của Đại Hạ vương triều, sau đó vương triều khai thác cương vực, di chuyển về phương bắc.
Được lợi từ việc nơi này là cố đô, cho nên trình độ phồn hoa chỉ đứng sau kinh đô mà thôi. Chỉ riêng loại thành trì cỡ lớn cũng đã có năm toà, vô số thôn trấn, có hơn ngàn vạn nhân khẩu.
Thiên Đạo Môn, ở ngay trong tỉnh Thương Uyên.
Nếu như cưỡi ngựa phải mấy tháng mới có thể đến được.
Vì lẽ đó Giang Thần định ngồi thuyền phi hành đi tới đó.
Ở bên ngoài núi lớn có một thành trì, tên là Thanh Sơn thành, có thể nói là trạm thứ nhất liên hệ giữa Thập vạn đại sơn và thế giới bên ngoài.
Cũng là một trong các địa điểm thuyền phi hành dừng lại.
Tên như ý nghĩa, thuyền phi hành là thuyền có thể bay lượn ở chân trời, là công cụ giao thông nhanh chóng nhất ở trên Cửu Thiên đại lục.
Thuyền phi hành mà Giang Thần sắp sửa ngồi tên là Phá vân thuyền, trạm cuối là Cửu Long thành của tỉnh Thương Uyên. Điểm bắt đầu chính là một đầu biên giới khác của Thập vạn đại sơn.
Trên hành trình sẽ đi qua Thanh Sơn thành.
Điều may mắn chính là, mỗi nửa tháng Phá vân thuyền sẽ có một chuyến, khi Giang Thần vào thành vừa vặn là ngày thuyền sẽ tới.
Ở bên cạnh tường thành, một chiếc thuyền lớn neo đậu ở đó, buồm thuyền không ngừng phấp phới, một khối tấm ván gỗ gác lên trên lỗ châu mai trên thành, kết nối tường thành và boong thuyền.
Người lên thuyền không phải là rất nhiều, cộng thêm Giang Thần cũng mới chỉ được khoảng hơn mười người.
Điều hắn không nghĩ tới chính là có hai người là người quen của Giang Thần.
Sư phụ Quy Nhai của Mạnh Phi và Tô Thiến Tô gia.
Từ lúc tới đây, từ trước tới nay Giang Thần chưa từng gặp qua Tô Thiến một lần. Thế nhưng ở trong ký ức, hắn lại rất rõ ràng mặt mũi của đối phương ra sao.
Gần giống như trong ký ức, Tô Thiến vẫn xinh đẹp làm cho lòng người rung động như cũ. Da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, non đến mức có thể bóp ra nước, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt hoa đào rất là hấp dẫn người khác.
Chỉ có điều, nàng lại không lo mình không đủ xinh đẹp, chỉ lo người khác không chú ý tới nàng.
Lại nghĩ tới chuyện mà nàng từng làm, Giang Thần không có một chút suy nghĩ thưởng thức nào cả.
Rất nhanh, hai người này cũng nhìn thấy Giang Thần, vẻ mặt đều rất là quái dị.
So với lần trước Quy Nhai còn kiêng kỵ Giang Thần hơn. Trước đó nàng vẫn nửa tin nửa ngờ đối với sư phụ Linh đan sư kia của Giang Thần. Cảm thấy Thập vạn đại sơn sao có khả năng có một vị Linh đan sư lục, thất phẩm cơ chứ.
Chỉ có điều từ sau khi Giang Vấn Thiên đột phá cảnh giới, nàng đã triệt để tin tưởng.
Nàng cũng là Tụ nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh cao, biết một người nếu như quá năm mươi tuổi, như vậy sẽ rất khó tiếp tục đột phá cảnh giới trở thành Thần du cảnh.
Chứ đừng nói là lão nhân sáu mươi, bảy mươi tuổi như Giang Vấn Thiên.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, qua mười mấy năm nữa thì cảnh giới của Giang Vấn Thiên sẽ tự động giảm xuống, mãi đến lúc thân thể già nua thì mới thôi.
Kết quả hiện tại lại đột phá đến Thần du cảnh, có thể có thêm mấy chục năm phong quang nữa.
Đây tuyệt đối là chuyện mà chỉ có Linh đan đại sư mới có thể làm được.
Quy Nhai có chút hối hận, nếu như không phải bản thân đắc tội với Giang Thần thì nàng cũng có thể xin Giang Thần một viên linh đan thần kỳ như vậy, sau đó lại đột phá cảnh giới.
Đáng tiếc, nàng chỉ có thể tưởng tượng, đồng thời cũng nhắc nhở Mạnh Phi, ngàn vạn lần không nên đi trêu vào Giang Thần.
Giang Thần nhỏ giọng nói.
- Đúng đúng đúng. Con yên tâm đi, gia gia sẽ xử lý việc này thật tốt.
Nếu như người ngoài nghe được đoạn đối thoại như vậy, nhất định sẽ hoài nghi rốt cuộc ai mới là Phủ chủ.
Sau đó, Giang Thần chạy đến hậu viện đi gặp Cao Nguyệt, sau khi tận mắt nhìn thấy mẫu thân không có chuyện gì thì hắn mới yên tâm.
Chỉ là, khi Cao Nguyệt nhìn thấy thân thể hắn toàn là vết thương, nàng lập tức khóc ròng, mắng:
- Tiểu tử thối nhà con, còn chạy về làm gì chứ? Không phải con đang ở bên ngoài sao?
Nếu như Cao Nguyệt sớm biết vừa rồi Giang Thần còn ở chính điện nghênh địch, sinh tử như chỉ mành treo chuông thì đã sớm cuống lên rồi.
Chỉ có điều, sau khi nghe đến đoạn Giang Thần hầu như dùng sức một người cứu vớt Giang phủ, Cao Nguyệt lập tức cảm thấy khiếp sợ.
Nàng đột nhiên nghĩ đến nhi tử đã từng nói muốn đi tới Hắc Long thành cứu phụ thân trở về.
Lúc đó nàng cảm thấy đây chỉ là khí phách nhất thời, nhưng mà hiện giờ nàng đã có chút tin tưởng, Giang Thần thực sự có thể làm được như vậy.
- Thần nhi, phụ thân con không chết đâu.
Đột nhiên, Cao Nguyệt nghĩ đến cái gì đó mà lấy ra một khối ngọc bội uyên ương, nói:
- Tổng cộng có hai khối ngọc, phụ thân con một khối, ta một khối. Giữa hai người, nếu như ai mất mạng thì bình ngọc sẽ vỡ.
Giang Thần cúi đầu nhìn qua, ngọc bội uyên ương trong tay Cao Nguyệt vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
- Nhất định là Hắc Long thành phát tán lời đồn, muốn làm cho Giang phủ chúng ta bị công kích, hủy diệt.
Giang Thần nói.
Biết được điểm ấy, Giang Vấn Thiên cảm thấy cao hứng vì nhi tử còn sống sót. Chỉ có điều lại có chút tự trách, nếu như không phải hắn tùy ý để Tây viện xâm chiếm Đông viện thì Giang Thần cũng không cần phải biểu hiện tích cực như vậy ở ngũ yến, dẫn đến bại lộ thiên tư quá sớm.
Hắn nói:
- Thần nhi, Hắc Long thành sẽ không tùy ý để cho chúng ta phát triển. Nhưng chúng ta không đi được, căn cơ đều ở nơi này. Chỉ có điều con mới là quan trọng nhất, thiên phú của con và số mệnh của con còn đó. Nếu như lại cho con mười năm, nhất định con sẽ lợi hại hơn so với phụ thân con.
Nói tới chỗ này, hắn dừng lại một chút, nói:
- Vì lẽ đó ta nghĩ, con nên rời khỏi Thập vạn đại sơn, đi ra khỏi Đại Hạ vương triều. Đi tới các tiểu quốc ngươi tích lũy kinh nghiệm, chậm rãi trưởng thành.
- Không, gia gia, con không dự định làm như vậy.
Giang Thần lắc đầu từ chối, nói:
- Giang phủ sẽ lập tức phát triển như bay. Mà Hắc Long thành sẽ tăng mạnh giám thị đối với chúng ta, một khi con có bất kỳ biểu hiện chói mắt nào thì sẽ dẫn tới tai ương ngập đầu. Nếu như chỉ dựa vào lực uy hiếp của Thiên Phong đạo nhân là chưa đủ. Vẫn giống như có một thanh kiếm lơ lửng trên đầu vậy.
Giang Vấn Thiên gật gật đầu, lời Giang Thần nói chính là điểm mà hắn lo lắng.
- Vậy con có biết...
- Con có một biện pháp vẹn toàn đôi bên, có thể làm cho Giang gia phát triển mà không cần phải kiêng kỵ gì, cũng có thể làm cho tốc độ trưởng thành con con càng nhanh thêm.
Giang Thần cười thần bí.
- Biện pháp gì vậy?
Cho dù cảm thấy không thể, thế nhưng Giang Vấn Thiên vẫn tin tưởng Giang Thần sẽ không tùy tiện nói ra lời này.
- Con muốn gia nhập Thiên Đạo Môn!
Một câu nói, bảy chữ, đã xé toang nghi ngờ trong lòng của Giang Vấn Thiên.
Bỗng nhiên hắn tỉnh ngộ, đồng thời lại mang theo một tia không thể tin tưởng.
- Thiên Đạo Môn? Có thật không? Có thể được không?
Hắn liên tiếp đưa ra ba câu hỏi, có thể thấy được sự tự tin của hắn yếu bao nhiêu.
Phải biết rằng Giang Thần có tư cách vào Vấn Kiếm môn. Mà Vấn Kiếm môn lại là tồn tại mà Thập vạn đại sơn cũng không trêu chọc nổi. Thế nhưng khi nghe đến Thiên Đạo Môn, Giang Vấn Thiên lại có phản ứng như thế, có thể tưởng tượng ra được đó là tồn tại ra sao a.
- Trở thành đệ tử của Thiên Đạo Môn, gia tộc sẽ nhận được sự che chở của Thiên Đạo Môn. Nếu như Thiên Đạo Môn muốn diệt Hắc Long thành thì cũng chỉ cần một ngón tay mà thôi.
Đây chính là nguyên nhân mà Nam phong lĩnh không cần phải kiêng kỵ Hắc Long thành nữa.
Không cần dựa vào Thiên Phong đạo nhân uy hiếp, như vậy trên đầu người của Giang gia cũng không còn thanh kiếm nào lơ lửng nữa.
Vấn đề là, có thể gia nhập được sao?
Bằng vào biểu hiện ưu tú như vậy của Giang Thần, Giang Vấn Thiên vẫn không dám tin tưởng.
Bởi vì, ưu tú như vậy chỉ đặt ở bên trong một ngọn núi lớn, thả ở thế giới bên ngoài, còn có thể được gọi là ưu tú nữa sao?
Chỉ có điều nhìn dáng vẻ này, dường như Giang Thần đã quyết. Cho dù bất kể là ai cũng không thay đổi được ý định của hắn.
Đoạn thời gian sau đó, thế cục trong Thập vạn đại sơn xảy ra biến hóa long trời lở đất, Giang phủ nuốt hết phái Thanh Thành, Hỏa Sư phái và Huyết Thủ Môn.
Còn có một tin tức tốt nữa là, tin tức Thiên Phong đạo nhân chết trận bị chứng thực là tin đồn, Phong Lý Kiếm vẫn bị giam giữ ở bên dưới Hắc Long uyên như cũ.
...
Thiên Đạo Môn là một trong mười đại tông môn của Hỏa vực.
Là một trong mười tông môn mạnh mẽ nhất trong toàn bộ Hỏa vực, không phải là Đại Hạ vương triều.
Đại Hạ vương triều cũng là một phần của Hỏa vực.
Thiên Đạo Môn thoát ly từ Đại Hạ vương triều, địa vị ở Hỏa vực là đứng ngang hàng cùng vương triều.
Vì lẽ đó, đệ tử mà Thiên Đạo Môn chiêu thu là toàn bộ thanh niên tuấn kiệt đến từ Hỏa vực, ở trong hoàn cảnh như vậy, đương nhiên yêu cầu về đệ tử sẽ cực cao.
Người hoàn toàn không phải đến từ Thập vạn đại sơn cũng có thể gia nhập.
Cũng khó trách Giang Vấn Thiên lại lo lắng như vậy.
Cũng là Cao Nguyệt có kiến thức khá rộng rãi, cho rằng Thiên Đạo Môn là một chỗ tốt, mà bằng vào thiên phú của Giang Thần cũng có cơ hội gia nhập.
Mấy ngày sau, Giang Thần cáo biệt mẫu thân đang lưu luyến không rời và gia gia đang không yên lòng của mình rồi đi ra khỏi núi lớn, đi tới vị trí của Thiên Đạo Môn trong tỉnh Thương Uyên.
Thập vạn đại sơn thuộc quyền sở hữu của Đại Hạ vương triều, chỉ có điều nơi này quá hẻo lánh, vương triều cũng không muốn để ý tới những thế lực trong núi này.
Hàng năm đều thu thuế, những cái khác thì mặc kệ, nhưng nếu như có người không muốn nộp thuế, như vậy thế lực này sẽ bị xoá tên ở trong Thập vạn đại sơn.
Đi ra khỏi Thập vạn đại sơn, thế giới bên ngoài mới thật sự là thế giới, một mảnh thiên địa rộng rãi hơn.
Nơi muốn đi chính là tỉnh Thương Uyên.
Vốn là đô thành của Đại Hạ vương triều, sau đó vương triều khai thác cương vực, di chuyển về phương bắc.
Được lợi từ việc nơi này là cố đô, cho nên trình độ phồn hoa chỉ đứng sau kinh đô mà thôi. Chỉ riêng loại thành trì cỡ lớn cũng đã có năm toà, vô số thôn trấn, có hơn ngàn vạn nhân khẩu.
Thiên Đạo Môn, ở ngay trong tỉnh Thương Uyên.
Nếu như cưỡi ngựa phải mấy tháng mới có thể đến được.
Vì lẽ đó Giang Thần định ngồi thuyền phi hành đi tới đó.
Ở bên ngoài núi lớn có một thành trì, tên là Thanh Sơn thành, có thể nói là trạm thứ nhất liên hệ giữa Thập vạn đại sơn và thế giới bên ngoài.
Cũng là một trong các địa điểm thuyền phi hành dừng lại.
Tên như ý nghĩa, thuyền phi hành là thuyền có thể bay lượn ở chân trời, là công cụ giao thông nhanh chóng nhất ở trên Cửu Thiên đại lục.
Thuyền phi hành mà Giang Thần sắp sửa ngồi tên là Phá vân thuyền, trạm cuối là Cửu Long thành của tỉnh Thương Uyên. Điểm bắt đầu chính là một đầu biên giới khác của Thập vạn đại sơn.
Trên hành trình sẽ đi qua Thanh Sơn thành.
Điều may mắn chính là, mỗi nửa tháng Phá vân thuyền sẽ có một chuyến, khi Giang Thần vào thành vừa vặn là ngày thuyền sẽ tới.
Ở bên cạnh tường thành, một chiếc thuyền lớn neo đậu ở đó, buồm thuyền không ngừng phấp phới, một khối tấm ván gỗ gác lên trên lỗ châu mai trên thành, kết nối tường thành và boong thuyền.
Người lên thuyền không phải là rất nhiều, cộng thêm Giang Thần cũng mới chỉ được khoảng hơn mười người.
Điều hắn không nghĩ tới chính là có hai người là người quen của Giang Thần.
Sư phụ Quy Nhai của Mạnh Phi và Tô Thiến Tô gia.
Từ lúc tới đây, từ trước tới nay Giang Thần chưa từng gặp qua Tô Thiến một lần. Thế nhưng ở trong ký ức, hắn lại rất rõ ràng mặt mũi của đối phương ra sao.
Gần giống như trong ký ức, Tô Thiến vẫn xinh đẹp làm cho lòng người rung động như cũ. Da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, non đến mức có thể bóp ra nước, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt hoa đào rất là hấp dẫn người khác.
Chỉ có điều, nàng lại không lo mình không đủ xinh đẹp, chỉ lo người khác không chú ý tới nàng.
Lại nghĩ tới chuyện mà nàng từng làm, Giang Thần không có một chút suy nghĩ thưởng thức nào cả.
Rất nhanh, hai người này cũng nhìn thấy Giang Thần, vẻ mặt đều rất là quái dị.
So với lần trước Quy Nhai còn kiêng kỵ Giang Thần hơn. Trước đó nàng vẫn nửa tin nửa ngờ đối với sư phụ Linh đan sư kia của Giang Thần. Cảm thấy Thập vạn đại sơn sao có khả năng có một vị Linh đan sư lục, thất phẩm cơ chứ.
Chỉ có điều từ sau khi Giang Vấn Thiên đột phá cảnh giới, nàng đã triệt để tin tưởng.
Nàng cũng là Tụ nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh cao, biết một người nếu như quá năm mươi tuổi, như vậy sẽ rất khó tiếp tục đột phá cảnh giới trở thành Thần du cảnh.
Chứ đừng nói là lão nhân sáu mươi, bảy mươi tuổi như Giang Vấn Thiên.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, qua mười mấy năm nữa thì cảnh giới của Giang Vấn Thiên sẽ tự động giảm xuống, mãi đến lúc thân thể già nua thì mới thôi.
Kết quả hiện tại lại đột phá đến Thần du cảnh, có thể có thêm mấy chục năm phong quang nữa.
Đây tuyệt đối là chuyện mà chỉ có Linh đan đại sư mới có thể làm được.
Quy Nhai có chút hối hận, nếu như không phải bản thân đắc tội với Giang Thần thì nàng cũng có thể xin Giang Thần một viên linh đan thần kỳ như vậy, sau đó lại đột phá cảnh giới.
Đáng tiếc, nàng chỉ có thể tưởng tượng, đồng thời cũng nhắc nhở Mạnh Phi, ngàn vạn lần không nên đi trêu vào Giang Thần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook