Thần Hào Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game
-
Chương 16
Đường Tụng đứng dậy cười với Bạch Hiểu Manh: “Chỉ có một mình, có muốn ngồi cùng bàn không?”
“Quá tốt rồi, vậy tôi không khách khí nha.” Bạch Hiểu Manh bước nhanh qua, cười tươi rói đứng ở cạnh bàn.
“Anh trang điểm sao?” Bạch Hiểu Manh chợt trợn tròn mắt lên, cái miệng nhỏ hồng nhuận hơi mở ra, kinh ngạc nói: “Sao da lại trở nên tốt như vậy! Nhìn gần cứ như là biến thành một người khác vậy, anh đây là nghỉ việc đi phẫu thuật thẩm mỹ sao?”
“Hì hì, sau khi nghỉ việc thì không còn áp lực, toàn thân cũng buông lỏng, rạng rỡ hơn.” Đường Tụng cười một tiếng, liền vội vàng nói sang chuyện khác, nhìn về phía người sau lưng nàng, hỏi: “Đúng hiểu, Hiểu Manh, vị này là?”
Đối với cái bóng đèn bỗng nhiên nhảy ra này, ông anh kia tự nhiên cực kỳ phản cảm, đặc biệt là khi dùng thấy tướng mạo và dáng người của Đường Tụng như vậy, thì càng sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Người này sờ vào cái đồng hồ giá trị không nhỏ trên tay, đưa tay ra cười nói: “Xin chào, tôi là Trương Dược, hiện giờ đang làm quản lý tại công ty TNHH xxx, xem như là bạn trai dự bị của Hiểu Manh.”
Bạch Hiểu Manh lại vội vàng giải thích: “Này này, đừng nghe anh ta nói bậy, đây là đối tượng xem mắt mà dì nhỏ giới thiệu cho tôi, vừa mới gặp mặt lần thứ hai thôi. Trương Dược, anh còn nói như vậy, thì lần sau tôi sẽ không đi ăn cơm với anh nữa.”
Đường Tụng tự nhiên lại muốn thở phào nhẹ nhõm, cười bắt tay với đối phương: “Tôi là Đường Tụng, là đồng nghiệp cũ của Hiểu Manh, hôm nay thật tình cờ, mọi người ngồi xuống ăn chung luôn đi.”
“Đương nhiên là phải ăn chung rồi.”
Không chờ Trương Dược mở miệng, Bạch Hiểu Manh đã trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Đường Tụng, mùi thơm cơ thể bay vào mũi làm cho Đường Tụng say mê.
Bạch Hiểu Manh chớp chớp mắt: “Cũng may là còn chỗ ngồi, bằng không tôi sẽ vì một bữa cơm mà đi làm muộn. Đúng rồi, ngày hôm qua anh nghỉ việc mà không nói với tôi một tiếng.”
Bạch Hiểu Manh nhìn Trương Dược vẫn đứng tại chỗ, liền cười hì hì nói: “Trương Dược, anh ngồi ở đối diện đi.”
“Hiểu Manh, tôi đột nhiên nhớ ra, hôm nay rất nóng, ăn đồ ăn Hồ Nam sẽ rất dễ mọc mụn, hay là chúng ta đổi một nhà khác đi?”
Trương Dược nhìn thấy hai người ngồi cạnh nhau thì cực kỳ khó chịu.
Vì lần hẹn hò này, anh ta không chỉ hẹn Bạch Hiểu Manh trước nửa tháng, mà còn phải gửi không ít lì xì cho chị em tốt của Bạch Hiểu Manh, phí bao tâm tư mới có cơ hội này.
“Ân ở đây đi, dù sao cũng gọi thức ăn rồi, tôi cũng sắp chết đói rồi, vì giảm cân mà hôm qua cũng không ăn cơm, sáng này chỉ ăn có một ít.”
Nội tâm của Trương Dược lại như bị đâm một đao, nhưng nhìn thấy Bạch Hiểu Manh kiên quyết như vậy, anh ta cũng không dám nói gì nữa, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống đối diện, nhìn chằm chằm vào Đường Tụng, ánh mắt chứa đầy cảnh cáo.
Đường Tụng cũng không để ý ánh mắt của đối phương, vẫn giúp Bạch Hiểu Manh lấy bộ đồ ăn và ly nước.
Trương Dược hung hăng mắng một tiếng ‘liếm cẩu’, sau đó cũng không chịu yếu thế, liền hiến ân cần với Bạch Hiểu Manh: “Hiểu Manh, em gầy như vậy mà còn giảm cân à? Ngàn vạn lần đừng để mình bị đói, em bây giờ đã rất xinh đẹp rồi, là người xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp.”
(liếm cẩu: là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình mà vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ, dùng mặt nóng dán mông lạnh)
“Hết cách rồi, công việc quá bận rộn, không có thời gian rèn luyện, chỉ có thể thông qua ăn kiêng để khống chế cân nặng.” Bạch Hiểu Manh thở dài bất đắc dĩ: “Anh hỏi Đường Tụng mà xem, tôi đã tăng ca bao lâu rồi.”
Đường Tụng gật đầu một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Hiểu Manh.
Sống mũi thật cao, môi đỏ kiểu cánh hoa, góc nghiêng thần thánh này nhìn như một bức tranh.
Lúc trước, tuy rằng Đường Tụng rất yêu thích Bạch Hiểu Manh, nhưng mà chỉ là ấp ủ một tia ảo tưởng thôi, thật ra hắn cũng tự hiểu lấy mình, không nhà không xe cũng không tiền, với điều kiện của hắn, có tư cách gì mà theo đuổi một cô gái như vậy?
Nhưng mà bây giờ, hắn có hệ thống, hắn đã bật hack, tất cả ngăn cách về vật chất đã không tồn tại.
Một khi tâm tính phát sinh biến hóa, ánh mắt từng bị che giấu đi kia lại trở nên nóng bỏng.
Trương Dược chú ý đến ánh mắt của Đường Tụng, liền đưa tay gõ bàn một cái: “Anh gọi đồ ăn gì rồi?”
Đường Tụng cũng không quay đầu qua, thuận miệng qua loa lấy lệ: “Thịt xào rau, đầu cá. . .”
Bạch Hiểu Manh hiển nhiên là sắp chết đói, hoàn toàn không chú ý đến bầu không khí đối chọi gay gắt của hai người, tự mình nhìn menu.
Khi nhìn thấy những món ăn mà Đường Tụng đã gọi trên đó, thì mới thỏa mãn khép thực đơn lại.
Bạch Hiểu Manh xoa xoa cái bụng khô quắt, cười một tiếng nói: “Lát nữa phải ăn nhiều một chút mới được, hai người phải nhường một chút nha. Đúng rồi, bữa cơm này tôi trả tiền, hai người đừng tranh với tôi.”
“Đường Tụng, bình thường anh giúp đỡ tôi nhiều như vậy, còn chưa mời anh ăn cơm nữa. Trương Dược, lần trước ăn cơm là anh mời, lần này nhất định phải để tôi mời, bằng không thì lương tâm của tôi không yên.”
“Được rồi, lần sau tôi sẽ mời lại.” Đường Tụng gật đầu.
Trương Dược há miệng như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Bạch Hiểu Manh thì cuối cùng cũng đồng ý.
Nội tâm đang âm thầm khinh thường Đường Tụng vô liêm sỉ!
Phi! Còn muốn lần sau mời lại, xứng sao?
Trong thời gian chờ thức ăn, Bạch Hiểu Manh chủ động tìm câu chuyện, cũng không lạnh nhạt Trương Dược, có thể thấy nàng là một cô gái cởi mở.
Khi đối phương hỏi thăm vì sao hắn nghỉ việc, Đường Tụng tự nhiên không nói thật, chủ yếu là sợ Bạch Hiểu Manh xấu hổ và áy náy, chỉ nói là mình đắc tội với giám đốc bộ môn.
Trương Dược nghe hai người nói chuyện, tự cho là hiểu được sâu cạn của Đường Tụng, nhất thời yên tâm.
Giả bộ cái gì, chỉ là một tên nghèo hèn thất nghiệp mà thôi.
Loại người này, anh ta đã gặp rất nhiều, vừa tốt nghiệp đại học, trẻ tuổi nóng tính, không nhìn rõ thực tế, có ảo tưởng không thực tế với nữ thần của công ty.
Mấy cô gái xinh đẹp như Bạch Hiểu Manh, thì lại nghèo hèn này cùng lắm cũng chỉ là liếm cẩu mà thôi, còn không xứng làm lốp xe dự phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook