Lý Tu Viễn dở khóc dở cười lắc đầu.  

Nếu dễ dàng như vậy thì La gia đã sớm tạo phản từ lâu rồi.  

Tuy nhiên, đây cũng có thể xem là phát ra tín hiệu đầu tiên. Lần này La Hồng đã chịu nhiều khổ ở phủ Giang Lăng quá rồi, La gia đã sớm không chịu nổi nữa, tạo phản chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.  

Không chừng, huyện An Bình sẽ thật sự trở thành nơi gõ hồi chuông đầu tiên phản Hạ.  

Phu tử cũng cười: "Tiểu tử này, suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản"  

"Vận số của Đại Hạ đang hưng thịnh, làm phàn nào có dễ dàng như vậy chứ? Cho dù La gia nắm trong tay ba mươi vạn quân hắc kỵ nhưng không ngưng được khí số, rất khó để thành công"  

"Đời thứ ba của La gia, người chân chính có thể ngưng tụ khí số, hợp gió thành bão, ngoại trừ La Hồng Trần, chỉ có La Hồng"  

Phu tử nói.  

Lý Tu Viễn đặt cuốn sách xuống, rơi vào trầm ngâm.  

"Hạ Hoàng cứ bế quan mãi không ra, nhưng đừng tưởng rằng ông ta đã đã không còn tồn tại chứ. Muốn rung chuyển căn cơ vận số của Đại Hạ không phải là chuyện dễ dàng đâu"  

Phu tử ngáp một cái, nói.  

Lý Tu Viễn khẽ cau mày: "Vậy tiểu sư đệ không có bất kỳ một cơ hội nào sao?"  

Phu tử mỉm cười: "Cơ hội thì vẫn có, nếu như có thể tụ được trụ khí số thì có lẽ còn có một chút hy vọng, bằng không... chuyện tạo phản này, chắc chắn sẽ thất bại."  

"Đương nhiên, cho dù là ngưng tụ được trụ khí số thì cũng chỉ là mở ra một tia cơ hội mà thôi."  

"Lúc mà La Hồng Trần chết đi thì La Cuồng đã có suy nghĩ này, nhưng ông ta lại không dám làm, vì sao? Bởi vì không nắm chắc có thể thành công hay không, La gia không có người thích hợp để ngưng tụ trụ khí số, đồng nghĩa với việc không có mệnh số vương triều, ngay cả vốn liếng để cứng đối cứng với Đại Hạ cũng không có, một khi tạo phản thì chẳng khác nào bèo trôi giữa trời mưa, khả năng bị hủy diệt là tám chín phần mười"  

"Vì vậy La Cuồng không dám làm phản mãi cho đến lúc ông ta gặp được La Hồng ở An Bình, sau đó mới tới hỏi lão phu một câu, khi đó mới hạ quyết tâm"  

Phu tử chậm rãi nói.  

Lý Tu Viễn hiểu ra điều gì đó, thở dài.  

"Phu tử, chính xác thì Hạ Hoàng muốn bế quan để làm gì? Thật sự là đang cầu trường sinh sao? Trên đời này... thật sự có người có thể bất tử sao?"  

Ánh mắt của Lý Tu Viễn hoảng hốt, lên tiếng hỏi.  

Phu tử dựa vào ghế tựa, ánh mắt nhìn cảnh vật ở ngoài tiểu lâu.  

"Dù là trời hay đất thì đều có đại hạn, trừ khi ngươi bước lên được Thiên Môn thành thiên nhân, nếu không, thì cũng chỉ có thể chịu đại nạn, hóa thành tro bụi, đó là quy luật của thiên địa"  

Phu tử nhẹ nhàng nói.  

"Người sinh sống giữa thiên địa, người tu hành vốn đi theo con đường nghịch thiên, vậy nên tu sĩ Nhất phẩm có thể sống 300 năm, nếu vào Địa Tiên, có thể sống thêm 200 năm..."  

"Dù là thành Lục Địa Tiên thì cũng chỉ có thể sống không quá 500 năm, 500 năm chính là đại nạn, chính là ngọn núi cao ngất khó bề chạm tới, không người có thể vượt qua, dù ngươi là Đế Hoàng ở nhân gian... thì cũng rất khó."  

"Trừ khi ngươi cam nguyện thuận thiên, gia nhập Thiên môn, thành thiên nhân thì có thể trường sinh"  

"Trường sinh bằng cách như vậy, ngươi muốn sao?"  

"Trường sinh như vậy thì không phải trường sinh thật sự, không được tiêu dao thì gọi là trường sinh gì chứ. Vậy nên, thế gian này mới có nhiều Lục Địa Tiên lưu lại nhân gian, mới có nhiều bí cảnh ở nhân gian như vậy."  

"Hạ Hoàng chắc hẳn là không muốn, ông ta thật sự cầu trường sinh sao? Lão phu không biết, có lẽ... có lẽ là đang mưu tính chuyện gì lớn hơn"  

Phu tử nói.  

Ông không nói nhiều, nhưng với Lý Tu Viễn thì đó là những lời nói đánh sâu vào trong tinh thần của y.  

Lý Tu Viễn dường nhớ ra chuyện gì, nghiêm túc nhìn Phu tử.  

"Vậy Phu tử... cũng sẽ già đi và cũng sẽ chết vào một ngày nào đó sao?  

Lý Tu Viễn hỏi.  

Phu tử nghe xong, cười hiền từ nhìn qua Lý Tu Viễn, nói: "Đó là lẽ đường nhiên, nếu không Học Hải bí cảnh của Tắc Hạ học cung chúng ta... đến từ đâu chứ?"  

"Học Hải bí cảnh, nói là bí cảnh vậy thôi, chứ thực chất chỉ là một nấm mồ không hơn không kém"  

"Nhưng đây là một nấm mồ hy vọng, quy tụ vô vàn kỳ vọng của Nho thánh, Thánh nhân đối với thế nhân"  

Phu tử cười nói.  

"Tu Viễn à, đến một ngày nào đó thì Phu tử cũng sẽ già đi, còn ngươi thì sẽ tiếp quản Tắc Hạ học cung thay cho Phu tử, luôn có thế hệ mới sẽ thay thế thế hệ cũ mà"  

Từng lời mà Phu tử nói khiến Lý Tu Viễn chấn động, tinh thần cũng mơ hồ buồn bã, chán nản.  

Y luôn nghĩ rằng Phu tử sẽ luôn sống mãi nhưng sự thật không phải vậy.  

Trong huyện An Bình, rất nhiều con chim bồ câu mang theo thư vỗ cánh bay ra, truyền tin tức khắp đại giang nam bắc.  

Phủ Giang Lăng đã bị thiệt hại nghiêm trong đang trong quá trình tu sửa.  

Tại phủ đệ của Tri phủ.  

Tri phủ Trưỡng Tĩnh Chi và Tôn thống lĩnh ngồi đối diện nhau, bày trước mặt họ là một mật thư, là mật thư gửi từ huyện An Bình.  

Sắc mặt của Tôn thống lĩnh vô cùng cổ quái.  

Hắn ta vươn tay chỉ vào mật thư: "Tri phủ đại nhân, La Hồng đây là muốn... tạo phản sao?"  

"La gia thực sự muốn... tạo phản?"  

"Chỉ làm phản với năm nghìn quân binh... là nghiêm túc à?"  

Trên khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc của Trương Tĩnh Chỉ hé ra, khóe miệng hơi giật giật.  

Trước lúc La Hồng trở về thì y đã cố ý căn dặn rồi, tiếp theo đây, huyện An Bình trở thành trung tâm của cơn bão.  

Kết quả mà ông không ngờ lại là, La Hồng vừa trở về chưa được bao lâu liền giơ cao cờ tạo phản, ngay cả hô khẩu hiệu cũng mạnh miệng vậy.  

Ngay cả danh xưng "La Hoàng" cũng dám nói ra.  

Cho dù là một Trưỡng Tĩnh Chỉ đầy bụng thi văn, giờ khắc này, cũng chỉ có thể dùng một câu để hỏi La Hồng.  

Ngươi mẹ nó sao không lên trời luôn đi?  

Tạo phản, há có thể dễ dàng như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương