Thần Hào Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game
-
Chương 17
Trong lúc ăn cơm, Trương Dược lại lộ vẻ chế giễu: “Đường Tụng, anh nghỉ việc xong thì phải nhanh chóng tìm công việc mới đi. Tôi là người làm đầu tư, tặng anh vài câu nói, tình hình kinh tế bây giờ rất không lạc quan, vào nghề càng ngày càng khó, tuyệt đối đừng kéo dài thời gian, có rảnh thì đi tìm công việc mới đi, bằng không anh lấy gì sống?”
Trương Dược nói xong, có lẽ là sợ Bạch Hiểu Manh phản cảm, liền vội vàng bổ sung: “Tôi cũng có chút quan hệ với Yến Thành, quen không ít quản lý cấp cao của các công ty IT. Quay đầu anh có thể gửi sơ yếu lý lịch cho tôi, tôi giúp anh hỏi vài câu, còn về phần tiền lương và đãi ngộ thì phải nhìn năng lực của anh.”
Bạch Hiểu Manh nghe vậy cũng cười nói: “Trương tổng rộng rãi, hi vọng có cơ hội thì có thể giúp một tay, Đường Tụng rất ưu tú, năng lực thì không cần phải nói, làm người cũng rất tốt.”
Đường Tụng tự nhiên nhận ra vẻ trào phúng trong lời nói của Trương Dược, hắn nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói: “Chuyện này không cần phiền Trương tiên sinh, bây giờ tôi hơi ghét khuôn sáo cứng nhắc trong công ty, cũng muốn làm chuyện mình muốn làm, tạm thời không cân nhắc đến chuyện tìm việc làm.”
“Phốc!”
Trương Dược ôm bụng cười, như là nghe thấy chuyện cười nào đó: “Anh đúng là ngây thơ, mà cũng đúng, dù sao cũng là sinh viên mới tốt nghiệp, có ý nghĩ ấu trĩ cũng có thể hiểu được.”
“Nhưng làm tiền bối, tôi vẫn phải nhắc nhở anh một câu, công ty nào mà không có chút quy tắc ngầm, muốn đứng vững gót chân ở công ty thì phải quan sát và học tập nhiều, phải quan hệ tốt với lãnh đạo.”
“Về phần làm chuyện mình muốn làm? Anh đang nói đến làm TikToker hay là viết tiểu thuyết? Chẳng lẽ là lập nghiệp? Ha ha, mấy năm nay tôi đã gặp không ít người như anh, bọn họ đều lăn lộn rất thảm, không có ai là ngoại lệ.”
“Đương nhiên, nếu như nhà anh có mỏ, vậy coi như tôi chưa nói gì.”
“Làm người vẫn phải là chân đạp mặt đất, anh cũng không còn nhỏ nữa, cũng phải cân nhắc đến chuyện kết hôn mua nhà rồi đúng không? Bây giờ giá nhà cũng không rẻ, như tôi vừa mua một căn 140 mét vuông cũng mất hơn 3 triệu, có lẽ tiền trả ngân hàng hàng tháng của tôi còn nhiều hơn tiền anh kiếm được ý chứ.”
Trương Dược hiển nhiên là nhịn gần chết, lúc này có cơ hội trào phúng Đường Tụng, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Nếu không phải nhìn thấy ánh mắt tức giận của Bạch Hiểu Manh, chỉ sợ còn phải nói tiếp.
Khá lắm, Đường Tụng không ngừng âm thầm hô khá lắm.
Không hổ là làm tài chính.
Hắn chỉ qua loa lấy lệ một câu, đối phương lại có thể trả lại mười câu, mấu chốt là còn nói rành mạch rõ ràng, lại còn không quên khoe khoang về bản thân mình nữa.
Dáng vẻ này là có thể liều mạng với mấy bà bác ở đầu thôn rồi.
“Trương tiên sinh nói xong rồi sao? Tôi có phải là nên đứng dậy vỗ tay không?” Đường Tụng bĩnh tĩnh uống trà, hăng hái thưởng thức đối phương biểu diễn.
Bạch Hiểu Manh tuy rất giận, nhưng mà phải chiếu cố quan hệ bên phía dì nhỏ của mình, vẻ mặt cũng hơi khó xử.
Nàng không thể làm gì khác hơn là mở miệng giảng hòa: “Trương Dược, anh đừng suốt ngày treo căn nhà của mình ở bên mép được không? Tôi ghét nhất là loại hành vi khoe giàu này. Còn nữa, Đường Tụng là bạn của tôi, anh nói mò cái gì, người ta có tính toán của mình, không cần anh tán thành hay đồng ý.”
“Đúng đúng, Hiểu Manh em nói rất đúng, là tôi lỡ lời. Nhưng em cũng biết công việc của tôi rồi, mỗi ngày đều phải đối mặt với đủ loại người, trạng thái của Đường Tụng bây giờ là rất nguy hiểm, trình độ học vấn lại không ra sao, suốt ngày muốn đi đường tắt, rất dễ vượt giới hạn. Được rồi được rồi, đừng giận, tôi không nói nữa.”
Trương Dược thấy tốt liền thu, sau khi chèn ép mặt mũi của Đường Tụng xong, trong lòng thoải mái hơn nhiều, thấy sắc mặt Bạch Hiểu Manh không đúng thì lập tức đổi giọng.
Bạch Hiểu Manh cười áy náy với Đường Tụng, lại ngại ngùng nói: “Mau ăn đi, đừng để ý đến anh ta, chúng ta còn trẻ, lúc nên tùy hứng thì có thể tùy hứng, không cần phải lo trước lo sau, tôi ủng hộ anh làm chuyện mình muốn, nào, cạn ly, chúc sự nghiệp của anh thuận buồm xuôi gió.”
Đường Tụng cũng không nói gì thêm, cười chạm ly với Bạch Hiểu Manh một cái, nội tâm lại sáng như gương.
Nếu như không có hệ thống, đúng là mình bây giờ nên vội vã tìm việc làm, phải phát sầu vì tiền thuê nhà và phí sinh hoạt.
Sợ hãi người khác hỏi thăm tình hình gần đây của mình, không dám giao thiệp với người khác.
Đối mặt với loại tinh anh xã hội như Trương Dược, tự nhiên sẽ cảm thấy tự ti, trong lời nói sẽ thấp hơn một chút, sẽ trở thành đá kê chân cho đối phương ở trước mặt nữ thần.
Cho dù hôm nay hắn biểu hiện nhẹ như mây trôi, nhưng chỉ sợ trong mắt hai người này, hắn cũng chỉ là đang ráng chống đỡ thôi.
Bạch Hiểu Manh vội vàng hòa giải như vậy, cũng là sợ tổn thương lòng tự ái của Đường Tụng.
Dù sao trong mắt nàng, Đường Tụng vẫn là một đồng nghiệp vừa tốt bụng vừa trung thực, mỗi ngày đến sớm về trễ, làm việc chăm chỉ, là đứa bé lớn lên ở nông thôn sinh hoạt chất phác.
Trước mặt tinh anh thương nghiệp như Trương Dược, lại bị đối phương nói như vậy, nhất định sẽ rất tự ti.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook